Lại là cậu ấy, kẻ phá án
“Hai người là anh em?”
Lời hỏi ấy vừa dứt, không khí trong phòng chợt như đông cứng lại.
Những tia nhìn ngạc nhiên và hoài nghi dán chặt vào Phong và Hân Nam. Tôi vẫn chưa kịp hiểu rõ ý nghĩa của câu nói thì một bóng đen từ phía cửa chầm chậm bước vào.
Bóng người ấy mờ ảo trong ánh đèn mờ nhạt, toàn thân phủ một màu đen, từ chiếc áo dài che kín cơ thể, mũ và khẩu trang cũng đen như hòa tan vào không gian.
Nhìn dáng đi cương nghị mà âm trầm của người lạ này, tôi chợt thấy vừa lạ vừa quen mà không thể nhận ra ngay lập tức.
Dường như cả căn phòng đều nín thở, chờ đợi người này lên tiếng. Cậu ta không nói, chỉ chậm rãi bước từng bước chắc nịch, như đếm từng khoảng cách để nắm rõ toàn bộ sự bố trí trong căn phòng.
“Phải rồi, chính là anh ta.” Tôi nhận ra vóc dáng kia chính là người đã cứu tôi khỏi tên cướp hôm trước.
Nhưng trên thế nữa tôi càng cảm nhận được người này có gì đó quen hơn nữa.
Ánh mắt tôi vô thức hướng về Thương Lan, và tôi chợt nhận ra cô ấy cũng đang chăm chú nhìn vào người lạ kia, đôi môi khẽ cong lên thành một nụ cười bí ẩn, như thể đã biết trước sự xuất hiện của cậu ta.
Hân Nam và Phong, vốn dĩ là hai người đang có thế chủ động trong cuộc đối thoại trước đó, giờ đây lại đầy lo lắng. Họ lên tiếng đồng loạt, giọng pha lẫn sự căng thẳng khó che giấu:
“Cậu là ai?”
Người lạ vẫn im lặng, không vội vã đáp lại câu hỏi của họ. Sau lớp khẩu trang đen, dường như có một nụ cười bí hiểm thoáng hiện lên.
Người ấy dừng lại giữa phòng, đứng đối diện với tất cả chúng tôi, rồi bất ngờ giơ tay lên và quẳng mạnh một tập hồ sơ lên bàn.
Tiếng giấy đập mạnh xuống mặt bàn làm cả căn phòng giật mình, phá tan bầu không khí nặng nề.
Giọng cậu ta trầm và đầy uy quyền vang lên, tựa như đã kiểm soát được toàn bộ tình hình:
“Vì không thể điều tra được hồ sơ của hai người ở thành phố, tôi đã khá mất công về tận quê của các cậu để tìm hiểu mọi chuyện,” giọng nói trầm và từng lời nhấn nhá rõ ràng, lạnh lùng.
Người lạ kia ném ánh mắt sắc lạnh về phía Hân Nam và Phong, rồi nhấn mạnh từng chữ một cách tàn nhẫn:
“Trần Hân Nam. Trần Đức Phong. Anh em quý tử nhà họ Trần ở Bắc Giang.”
Hai cái tên ấy như một đòn giáng mạnh khiến cả căn phòng rơi vào sự im lặng chết chóc. Tôi có thể thấy ánh mắt sững sờ và vẻ thất thần của Hân Nam và Phong khi họ chằm chằm nhìn vào tập hồ sơ.
Những dòng thông tin trên giấy trắng mực đen đã chứng thực tất cả, không để lại chút hoài nghi nào.
Bàn tay Hân Nam run rẩy một chút, trong khi Phong cố giữ bình tĩnh, nhưng ánh mắt lộ rõ sự bối rối và căng thẳng.
Hân Nam như thể không tin vào những gì đang diễn ra trước mắt, giọng lắp bắp, hoảng hốt hỏi lại:
“Cậu… cậu là ai?”
Người lạ kia vẫn im lặng, chỉ nhẹ nhàng đưa tay tháo mũ và kéo khẩu trang xuống, để lộ khuôn mặt góc cạnh quen thuộc, mái tóc mullet độc đáo với ngôi rẽ 7-3 từng khiến tôi vô cùng ấn tượng.
