Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phong Cách Giáo Dục

Phiên bản Dịch · 2574 chữ

Hoa hậu giảng đường cực phẩm đặc công

Tác giả: Nam Quyền Bắc Thối

-----

Đang ngồi ở đây đều là giáo viên, ai cũng hiểu rõ việc quản lý sinh viên năm nhất khó khăn thế nào. Trong vài ngày ngắn ngủi, đã có không ít xung đột giữa tân sinh viên và giáo viên.

Tuy nhiên, Đổng Minh Uy, người luôn tỏ ra cứng rắn và dựa vào quyền lực cùng sự hậu thuẫn mạnh mẽ, lần này cố tình đẩy Cao Quân ra mặt giải quyết, có cảm giác như đang vu oan giá họa.

Mọi người đều thấy rõ, nhị thế tổ Vương Mãnh dẫn theo vài tên tay chân, đám này đều là giang hồ lưu manh tới gây chuyện, nhưng kết quả bị Cao Quân đánh cho răng rơi đầy đất, đây mới chính là kẻ bưu hãn(giỏi- không sợ trời đất).

Tuy nhiên, hai tên sinh viên này khác với Vương Mãnh, chúng chỉ hút thuốc bên ngoài trường, nên việc này không thể xử lý như trường hợp kia.

Thấy Cao Quân bị Đổng Minh Uy khiêu khích, Tề Tâm Nguyệt đứng bên cạnh cũng lo lắng. Rõ ràng, Đổng Minh Uy muốn nhìn Cao Quân xấu mặt. Nếu xử lý không khéo, Cao Quân, người trước đó đã thừa nhận đi cửa sau để có vị trí này, sẽ bị mọi người xem thường, khó tồn tại lâu dài ở đây.

Hơn nữa, nếu hai tên học sinh kia hỗn láo, với tính cách của Cao Quân, nếu hắn ta ra tay đánh chúng, thì hậu quả sẽ càng tệ hơn.

Khi nàng còn đang bối rối, Cao Quân đã đứng lên, trên mặt mang theo nụ cười, đi thẳng ra ngoài.

“Này...” Tề Tâm vô thức thốt lên, nhưng Cao Quân đã đi rồi.

Nhìn thấy Tề Tâm Nguyệt lo lắng như vậy, trên mặt Đổng Minh Uy lập tức hiện ra vẻ lạnh lùng. Rõ ràng, hắn ta là người theo đuổi Tề Tâm Nguyệt, nhưng từ trước đến giờ, nàng chỉ coi hắn như đồng nghiệp, không nóng không lạnh, điều này khiến hắn vô cùng bực bội.

Giờ thấy nàng để tâm đến Cao Quân tới vậy, hắn lập tức sinh lòng cảnh giác, càng ghen tuông hơn nữa, hắn nghiến răng chờ xem Cao Quân sắp gặp rắc rối.

Rất nhanh, Cao Quân đã bước đến chỗ hai nam sinh kia, tất cả mọi người đều đứng ở cửa sổ quan sát.

“Bỏ điếu thuốc xuống.” Cao Quân nói thẳng.

Hai tên nam sinh liếc nhìn hắn, đúng như mọi người dự đoán: “Ngươi là ai, quản được ta sao?”

“Ta là phụ đạo viên đại học Tần Hải năm nhất, tên Cao Quân.” Cao Quân bình tĩnh giới thiệu.

“Lão sư ghê gớm thật! Đây là ngoài trường, không phải trong trường, hơn nữa đang là giờ tan học, đây là thời gian tự do của chúng tôi.” Một tên nam sinh nói.

Trên lầu, Đổng Minh Uy suýt không nhịn được muốn cười thật lớn. Trong tình huống này, nếu xử lý không khéo sẽ xảy ra xung đột.

Nhưng Cao Quân lại nói: “Các ngươi hiểu lầm rồi. Ta không cấm các ngươi hút thuốc, mà chỉ muốn các ngươi bỏ điếu thuốc này đi. Loại thuốc lá năm, sáu tệ này có lượng hắc-ín và nicotin quá cao, rất có hại cho sức khỏe. Nếu thật sự muốn hút thuốc, hãy dùng loại của ta.”

Nói xong, Cao Quân móc từ túi ra một hộp thuốc lá màu vàng hoàng kim, chủ động lấy ra hai điếu đưa cho chúng.

