Quen thuộc người xa lạ
Hoa hậu giảng đường cực phẩm đặc công
Chương 12 quen thuộc người xa lạ
Tác giả: Nam Quyền Bắc Thối
-----
Giang hồ phiêu bạt kẻ lưu lạc, thướt tha kiều nộn
Đều là cùng một dạng thiên bàng, hơn nữa, hán tử đối với cô nương, quả thực thích hợp hơn so với linh đinh tăng.
Tề Tâm Nguyệt vừa thấy vế dưới, mặt lập tức đỏ bừng, có cảm giác như thơ họa đưa tình. Không ngờ tên đầu gỗ không học vấn, không nghề nghiệp này lại có chút tài năng.
Vừa rồi nàng thật sự nhìn thấy Cao Quân nên mới nhớ ra câu này, ai ngờ Cao Quân lại dùng “hảo cô nương” để đối lại, thật là chuẩn xác.
Đổng Minh Uy ngồi bên cạnh Tề Tâm Nguyệt, do một giáo viên khác cố ý nhường chỗ cho hắn. Ai cũng biết hắn đang theo đuổi Tề Tâm Nguyệt.
Lúc thấy Tề Tâm Nguyệt mặt đỏ như lửa, thần thái thẹn thùng, hắn liền nhìn theo ánh mắt của nàng, tự nhiên cũng thấy Cao Quân viết chữ. Ngay lập tức, lòng ghen tuông trong lòng hắn ta bùng lên dữ dội.
Tuy nhiên, hắn không thể không thừa nhận, Cao Quân quả thực là cao thủ trong việc tán tỉnh, hành động đầy tinh tế mà không để lại dấu vết!
Câu đối này không chỉ khéo léo, mà còn là cơ hội để lấy lòng Tề Tâm Nguyệt.
Tròng mắt hắn ta đảo quanh, sau đó quay sang viện trưởng a di, nói: “Viện trưởng, ta nghe nói Cao lão sư đây do chủ nhiệm La đích thân bổ nhiệm, đã từng du học ở nước ngoài, trở về mang theo tài năng lớn, có nên mời thầy thể hiện bản lĩnh một chút không?”
Ôi chao, lời lẽ này đầy tính châm biếm, Cao Quân nghe xong ê hết cả răng.
Tề Tâm Nguyệt sửng sốt, biết rằng Đổng Minh Uy có ý định khiến Cao Quân bẽ mặt. Từ lời nói và hành động của Đổng Minh Uy, rõ ràng không coi Cao Quân thuộc phần tử trí thức, càng không có hứng thú với cổ văn. Tính cách của Cao Quân đầy sự hoang dã và bá đạo, Tề Tâm Nguyệt hiểu rõ điều đó. Bảo hắn ngâm thơ đối câu chẳng khác nào lấy mạng hắn.
Nhưng nhìn lại câu đối trên bàn đang dần phai mờ: “thướt tha dáng vẻ hảo cô nương”, phỏng chừng việc này cũng không làm khó được hắn.
Tám năm không gặp, hắn sớm đã không còn là tên thiếu niên thích thể hiện ngày trước. Dù nụ cười quen thuộc vẫn treo trên môi, nhưng đã thêm vài phần trầm ổn và thong dong.
Chỉ thấy Cao Quân mỉm cười, nói: “Ta xin mạo muội. Vế trên của ta là: Nguyện cảm từ bi nhẫn ác ý — xin mời viện trưởng chỉ giáo.”
Mọi người đều sửng sốt, không ngờ Cao Quân cũng có thể xuất khẩu thành thơ. Tuy rằng câu đối này có nét tương đồng với câu của Tề Tâm Nguyệt, đều dùng thiên bàng, nhưng hàm ý của câu nói này thì ai cũng hiểu rõ.
Lấy từ bi để nhẫn ác ý, người mang ác ý là ai thì không cần nói cũng biết.
Đổng Minh Uy hừ nhẹ một tiếng, không nói gì, còn viện trưởng thì bị câu đối này làm khó. Nàng suy nghĩ mãi nhưng không thể tìm ra vế đối phù hợp.
Thời khắc mấu chốt, Đổng Minh Uy mở miệng nói: “Viện trưởng không cần hao tâm tổn trí. Câu đối của hắn chỉ là gom các bộ thủ thiên bàng lại, không tinh tế, cũng chẳng hợp vần. Nếu có người ra đề như vậy trong hội thi, chắc chắn sẽ bị chê cười.”
Hắn muốn vạch trần mặt nạ, ám không được thì dùng đến minh. Mọi người vốn dĩ chỉ đang chơi đùa với viện trưởng, còn hắn lại coi cuộc chơi này là sự thật.
Tất cả đều nhận ra hai người họ đang phân cao thấp, không cần nói thêm gì, mà viện trưởng cũng là người lão luyện, trong lòng càng hiểu rõ hơn.
Từ xưa đã có câu "văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị." Vì trong giới võ thuật luôn có kẻ thắng người thua, không bao giờ có sự hòa hợp, còn văn chương và học vấn thì mỗi người tự tìm ra ý nghĩa riêng. Một bài thơ, có thể người này cho là hay, nhưng người khác lại coi là rác rưởi, không có sự đánh giá cố định.
Giống như hiện tại, Cao Quân cũng không quan tâm, hắn chỉ mỉm cười. Vốn dĩ đây chỉ là trò chơi, ai thật sự nghĩ mình thua cơ chứ?
Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, Tề Tâm Nguyệt lại mở miệng nói: “Chúng ta vốn không phải những người chuyên nghiệp, tự nhiên không thể so với Đổng lão sư. Ngươi là học giả cổ văn Hán ngữ, tuy rằng câu đối của Cao lão sư không chuyên nghiệp, nhưng cũng không đáng để bị phê phán như vậy.
Làm thầy giáo, khi đối diện với câu hỏi của học sinh, dù đáp án không chính xác, trước tiên cũng phải tìm cách giải thích hợp lý, sau đó mới nói đến chuyện khác.”
Tề Tâm Nguyệt bình tĩnh phân tích, rõ ràng là đang đối đầu với Đổng Minh Uy.
Đổng Minh Uy sắc mặt đột nhiên tái mét, đen như đáy nồi. Hắn không ngờ, sau bao nhiêu lần cố gắng theo đuổi, người đẹp cuối cùng lại phản biện hắn vì một kẻ mới đến. Hắn tự nhiên biết Tề Tâm Nguyệt xuất thân từ Trường Trung học Số 1, nhưng vì hai người không học cùng lớp, cũng không cùng khối, cho nên trước đây không có giao thiệp.
Chẳng lẽ Cao Quân đã quen biết nàng từ trước? Hai người họ có quan hệ như thế nào?
Càng nghĩ, Đổng Minh Uy càng tức giận, lòng đố kỵ thiêu đốt trong người.
Không chịu thua, hắn căm tức nhìn Cao Quân, nói: “Hắn ra câu này căn bản không phải vế đối. Ta không thèm đối lại, nhưng nếu ta ra đề, hắn chắc chắn cũng không biết đối ra sao.”
Đổng Minh Uy đầy tự tin, dù sao hắn cũng là thầy giáo dạy cổ Hán ngữ, nhưng lòng dạ lại nhỏ nhen, bị lời nói của Tề Tâm Nguyệt kích động. Ngay lập tức, hắn không phân đúng sai, tìm cách làm khó Cao Quân. Hắn nói liên tù tì, nào là thơ từ, cuối cùng thậm chí còn lôi cả đố chữ ra như đang làm bài thi.
Cao Quân chỉ biết cười khổ, cảm thấy không biết nói gì. Tên này rõ ràng đang muốn so tài với hắn, khiến hắn phải mất mặt mới chịu dừng, nghĩ rằng làm như thế sẽ được Tề Tâm Nguyệt chú ý.
Cao Quân điềm nhiên mỉm cười, thản nhiên mở tay nói: “Đổng lão sư quả nhiên học rộng biết nhiều, lời thầy nói đều đúng, ta đều đoán không ra...”
Đổng Minh Uy ngay lập tức nở nụ cười đắc thắng, nhưng Cao Quân lại bất ngờ chuyển đề tài, nói: “Nhưng ta ra một câu đố chữ, chưa chắc thầy có thể đoán ra ý nghĩa.”
“Hừ, phải không? Ta nghiên cứu Hán ngữ mười mấy năm, không có gì mà ta không biết.” Đổng Minh Uy tự tin đáp trả.
“Vậy được, ta ra đề, ngươi thử đoán xem.” Cao Quân mỉm cười nói: “Một chữ Hán cộng mười nét, không ngang, không dọc, không vẽ nét, hoàng đế thấy phải hành lễ, thánh nhân thấy cũng phải chắp tay, từ xưa đến nay ai cũng kính trọng.”
Mọi người sững sờ, sau đó chìm vào suy tư. Đổng Minh Uy giống như thí sinh dự thi, chăm chú giải đề, tập trung cao độ, suy nghĩ tỉ mỉ, còn liên tục vẽ vời trên bàn.
Với kiến thức về Hán ngữ, hắn nhanh chóng phá giải hàm ý của câu đố, nghĩ ra đáp án.
Nóng lòng muốn đả bại Cao Quân, muốn thể hiện trước mặt Tề Tâm Nguyệt, hắn lập tức đập bàn hô to: “Cha!”
"Ui da, sắp đến giờ lên lớp rồi. Ta là giáo viên mới, phải đi gặp học sinh, xin phép cáo từ!"
Cao Quân cười lớn, đứng dậy rời đi, sau khi đã đạt được một phen lợi thế, để lại một đám người đầy đầu hắc tuyến(-_-!!, muốn cười lại không dám. Nhìn Đổng Minh Uy sắc mặt không ngừng biến đổi đủ loại màu sắc, mọi người sợ không nhịn được cười, bèn đồng loạt đứng dậy cáo từ.
Cuối cùng chỉ còn lại Đổng Minh Uy cùng tên vua nịnh bợ Trình Giai Lỗi. Đổng Minh Uy rốt cuộc không kìm nén được cơn giận, hất văng đống chén đũa trước mặt xuống đất, giận dữ nói: "Tên khốn kiếp đáng chết này rốt cuộc xuất hiện từ đâu, còn nữa, Tề Tâm Nguyệt có quan hệ gì với hắn?"
Vua nịnh nọt Trình Giai Lỗi vội nói: "Nếu không, để ta điều tra giúp ngươi?"
Ánh mắt Đổng Minh Uy lạnh băng, khoát tay nói: "Không cần. Ta chưa bao giờ để tâm đến một tên tiểu tốt vô danh. Chỉ cần một chút mưu kế, tên này sẽ tự biến mất thôi!"
Buổi tiệc chào mừng lần đầu tiên của khoa Tiếng Anh kết thúc với sự đắc thắng của Cao Quân.
"Ngươi vẫn nghịch ngợm như vậy." Tề Tâm Nguyệt chạy chậm theo Cao Quân, giọng có chút trách móc.
Tuy nói thế, nhưng trong lòng Tề Tâm Nguyệt rất rõ, Đổng Minh Uy tốt nghiệp từ khoa cổ Hán ngữ - văn học chuyên nghiệp, không phải người dễ dàng bị đánh bại. Chính là do Cao Quân đã nắm bắt được tâm lý và cảm xúc của hắn. Khi ấy, Đổng Minh Uy quá nóng lòng muốn chứng minh bản thân, cảm xúc kích động, cho nên mới bị Cao Quân lừa một phen.
Mấy năm không gặp, Cao Quân đã tinh thông việc nắm bắt tâm lý con người đến mức lô hỏa thuần thanh, thậm chí còn lợi hại hơn cả nàng – thạc sĩ giáo dục tâm lý.
"Ngươi nhìn cái gì?" Tề Tâm Nguyệt nhận thấy ánh mắt hắn sáng quắc, đang nhìn chằm chằm vào mình, không khỏi có chút rùng mình, lập tức bày ra vẻ mặt nghiêm nghị, tức giận hỏi.
Cao Quân khẽ mỉm cười, bắt chước dáng vẻ vừa rồi của mọi người khoe chữ, tay ôm quyền, chắp tay, nói: "Vừa rồi đa tạ tiểu thư trượng nghĩa tương trợ. Tình cảm của tiểu thư, tiểu sinh suốt đời khó quên, xin nhận của tiểu sinh một bái."
Nói xong, Cao Quân khom người cúi đầu, ra dáng đàng hoàng.
Tề Tâm Nguyệt giật mình, vội dùng tay giữ chặt váy, lùi lại ba bước, như thể sợ hắn cố ý khom người để nhìn lén váy mình.
"Tiểu thư đây là có ý gì?" Cao Quân giả vờ giật mình hỏi.
"Ngươi đừng giả vờ. Trước kia ngươi toàn giả đau chân ngã xuống cạnh nữ sinh, chuyện đó ngươi đã làm không ít lần rồi. Ngươi là đồ lưu manh, cuồng rình lén!" Tề Tâm Nguyệt tức giận nói, rõ ràng năm đó nàng cũng từng là nạn nhân.
Lời này khiến Cao Quân hoàn toàn ngẩn ngơ. Hắn nhíu mày chỉ vào Tề Tâm Nguyệt, hỏi: "Ngươi biết ta, lại còn biết rõ mọi thứ đến vậy. Rốt cuộc ngươi là ai?"
Hắn càng nói như vậy, Tề Tâm Nguyệt càng tức, lời đã nói gần hết mà hắn vẫn không nhận ra. Không biết hắn thật sự khờ khạo hay là đang giả vờ.
Tề Tâm Nguyệt tức giận hừ hừ: "Ai thèm quen biết ngươi, đồ hỗn đản!"
Cao Quân chẳng tỏ vẻ hổ thẹn, trái lại còn cười ha ha: "Nghe ngươi nói vậy, xem ra quan hệ của chúng ta không tầm thường. Thường thì nữ hài tử nói 'Ngươi là người tốt' tức là vẫn còn khoảng cách, nhưng nếu nói 'Ngươi là người xấu', rõ ràng 2 người đã có chuyện xưa!"
"Cút!" Một giáo viên đại học nghiêm túc lại bị hắn ép đến mức buộc phải chửi thề.
Cao Quân nhìn kỹ nàng, gương mặt xinh đẹp thanh thoát như Tiên Thiên, đôi mày thanh tú tựa như được vẽ, đôi mắt hạnh rực rỡ như chứa đựng cả bầu trời sao. Khí chất nàng thanh lãnh, nhưng ẩn sâu bên trong lại mang vài phần quyến rũ. Cao Quân thoáng chốc ngây người, bâng quơ nói: "Không thể nào!
Nếu trước đây ta phát hiện ngươi là giai nhân tuyệt sắc thế này, dù có phải bắt cóc, ta cũng kéo ngươi về ổ chăn của ta rồi, không thể nào bây giờ lại không có chút ấn tượng gì!"
Nghe hắn đùa giỡn, Tề Tâm Nguyệt chỉ biết dở khóc dở cười.
Trước sự truy hỏi dồn dập của Cao Quân, Tề Tâm Nguyệt giấu kín vô cùng vất vả. Vừa mới thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhiên điện thoại reo lên. Người gọi không phải học sinh trong lớp mà là thầy Nhậm – giáo viên khoa Khoa học.
Vừa bắt máy, đầu dây bên kia đã hét to: "Thật là quá đáng! Quá đáng lắm rồi! Dám đánh nhau ngay trong trường, cô Tề, mau tới đây xem đi, học sinh khoa cô điên hết rồi!"
Tề Tâm Nguyệt giật mình, vội vã cúp máy, chạy ngay về trường, Cao Quân cũng lập tức theo sau. Hắn nhất định phải biết rõ tiểu nha đầu này rốt cuộc là ai.
Cả hai vội vã bước vào giảng đường lớn, nơi có ba lớp đang học chung. Còn chưa đến cửa, Cao Quân đã nghe thấy bên trong vô cùng náo loạn: tiếng hoan hô, tiếng thét chói tai, tiếng đập bàn ầm ĩ, như thể sắp lật tung cả mái nhà.
Một giáo viên già tầm 50 tuổi đang đứng ở cửa, miệng thở hổn hển, dáng vẻ như sắp ngất đến nơi, cố gắng chỉ tay vào trong lớp.
Vừa vào đến cửa, cảnh tượng trước mắt khiến cả 2 sững sờ. Lớp học giờ đã biến thành một mớ hỗn độn, ở giữa có hai dãy bàn dài bị cô lập. Hơn một trăm học sinh đồng loạt lùi về phía sau, nhiều người còn đứng lên bàn reo hò.
Ở phía trước là hai sinh viên, một nam một nữ, rõ ràng là vừa đánh nhau. Tuy nhiên, dáng vẻ của họ lúc này lại khiến người ta không khỏi bật cười...
Đăng bởi | hiepcongtudaica1 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 17 |