Khuôn mặt ấy, giờ đây đã hiện ra rõ ràng, là khuôn mặt của Minh – cậu em hàng xóm thân thiết mà tôi tưởng chừng đã rất quen thuộc, nhưng giờ đây lại mang một vẻ gì đó đầy bí ẩn và quyền lực.
Tôi như đứng trôn chân tại chỗ, giờ đây thời gian hay mọi thứ với tôi như đang dừng lại, chỉ có bóng hình của cậu ấy đang di chuyển.
Mắt tôi mở to cố gắng xác nhận người trước mặt là Minh, cậu em hàng xóm ngày nào, người mà đáng lẽ bây giờ đang ở Thủ Đô làm việc.
Tôi không nghĩ sẽ gặp lại cậu ta trong một hoàn cả như vầy và cũng không nghĩ khi gặp lại cậu ấy cũng sẽ có nhiều cảm xúc khó hiểu giao động trong long như vậy.
Cho tới khi xác nhận đó chính xác là Minh tôi mới bừng tĩnh, hèn chi vừa lạ vừa quen, vóc dáng vẫn thân quen chỉ là bây giờ có chút lực lưỡng, cơ bắp khiến tôi nhất thời không nhận ra cậu ấy ngay.
“Là… cậu!” Tôi gần như thốt lên, sững người trước sự thật đang dần lộ rõ. Cảm giác như mọi thứ quay cuồng trong đầu tôi, Minh đã trở nên xa lạ, lạnh lùng đến đáng sợ.
Minh không còn là cậu em ngày nào tôi biết, mà là một người hoàn toàn khác, mang sức mạnh và bí mật nào đó tôi không thể hiểu thấu.
Tôi mấp máy môi, định nói điều gì đó nhưng lời nói như nghẹn lại.
Minh nhìn tôi một cách thoáng qua một ánh mắt rồi quay đi, nét mặt không chút cảm xúc.
“Phá án”
Cậu chỉ nói đúng một từ, nhưng từ đó lại khiến Hân Nam chợt co người lại, cả Phong cũng tái mặt như vừa nhớ ra điều gì đó.
Trong khoảnh khắc ấy, ký ức chợt ùa về trong tâm trí Hân Nam. Ngày đó, trong vụ mất tiền quỹ lớp, Minh đã phản biện lại hết suy luận của anh ta rồi phát hiện ra kẻ lấy trộm tiền.
Cậu ấy đã vạch trần mọi sự trước mặt bạn bè, để lại cho Hân Nam một nỗi nhục nhã khó quên.
Cả căn phòng khi ấy đều nhìn vào Hân Nam bằng ánh mắt miệt thị, khinh thường, còn Minh thì vẫn chỉ im lặng đứng đó, không nói một lời trách mắng, chỉ lặng lẽ đưa ra sự thật trần trụi.
Kể từ đó, Hân Nam luôn coi Minh như cái gai trong mắt, người mà hắn luôn cảm thấy khiến mình như một kẻ thua cuộc, một cảm giác khó chịu và xấu hổ.
Cậu ta luôn là bài tướng trước Minh, hơn ai hết cậu ta cũng biết Minh lợi hại cỡ nào, nhất thời bản thân toát mồ hôi lạnh.
Giọng Hân Nam như thoát khỏi cơn ám ảnh khi hắn nói lớn, giọng đầy giận dữ:
“Cậu có bằng chứng gì? Nếu không có bằng chứng, tất cả chỉ là lời buộc tội vô căn cứ!”
Minh khẽ nhếch môi, nụ cười lạnh nhạt đầy khinh miệt hiện rõ trên khuôn mặt.
Cậu lấy ra một tờ giấy từ tập tài liệu trên bàn, rồi bắt đầu đọc ra một danh sách các cái tên. Mỗi cái tên là một mũi dao sắc lạnh đâm vào tim Phong và Hân Nam.
Gương mặt cả hai dần chuyển sang trạng thái sợ hãi thực sự, mồ hôi lạnh chảy dài trên trán, trong khi từng cái tên cứ tiếp tục được xướng lên từ giọng nói trầm của Minh.
Khi Minh đọc xong, cả Phong và Hân Nam đều cứng đờ, không ai còn dám nói thêm lời nào. Đến lúc này, Phong, vốn luôn kiêu ngạo và tự tin, bắt đầu lung lay, giọng khàn khàn:
“Làm sao… làm sao cậu biết những cái tên đó?”