Hai tên nam sinh sững sờ, không hiểu phụ đạo viên này đang làm gì, nhưng thấy Cao Quân tỏ ra chân thành, vừa rồi đã bắt gặp họ hút thuốc, nên chẳng cần giả vờ gì nữa.

Hai tên nam sinh với tâm lý phản nghịch, không ngần ngại đưa tay nhận thuốc, rồi trực tiếp châm lửa hút.

Một đám giáo viên đều tròn mắt ngạc nhiên, giáo viên cổ vũ học sinh hút thuốc, chuyện này sẽ phải phạt kiểu gì đây? Đổng Minh Uy càng phấn khích bật cười, chỉ cần chi tiết này là đủ để hắn có lý do xử phạt Cao Quân.

Chỉ thấy Cao Quân tiếp tục: “Thuốc lá của ta thế nào?”

Một tên nam sinh đáp: “Ngôi Cửu Ngũ, 100 tệ một hộp, đương nhiên là rất ngon rồi!”

“Biết thế là tốt.” Cao Quân nói đầy thấm thía: “Hút xong điếu này thì hãy quay về mà chăm chỉ học tập, tranh thủ sau này tìm được công việc có lương năm trăm vạn, ngàn vạn, lúc đó mỗi ngày có thể hút loại thuốc này.”

Lời nói vừa dứt, cả hai tên nam sinh lẫn đám giáo viên đang đứng sau cánh cửa đều kinh sợ!

Cách làm của Cao Quân đã làm đảo lộn suy nghĩ của mọi người. Mọi người biết rằng hành động của hắn không đúng, nhưng hiệu quả lại đầy bất ngờ. Hai tên nam sinh nhìn hắn một lúc lâu rồi thấp giọng nói: “Chúng ta hiểu ý của Cao lão sư, cảm ơn thầy!”

Nói xong, hai người chủ động dập tắt điếu thuốc, nhưng không ném xuống đất mà cẩn thận bỏ vào túi, sau đó không tìm tiệm net nữa mà nhanh chóng quay lại trường học.

Cao Quân không mong đợi hành động nhỏ này có thể thay đổi cuộc đời bọn họ ngay lập tức, nhưng ít nhất việc họ quay trở lại trường học cũng đã là một thành công. Điều này tương đương với việc gieo vào trong lòng họ một hạt giống nho nhỏ.

Chỉ trong vài câu ngắn ngủi, tình thế đã bất ngờ đảo chiều. Nụ cười trên mặt Đổng Minh Uy trở nên cứng ngắc, trong khi đó, Tề Tâm Nguyệt nở một nụ cười quyến rũ nhất.

“Tên gia hỏa chết tiệt, luôn có phong cách riêng, khiến người khác phát hoảng.” Tề Tâm Nguyệt thầm nghĩ: “Cách xử lý này so với việc cảnh cáo hay xử phạt, viết bản kiểm điểm, thật sự hữu dụng và ý nghĩa hơn nhiều. Phải công nhận rằng hắn xử lý rất hoàn hảo!”

Điều này cũng khiến nàng nghĩ lại, giáo dục của nước ta suốt ngàn năm nay không tiến bộ bao nhiêu. Thời cổ, thầy giáo dạy bằng cách đọc to, phạt học trò bằng roi. Đến thời hiện đại, giáo viên dạy như nhồi nhét, dễ dàng phạt đứng hay gọi phụ huynh.

Ngày nay, có nhiều phương pháp giảng dạy đã thay đổi. Ví dụ như Viên lão sư dạy lịch sử, hài hước và dí dỏm, làm cho học sinh hào hứng học tập. Hoặc như Trương lão sư dạy thơ, bài giảng đơn giản, thực dụng và đầy cá tính.

Những giáo viên có phong cách mới đó mới đại diện cho sự thay đổi của giáo dục nước nhà. Giáo dục cần phải bắt kịp với thời đại, tùy theo sự khác biệt về hoàn cảnh và tính cách của học sinh, phương pháp giảng dạy cũng phải điều chỉnh sao cho phù hợp.

Nhìn Cao Quân trước mặt, rõ ràng hắn là một giáo viên tuyến đầu đầy cá tính.

Cao Quân châm một điếu thuốc, bình thản quay trở lại quán ăn. Trong lòng hắn, ý tưởng rất đơn giản: Dạy học chỉ là truyền đạt kiến thức, còn giáo dục là đào tạo nhân tài.

Vừa tới cửa quán cơm, một bóng người nhanh hơn hắn một bước lao vào trước. Nhìn kỹ, hóa ra đó là vị a di viện trưởng.

A di viện trưởng hớt hải chạy tới, trên mặt đầy vẻ vui mừng, nói với mọi người: “Ta trúng cử rồi, ta trúng cử rồi!”

Mọi người tò mò nhìn viện trưởng đang hưng phấn, chỉ thấy nàng lấy ra một bức thư mời vô cùng sặc sỡ. Ngay lập tức có người kinh ngạc hô lên: “Thư mời từ Đại hội Thiên Triều!”

Cả hiện trường rơi vào cảnh chấn động. Đây là một chương trình văn hóa nổi tiếng của Thiên Triều, được phát sóng trên truyền hình, nhằm quảng bá thơ từ, tìm về văn hóa cổ xưa, với mục tiêu tôn vinh nét đẹp của đời sống.

Chương trình mời mọi tầng lớp, không phân biệt tuổi tác, đến để tranh tài về thơ ca, thể hiện tình cảm và trí tuệ, cũng như tu dưỡng tâm hồn qua những tác phẩm văn hóa truyền thống.

Chính cái gọi là: "Bụng có thi thư, khí tự hoa." Người có văn hóa, có nội hàm, chắc chắn tài hoa hơn người, khí chất cao nhã và hoa mỹ.

Chỉ là không ngờ viện trưởng lại đi đăng ký dự thi, hơn nữa còn trúng cử . Dù sao công tác giáo dục đều là của những người trí thức, người yêu đọc sách, thích thơ từ cổ cũng là điều tự nhiên. Tuy thuộc học viện ngoại ngữ, nhưng cuối cùng vẫn nằm trong lĩnh vực văn học, đều có nội hàm văn hóa sâu sắc. Nếu không, ngay cả tiếng mẹ đẻ còn chưa nghiên cứu thấu đáo, làm sao có thể dạy học ngoại ngữ được?

"Chúc mừng viện trưởng! Với tài văn chương và sự hiểu biết sâu sắc về văn hóa nước ta của ngài, việc tham gia tiết mục này thật sự rất xứng đáng. Chúc ngài sớm đoạt giải quán quân!" Nữ giáo viên dạy tiếng Nhật lập tức khen ngợi, những người khác cũng đồng loạt tiến tới chúc mừng.

Viện trưởng vui sướng nhìn quanh, không ngần ngại nói: "Ta nghiên cứu văn học cổ đã hơn 30 năm, ít nhiều cũng có chút tạo nghệ. Nhưng khi sự việc đến trước mặt, phải đi thi ngay khiến ta cũng cảm thấy khẩn trương không ít. Hôm nay nhân dịp liên hoan, mọi người đều đang cao hứng, hơn nữa các vị đều là tinh anh khoa văn, hiểu rõ tinh hoa văn hóa trong và ngoài nước. Vậy thì chi bằng chúng ta diễn luyện thử trước một chút, các vị thấy thế nào?"

Diễn luyện? Việc này cần phải diễn luyện hả?

Viện trưởng giải thích: "Đây là tiết mục biểu diễn đứng thứ tư. Để tránh khán giả cảm thấy nhàm chán, tổ tiết mục quyết định tăng thêm một phần mới và mức độ khó khăn cũng gia tăng. Ngoài phần thơ từ theo kiểu domino truyền thống, họ còn thêm phần đối câu tại hiện trường. Hơn mười vị khách quý sẽ trực tiếp ra đề, nếu không đối được trôi chảy sẽ bị loại ngay."

Mọi người đồng loạt ồ lên, không ngờ độ khó lại tăng cao, đúng là càng thêm vài phần thú vị.

Chính cái gọi: "Vật họp theo loài, người phân theo nhóm." Phần tử trí thức thường thích văn thơ, tập trung với nhau để bàn về thơ từ ca phú, đối câu đố chữ, tự cho là tao nhã. Đặc biệt là lãnh đạo rất yêu thích việc này. Mặc kệ cấp dưới có thích hay không, họ cũng phải tham gia, thậm chí còn phải tinh thông.

Như Mã trưởng khoa đã từng nói, cục trưởng thứ nhất thích câu cá, bà ấy liền lặn xuống nước móc cá vào lưỡi câu cho ông ta; cục trưởng thứ hai thích chơi mạt chược, bà ấy liền hủy bài đang thắng để giả vờ thua; còn vị cục trưởng thứ ba thích... thân thể bà ấy.

Chỉ nghe viện trưởng nói: "Nhân lúc mọi người đang rảnh rỗi, hứng thú lại đang lên cao, chúng ta diễn luyện một chút nhé. Bất kỳ ai cũng có thể ra một vế trên, ta sẽ đối vế dưới. Câu đối có thể là nghe được từ đâu đó, mà tự sáng tác càng hay. Xem thử ta có đối được không."

Cao Quân đứng ở cửa, nghe thấy vậy rất muốn quay người rời đi. Nhưng nghĩ đến đây là ngày đầu tiên đi làm, nếu quan hệ bất hòa với các đồng nghiệp thì sau này sẽ rất khó khăn. Do đó, hắn đành căng da đầu bước vào, cười ha hả chào viện trưởng, nói vài lời nịnh nọt.

Vừa thấy Cao Quân trở về, ánh mắt Đổng Minh Uy lập tức sáng rỡ, nhanh chóng nói: "Ta có một câu, thỉnh viện trưởng chỉ giáo: 'Người rảnh rỗi miễn người tiến tài tiến.'"

Mọi người sửng sốt. Câu đối này tuy hay nhưng không phải là câu ít người biết, ngược lại ai ai cũng đã nghe qua.

Tuy nhiên, câu này nói ra lúc này lại mang nhiều ẩn ý, đặc biệt là khi Cao Quân vừa bước vào cửa. "Người rảnh rỗi miễn, người tài tiến vào" – câu này ám chỉ những kẻ vô dụng, ăn không ngồi rồi thì không nên tiến vào, chỉ có người tài mới được tiến vào. Rõ ràng, Đổng Minh Uy đang châm chọc Cao Quân.

Mà vị a di viện trưởng đang cao hứng lập tức tiếp vế đối: “Trộm giả mặc tới, đạo giả tới.”

Viện trưởng nói vô tư, nhưng những người xung quanh đều hiểu rằng bà đã vô tình trúng kế của Đổng Minh Uy, châm chọc Cao Quân một phen.

Tề Tâm Nguyệt nhìn Cao Quân, trong ánh mắt có chút lo lắng, giống như sợ rằng hắn sẽ bất ngờ nổi giận. Tính cách của hắn, nàng rất rõ.

Tuy nhiên, Cao Quân chỉ khẽ mỉm cười, thậm chí còn là người đầu tiên vỗ tay tán thưởng. Đổng Minh Uy cực kỳ đắc ý, tự cho là mình đã thắng.

Kế tiếp, mỗi giáo viên ở đây đều ra vế trên để kiểm tra sự hiểu biết về văn học và khả năng ứng đối nhanh nhạy của viện trưởng. Viện trưởng đáp lại lưu loát, khéo léo như một tửu sư lành nghề, khiến không khí buổi liên hoan trở nên vui vẻ và hòa thuận.

Cuối cùng, đến lượt Tề Tâm Nguyệt. Nàng quả thực có tài, liếc nhìn Cao Quân, mỉm cười nói: “Giang hồ phiêu bạc kẻ lưu lạc.”

A? Mọi người ngạc nhiên. Đây có phải là vế đối trên không? Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, họ mới nhận ra ý nghĩa sâu xa trong đó. Không chỉ là một vế trên, mà còn là một vế đối tuyệt diệu. Mỗi từ đều có sự cân đối hoàn hảo, yêu cầu vế đối phải tương xứng.

Đương nhiên, điều này không làm khó được vị a di viện trưởng. Nàng suy nghĩ một lúc rồi đáp lại: “Hầu hạ tiên phật, linh đinh tăng.”

Mọi người nghe xong, có thể nói là hoàn mỹ, lập tức vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Tề Tâm Nguyệt nhẹ nhàng thở phào, nhưng khi nhìn sang Cao Quân ngồi cạnh, nàng bắt gặp ánh mắt sáng rực của hắn đang nhìn chằm chằm vào mình. Điều này khiến khuôn mặt nàng nóng bừng, lòng đầy hoảng hốt. Rồi sau đó nàng lại thấy Cao Quân dùng ngón tay chấm nước, viết một loạt chữ lên bàn. Tề Tâm Nguyệt nhìn rõ ràng, đó là: “Thướt tha kiều nộn, hảo cô nương.”*

Bạn đang đọc Hoa hậu giảng đường cực phẩm đặc công( Bản Dịch) của Tác giả: Nam Quyền Bắc Thối
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hiepcongtudaica1
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 47

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.