Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hồi Tưởng Về Quá Khứ

Phiên bản Dịch · 2581 chữ

Hoa hậu giảng đường cực phẩm đặc công

Tác giả: Nam Quyền Bắc Thối

-----

Cao Quân đối với mấy tên soái ca luôn luôn vô cảm, nhưng những người khác thì lại trái ngược hắn, vô cùng nhiệt tình. Có người chủ động đứng dậy nhường chỗ ngồi, có người vội vàng châm trà cho hắn, có người còn nói hắn vất vả…

Hiển nhiên, sự nhiệt tình của mọi người không phải chỉ vì hắn là soái ca. Tên gia hỏa này có chỗ đứng nhất định. Hơn nữa, Cao Quân cảm thấy tên này rất quen mắt.

Phía sau hắn, còn có một giáo viên trẻ tuổi, mồ hôi chảy đầy đầu, hiển nhiên cũng vội vã đến. Vừa vào cửa, hắn cũng xin lỗi, nhưng không ai phản ứng với hắn.

“Tốt rồi, lần này mọi người đều đã đến đông đủ. Bởi vì có đồng sự mới, ta sẽ giới thiệu để mọi người làm quen.” Tổ trưởng đứng lên, nhìn về phía Cao Quân và giới thiệu: “Vị giáo viên văn nhã soái khí này là giáo viên Đổng Minh Uy, cũng là vị giáo viên được toàn thể nữ sinh hoan nghênh nhất. Dù rằng ở hệ chúng ta là hệ văn học cổ Hán ngữ, nhưng đồng thời cũng là thư ký thanh niên đoàn trường, tiền đồ vô lượng.

Còn vị tiểu soái ca này tên là Trình Giai Lỗi, cũng vừa mới nhậm chức là giáo viên mới. Cả hai đều là thanh niên tài tuấn.”

Trình Giai Lỗi chủ động đứng lên nắm tay Cao Quân, trong khi Đổng Minh Uy vẫn ngồi yên, dáng vẻ cao cao tại thượng như đang chờ thần tử yết kiến.

Nam nhân đối mặt với soái ca, trời sinh luôn có sự mâu thuẫn. Càng đừng nói là Cao Quân, thấy đối phương cuồng ngạo, hắn chỉ cười lạnh một tiếng mà không nói gì.

Tổ trưởng vừa thấy, vì tránh tình huống xấu hổ, chủ động mở miệng hòa giải: “Hai vị đều là thanh niên tài tuấn, nhìn qua thì tuổi xấp xỉ, hơn nữa đều là người địa phương. Chắc chắn là bạn học cùng trường khi học trung học phải không?”

Chưa kịp để hai người mở miệng, Trình Giai Lỗi đã kinh ngạc nói: “Chờ một chút! Trường Trung Học Số 1, đó là trường học cũ của ta.”

Nói xong, hắn nhìn kỹ Đổng Minh Uy, lập tức như nhìn thấy được cha ruột thất lạc nhiều năm. Sau đó, hắn kinh rống: “Ta nhớ ra rồi, Đổng Minh Uy! Khó trách cái tên nghe quen tai như vậy, chúng ta học cùng cấp 2, thi đại học đỗ thủ khoa, liên tục ba năm nằm trong danh sách học sinh xuất sắc, ban cán bộ ưu tú. Trời ơi, học trưởng, không ngờ lại gặp được ngươi ở đây. Về sau, ta còn có thể cùng làm cộng sự với ngươi. Chính vì sự tích của ngươi mà ta mới hăng hái học tập. Ngươi luôn là động lực để ta cố gắng!”

Một phen lời nói cùng với thanh âm trầm thấp, đầy tình cảm, khiến mọi người càng thêm kính trọng Đổng Minh Uy.

Chỉ có Cao Quân đầy khinh thường trong lòng. Hai người này trước sau nối đuôi xuất hiện, chỉ sợ cùng nhau đến từ sớm, dấu vết thổi phồng(nổ) nhau quá rõ ràng.

Đổng Minh Uy khẽ mỉm cười: “Nguyên lai là một học đệ cấp 2. Nhìn thấy ngươi ta lại nhớ đến thời gian học tập cấp 2 trước kia, thật là hoài niệm…”

Hai người này biểu diễn phối hợp vô cùng ăn ý, trang bức đến mức không thể chấp nhận.

Tổ trưởng không rõ nguyên do, chỉ tưởng rằng kéo mọi người lại gần với nhau, cố ý hỏi: “Tiểu Trình, lão sư Cao Quân này cũng tốt nghiệp trường số Một, là học trưởng của ngươi. Thành tích ưu tú từ hải ngoại về, có lẽ ngươi cũng nghe qua chứ?”

Trình Giai Lỗi nhìn kỹ Cao Quân. Do lúc trước chưa chuẩn bị lời kịch nào về Cao Quân, hắn chỉ có thể ấp a ấp úng, vẻ mặt mơ hồ.

Cao Quân cũng tò mò hỏi: “Đúng vậy, ngươi tốt nghiệp trường số 1, sao lại không nghe nói qua tên tuổi Cao Quân này chứ? Ta, 3 năm học cấp 2 tổng cộng đã viết 1.800 phong thư tình gửi các nữ sinh, đánh bại kỷ lục giáo sử phủ bụi nhiều năm.

Hơn nữa, mỗi khi gửi một phong thư đều được sự hồi âm từ nữ sinh, xác suất thành công còn cao đến mức kinh người, lên tới 197%.

Ngoài ra, trước cổng cấp 2 có mấy tên côn đồ tự xưng là ‘Huyết Lãnh Thập Tam Ưng,’ thường xuyên gây chuyện ở cổng trường, đánh nam sinh và trêu nữ sinh. Cấp 2 năm ấy, ta đã xách xẻng đả thương ba tên, đánh khóc bốn tên, đánh chạy sáu tên, chiến tích huy hoàng đến nay vẫn được mọi người tán dương.

Còn có lần, vào năm 2 cấp hai, ta đã lấy thời gian ba phút mười bảy giây để lập kỷ lục về việc nộp bài thi nhanh nhất…

Chiến tích huy hoàng của học trưởng như vậy, không ngờ ngươi không biết?”

Mọi người nghe hắn nói lý lịch huy hoàng, đầu đều đầy hắc tuyến(--!!!). Chỉ có Tề Tâm Nguyệt trong lòng tràn đầy ngôi sao nhỏ, trong trí nhớ tràn ngập hồi ức.

Trình Giai Lỗi vẻ mặt chấn động, nói: “Việc đó ta thật sự đã nghe qua, không ngờ nhân vật truyền kỳ đứng đầu hắc bảng ỏ trường học chính là ngươi nha?”

Cao Quân cười ha ha, những người khác thì có người bĩu môi, có người mơ màng. Đổng Minh Uy mang theo nụ cười lạnh, tự cảm thấy rằng lý lịch của Cao Quân so với hắn rõ ràng thấp tận đáy.

Vừa rồi vị nữ giáo viên là du học sinh Đông Doanh tò mò hỏi: “Cao lão sư, thời gian cấp 2 của ngươi là như vậy sao?”

“Đúng vậy!” Cao Quân thẳng thắn gật đầu, không chút cố kỵ: “Ta cảm thấy thực vui vẻ, đây mới là hồi ức tốt đẹp nhất trong cuộc đời. Mười bảy, mười tám tuổi là thanh xuân tươi đẹp nhất, tự nhiên phải tận hưởng cuộc sống, chứ không phải bị sách giáo khoa ràng buộc, bị thành tích học tập trói buộc!”

Câu nói này của Cao Quân tuy rất nhẹ nhàng, nhưng lại khiến mọi người ở đây cảm thấy chói tai.

Nhìn xem học sinh nước ta, học sinh cấp 2 mỗi ngày bị cặp sách ép đến mức thở không nổi. Có những trường học thậm chí bắt học sinh ngồi trong lớp, vừa ăn vừa học.

Nhìn lại nước ngoài, bọn trẻ trước khi thi đại học tận hưởng thanh xuân, trường học thường tổ chức đủ loại vũ hội, có nhiều câu lạc bộ khiến học sinh yêu thích, các hoạt động văn thể phong phú không đếm xuể.

Đừng nói cái gì đến tình hình trong nước khác biệt, đều là trẻ con, đều là giáo dục, đều là tương lai của quốc gia. Tại sao lại có sự khác biệt lớn như vậy?

Sau khi tốt nghiệp cấp 2, trẻ em nước ngoài đã trở thành người trưởng thành, bắt đầu toàn tâm toàn ý vào việc học tập, học kỹ năng sống thực sự.

Trong khi đó, ở nước ta, trải qua 3 năm áp lực cuộc sống học sinh học cấp 2, cấp 2, vào đại học, lại bắt đầu phóng thích tính cách, hưởng thụ thanh xuân.

Thời điểm đáng lý ra phải học cách sinh tồn, ngược lại, mỗi ngày lại làm bạn với máy tính, coi việc tán gái là nhiệm vụ chính, phí đi một khoảng thời gian lớn!

Từ khi nào mà giáo dục lại bị xáo trộn như vậy? Dựa vào đâu mà thành tích thi đại học tốt có thể quyết định cả một đời người?!

Ngồi đây đều là giáo viên, nên mọi người tự nhiên hiểu rõ nhất. Hệ thống giáo dục nước ta thật ra vẫn còn lạc hậu, không dám nói là hoàn toàn Tây hóa, nhưng cũng cần phải có sự thay đổi.

Đúng lúc này, Đổng Minh Uy bỗng nhiên lên tiếng: “Tất cả đều vô nghĩa, chỉ có người đọc sách mới vươn lên được. Nếu ngươi ở trong thể chế xã hội này, thì phải tuân thủ quy tắc khách quan. Dù khổ ba năm, nhưng lại có thể đổi lấy hạnh phúc cả đời, sao lại không làm chứ?”

Mọi người vừa nghe xong đều sôi nổi gật đầu. Thật ra lời này cũng không sai, thi đại học ở nước ta chính là con đường thay đổi cuộc đời lớn nhất. Chỉ cần ba năm thời gian có thể thay đổi cuộc đời, đúng là đáng để cược một phen.

“Ha ha…” Cao Quân lại cười lớn, nói: “Ta năm 18 tuổi tốt nghiệp cấp 3, hiểu biết nguyên lý thiên thạch vận hành, biết phản ứng hữu cơ và vô cơ, trước học được cách tính hình bầu dục hyperbol, sau hiểu biết tạp giao trong sinh vật. Ngoài ra, ta còn biết nói tiếng Anh, hiểu cổ văn, nhớ được dãy số dài, có thể nói về triết học Mác-Lênin, tìm hiểu nguồn gốc văn minh Thiên triều hơn 5000 năm, còn biết đến lục địa Xích Châu dài hàng triệu năm, đã từng học chuyên ngành âm nhạc, mỹ thuật, máy tính, kiêm cả võ thuật và sơ qua về các dân tộc và tập tục…

Nhưng mà, những thứ đó có ích gì? Cuối cùng vẫn phải dựa vào quan hệ, đi cửa sau, mới tìm được một công việc.”

Mọi người nghe vậy đều câm lặng. Hắn nói những điều này, chỉ sợ trừ việc thi đại học ra, trong cuộc sống hàng ngày cũng không dùng đến những thứ đó.

Cao Quân thẳng thắn nói về việc đi cửa sau của bản thân, mọi người đều biết rõ. Tổ trưởng đã nói qua, Cao lão sư là do La chủ nhiệm tự mình dặn dò, rất có khả năng trở thành chủ nhiệm giáo vụ, trợ lý hiệu trưởng cũng đến thăm hỏi. Chắc chắn quan hệ của hắn không tầm thường.

Còn Đổng Minh Uy, truyền thuyết là có quan hệ cứng rắn hơn trong cục giáo dục. Hiện giờ hai vị này rõ ràng là đang giằng co, chính là có trò hay để xem.

“Hừ, chính vì có ngươi, vì có loại quan hệ này, ngươi đi cửa sau, nên càng cần phải giữ chế độ thi đại học, để những người không có quan hệ và bối cảnh có thể nhận được sự công bằng liêm chính, từ đó thay đổi cuộc đời bằng sự nỗ lực của chính mình.” Đổng Minh Uy nói.

Cao Quân khinh thường, trả lời: “Thật sự là một hoàn cảnh công bằng sao? Đơn cử ta nói thi đại học năm nay, Bắc Đại và Thanh Hoa hai trường lớn, thí sinh Bắc Kinh trúng tuyển tổng cộng có 553 người. Trong khi đó, Hà Nam, do học sinh đến từ tỉnh khác, toàn tỉnh khảo nhập hai trường chỉ có 426 người. Thí sinh Bắc Kinh có tới hơn 60.000 người, trong khi Hà Nam toàn tỉnh có đến 800.000 người! Vậy số học sinh còn lại đã đi đâu???

Thời đại số liệu, phải dùng số liệu để nói chuyện.

Lời nói của Cao Quân khiến Đổng Minh Uy hết chỗ nói. Trong dân gian có lưu truyền rằng trường Hoa Bắc là trường học dành cho người Bắc Kinh. Còn có truyền thuyết rằng người Bắc Kinh chỉ cần bốn hoặc năm trăm điểm là có thể vào đại học. Thực ra, lời này hoàn toàn không chuẩn xác.

Học sinh Bắc Kinh có điểm vào rất cao, điểm khác biệt duy nhất là suất trúng tuyển không được thấp so với học sinh ngoài tỉnh. Cùng một mức điểm, tự nhiên sẽ ưu tiên học sinh địa phương trúng tuyển, bằng không sẽ làm thất vọng những gia đình đã tốn hàng trăm vạn để mua nhà và sổ hộ khẩu ở Bắc Kinh!

Nếu việc này không thay đổi, thì còn nói gì là công bằng nữa!

Đổng Minh Uy tất nhiên cũng không muốn thua cuộc trước Cao Quân, mắt liếc láo liên tìm cách đối phó. Đúng lúc này, tổ trưởng bỗng nhìn ra ngoài cửa sổ nói: “Đây là học sinh của trường chúng ta, vừa ra cổng trường đã hút thuốc lá, thật quá kỳ cục!”

Mọi người sôi nổi đứng dậy nhìn ra, quả nhiên có hai nam sinh đứng dưới lầu, tay cầm điếu thuốc lá, quan sát xung quanh, oán giận: “Sao lại không tìm được cái tiệm net nào vậy? Thật là phế vật!”

Đại học Tần Hải mới được thành lập chỉ trong vài năm, đã nhanh chóng vươn lên top 20 trường đào tạo cả nước, năm nay còn muốn tiến vào top 10. Thành phố Tần Hải muốn bước lên con đường trường đại học đạt chuẩn quốc tế và trường học cũng được chính phủ mạnh mẽ nâng đỡ. Thành tích học tập trong những năm gần đây cũng xếp hạng đứng đầu các trường lớn.

Tài nguyên dạy học phong phú, nội quy trường học nghiêm ngặt, thật sự có cảm giác giống như đại học nước ngoài: vào cửa thì dễ nhưng ra cửa lại khó.

Đúng như hai sinh viên kia, tuy không cần mặc đồng phục nhưng vẫn phải đeo huy hiệu trường, hơn nữa còn tuyệt đối cấm sinh viên hút thuốc và uống rượu.

Vị tổ trưởng này là một giáo viên thế hệ cũ, càng không quen với những hành vi như vậy.

Đổng Minh Uy tuy là lão sư khoa Văn cổ nhưng cũng là thư ký thanh niên đoàn. Dù nhìn bề ngoài giống như có chức vụ nhàn hạ, nhưng quyền lực được phân bổ không nhỏ.

Hắn lập tức gõ bàn nói: “Thật là kỳ cục, vừa mới khai giảng đã xảy ra chuyện như vậy, cần phải nghiêm trị.”

Nói xong, hắn đứng dậy đi thẳng ra ngoài, nhưng vừa mới bước gần ra khỏi cửa thì lại dừng lại. Trong lòng hắn rất rõ, và mọi người ở đây cũng hiểu rõ.

Đám sinh viên năm nhất vừa mới thoát khỏi năm cấp 3 đầy khổ ải, đang trong thời gian phóng thích tính cách, cũng là lúc phản nghịch nhất. Ở ngoài trường học, nếu Đổng Minh Uy mạo muội đi ra ngoài răn dạy, rất có thể sẽ khiến 2 sinh viên này kích thích tâm lý phản nghịch, thậm chí có thể khiến hắn ta mất mặt.

Đổng Minh Uy xoay người, mỉm cười nói: “Haiz, ta là người dễ bị cảm xúc chi phối, không thể nhìn đám học sinh không nghe lời mà không làm gì. Ngươi là phụ đạo viên, được mời đến để dạy dỗ đám tân sinh viên này. Cao lão sư, ta thấy vẫn nên để ngươi ra mặt thì sẽ thích hợp hơn!”*

Bạn đang đọc Hoa hậu giảng đường cực phẩm đặc công( Bản Dịch) của Tác giả: Nam Quyền Bắc Thối
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hiepcongtudaica1
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 50

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.