Minh nhìn thẳng vào mắt Phong, ánh mắt sắc bén như tia laser: “Nhớ vụ tấn công mạng đồn cảnh sát gần đây không?”
Một tia sáng nhận thức lóe lên trong đầu tôi. Ngày đó, đồn cảnh sát đã bị tấn công bởi một tổ chức tội phạm mạng, và sếp của tôi đã mời một chuyên gia từ thủ đô về hỗ trợ trong việc bảo vệ hệ thống.
Và người chuyên gia ấy, người mà tôi chỉ nghe qua lời giới thiệu và nhìn qua bóng lưng là một trong những nhân viên an ninh mạng giỏi nhất cả nước, không ai khác, chính là Minh.
Từng bước đi của cậu ấy đều có tính toán, và giờ đây Minh đã đứng ở vị trí cao hơn, sở hữu những kiến thức và kỹ năng mà chúng tôi không bao giờ ngờ tới.
Với khả năng của mình, Minh không chỉ bảo vệ được dữ liệu mà còn truy ngược lại nguồn gốc của vụ tấn công, thu thập đầy đủ bằng chứng về các hoạt động mờ ám của Hân Nam và Phong.
Từ cách thức giao dịch, mạng lưới tài khoản giả mạo, đến danh sách những cá nhân liên quan, tất cả đều nằm gọn trong tay Minh, và cậu đã lặng lẽ giăng sẵn lưới để bắt hai người này.
Phong giờ đây không còn giữ nổi vẻ mạnh mẽ, anh ta dường như mất hết sức lực, quỵ xuống đất, mặt xám ngoét như vừa chứng kiến tận mắt bản án dành cho mình.
Còn Hân Nam, gương mặt đanh lại, không kìm nổi sự tức giận và nhục nhã trong ánh mắt. Hắn rít lên, gằn giọng đầy căm phẫn, định lao tới tấn công bọn tôi.
Chỉ là đối thủ hiện tại trước mặt hắn là Minh, hiện giờ đã là một người đàn ông lực lưỡng.
Chỉ một cái chớp mắt, Hân Nam bay ra xa sau một cước của Minh.
Minh chỉ nhìn hắn một cách đầy sắc bén rồi nhàn nhạt.
“Nhớ không cậu vẫn luôn là bại tướng trước mặt tôi.”
Hân Nam như tức điên nhưng chưa kịp làm gì, tiếng còi cảnh sát chợt vang lên ngoài cửa.
Đèn xe cảnh sát nhấp nháy đỏ xanh bên ngoài, từng tốp cảnh sát nhanh chóng tràn vào phòng.
Một cảnh sát bước tới, nghiêm nghị nói với Hân Nam và Phong: “Hai người đã bị điều tra từ lâu, và bây giờ, chúng tôi chính thức bắt giữ các anh vì tội danh lừa đảo và tham ô.”
Tiếng còng tay vang lên lạnh lùng, và tôi chỉ đứng lặng nhìn cảnh tượng trước mắt.
Phong quay sang nhìn tooii, ánh mắt như đang cầu xin một cách hèn nhát, thứ mà tôi không nghĩ sẽ được trông thấy từ anh ta.
Minh, từ đầu đến cuối, vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên, không chút lay động. Cậu ấy nhìn tôi, ánh mắt bình thản, như muốn nói rằng mọi chuyện đã được định đoạt từ lâu.
Hân Nam và Phong bị áp giải ra ngoài, còn Minh, sau khi nhìn lại tôi một lần nữa, chầm chậm quay về phía tôi, bóng dáng ấy vừa xa cách, vừa quen thuộc, như một ám ảnh mãi chẳng thể phai nhòa trong tâm trí.
Khoảnh khắc cậu ta bước lại gần phía tôi, tôi vẫn chỉ biết mở to mắt nhìn cậu ấy, chỉ là…
Cậu ta bước qua tôi rồi đi về phía Thương Lan. Hai người nhìn nhau như rất lâu rồi chưa gặp lại, chỉ đứng nhìn nhau cười một nụ cười sâu sắc.
“Đã lâu không gặp” Hai người đồng thanh.
Đăng bởi | Vodanhthanlang |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |