Canh gà cùng thạch tín
Hoa hậu giảng đường cực phẩm đặc công
Chương 9 canh gà cùng thạch tín
Tác giả: Nam Quyền Bắc Thối
-----
Vương Mãnh miệng đầy máu tươi, vốn định diễu võ dương oai ở cổng trường, không ngờ dưới tình huống này, Cao Quân vẫn dám đánh hắn.
Tuy nhiên, ba tên lưu manh đi cùng lại tỏ vẻ do dự. Một cái tát của Cao Quân khiến Vương Mãnh lùi ra xa 5 mét. Đây là loại sức mạnh kiểu gì chứ? Huống hồ, hắn lại ra tay không chút do dự, như thể có tính tình bướng bỉnh của con lừa!
Dù vậy, ca ca của Vương Mãnh là nhân vật nổi danh trên phố, cũng là lão đại của bọn họ, nên việc này cần phải giải quyết.
Ba tên côn đồ căng da đầu, đang định bước tới, nhưng lại thấy Cao Quân nhìn quanh các thầy cô đứng bên cạnh, rồi ngoắc ngón tay về phía chúng, nói: “Cả ba người cùng lên đi, ta không có thời gian rảnh!”
Lời này còn khiến bọn chúng bực mình hơn cả việc chửi thề, vì rõ ràng Cao Quân chẳng coi bọn chúng ra gì.
Ba tên lưu manh thực sự bị khiêu khích, bọn chúng liếc nhìn nhau, đồng loạt xông lên. Đây là một cảnh tượng điển hình của các trận đấu đường phố, với chiến thuật ba chọi một: một tên đối diện, hai tên tấn công từ hai bên, tạo thành vòng vây tam giác.
Nhưng khi bọn chúng vừa di chuyển, Cao Quân bất ngờ ra tay, nhanh như chớp, động tác mạnh mẽ tựa lôi đình.
Chỉ thấy Cao Quân đột ngột cúi người, trán hắn đập mạnh vào cánh mũi tên lưu manh đứng trước, một tiếng răng rắc vang lên, máu tươi phun tung tóe. Ngay sau đó, khi tên lưu manh bên cạnh suýt đánh trúng Cao Quân, hắn lập tức vung khuỷu tay phải ngang qua, bộ phận cứng nhất của khuỷu tay đánh trúng vào mũi tên côn đồ bên phải. Đồng thời, hắn nghiêng người sang phải, chân trái thuận thế bay lên, đá trúng mặt tên côn đồ bên trái.
Ba động tác liên hoàn được thực hiện một cách liền mạch, cơ thể của Cao Quân không có phần nào không tham gia vào cuộc chiến, tất cả đều sạch sẽ và lưu loát tựa như nước chảy mây trôi. Thực tế đã chứng minh rằng cơ thể hắn, từ trên xuống dưới đều là vũ khí.
Hơn nữa, cả ba điểm tấn công đều trúng ngay vào mũi – đây cũng là một chiêu thức đặc trưng trong các trận đánh đường phố, vì tấn công vào mũi có thể gây chấn thương ngay lập tức.
Ba tên lưu manh cuối cùng đều ôm mặt, không còn sức lực. Máu tươi chảy qua kẽ tay, nước mắt giàn giụa, đau đớn đến mức không thể gượng dậy nổi.
Mọi người xung quanh đều đứng chết lặng, tưởng rằng sẽ xảy ra một trận hỗn chiến lớn, nhưng ai ngờ mọi chuyện lại kết thúc nhanh chóng đến vậy.
Cao Quân cười lạnh một tiếng, bước qua người ba tên côn đồ như gió, tiến thẳng về phía Vương Mãnh. Vương Mãnh không dám đứng lên, hai má sưng đỏ như đầu lợn, nhìn thấy Cao Quân đi tới như nhìn thấy sát thần, sợ hãi đến mức tay chân run lẩy bẩy.
Cao Quân lạnh lùng nhìn hắn, chỉ tay về phía sau, ám chỉ trong trường, rồi lớn giọng nói: “Ngươi là sinh viên ở đây, khi đã vào trường tức là đã gia nhập một đại gia đình. Tất cả thầy cô và bạn bè đều là người một nhà. Dù rằng trong gia đình đôi lúc sẽ có bất đồng, mâu thuẫn, thậm chí là xung đột, nhưng chúng ta nên tự giải quyết với nhau.
Còn ngươi lại đi tìm người ngoài đến bắt nạt người nhà mình, chẳng những là kẻ bại hoại, mà còn là kẻ ngoại đạo.”
"Ta tên Cao Quân, là giáo viên ở đây. Nếu muốn giải quyết chuyện này trong trường, ta sẵn sàng nói chuyện tử tế với ngươi. Nhưng nếu ngươi cứ nhất quyết nhờ người bên ngoài can thiệp, vậy thì lần sau cố gắng mang thêm nhiều người hơn tới!"
Nói xong, Cao Quân quay người đi thẳng, khí phách vô song.
Mọi người xung quanh còn đang ngẩn ngơ, lúc này mới kịp phản ứng. Không biết ai là người đầu tiên vỗ tay, nhưng ngay sau đó tiếng vỗ tay rộ lên cùng những lời khen ngợi, tiếng hoan hô vang dội cả 1 khu vực cổng trường.
Thứ nhất, là vì Vương Mãnh – kẻ chuyên bắt nạt người khác, lần này đã bị thua thiệt nặng. Hắn thường dựa vào sự quen biết với thế lực xã hội đen, không ít lần bắt nạt người trong trường.
Thứ hai, lời nói của Cao Quân đã chạm đến lòng người. Hắn ví trường học như một gia đình lớn, đồng môn như anh em, dù có mâu thuẫn hay đánh nhau, nhưng phải biết điểm dừng, không để mọi việc đi quá xa.
Trong trường có những học sinh bị đe dọa, cướp tiền, bởi vì họ quá nhát gan, sợ phiền phức. Nguyên nhân sâu xa là do có người trong trường cấu kết với thế lực bên ngoài, tạo ra một môi trường bất công. Điều này không chỉ gây ám ảnh tâm lý cho học sinh, mà còn ảnh hưởng suốt đời họ.
"Tổ trưởng, chúng ta đi đâu ăn cơm đây?" Cao Quân tiến tới, nhẹ nhàng hỏi thăm.
Một đám giáo viên còn đang ngỡ ngàng, nghe hắn hỏi mới tỉnh lại. Tổ trưởng dẫn đầu, dẫn mọi người đến một quán ăn gần đó.
Khi họ vừa đi được một đoạn, vài sinh viên đuổi theo, nói: "Cao lão sư, lời thầy nói vừa rồi thật hay. Trường học đúng là một gia đình, chúng ta đều là người một nhà, còn thầy là người dẫn dắt chúng ta. Xin hỏi thầy dạy ở khoa nào? Sau này nếu bị bắt nạt, chúng ta có thể tìm thầy giúp đỡ không?"
Cao Quân im lặng một lúc, nhìn đám sinh viên trước mặt, đứa nào cũng đeo kính, người nhỏ gầy, trông giống những con mồi béo bở trong mắt đám côn đồ.
Cao Quân cười, nói: "Nếu có ai bắt nạt các ngươi, ta dạy các ngươi một cách đơn giản, chắc chắn sẽ có hiệu quả."
Đám học sinh ngẩn người, nghĩ rằng thầy giáo sắp dạy cho họ vài chiêu tự vệ.
Ai ngờ, Cao Quân chỉ nói hai chữ: "Báo cảnh sát!"
Mấy học sinh đờ người ra, nhưng vẫn chưa chịu từ bỏ. Một học sinh đeo kính nhỏ tiến lên, nói: "Cao lão sư, em ở cùng phòng với Vương Mãnh, hắn thường xuyên bắt nạt em, còn lấy tiền của em nữa. Thầy có thể giúp em lấy lại không?"
"Hắn lấy tiền của ngươi, sao ngươi không đánh hắn?" Cao Quân khinh thường hỏi.
"Em..." Cậu sinh viên đeo kính lúng túng, Cao Quân minh bạch, hắn không dám phản kháng vì sợ bị đánh, càng sợ bị Vương Mãnh trả thù bằng thế lực bên ngoài.
Đồng thời Cao Quân cũng hiểu, dù hắn có giúp được một lần, nhưng cuối cùng vẫn phải dựa vào bản thân đối mặt với vấn đề.
Cao Quân nghiêm túc nói: "Là đàn ông, không phải lúc nào cũng phải đánh nhau, nhưng không thể mất đi dũng khí đánh nhau!"
Đám sinh viên đều ngẩn người. Họ hiểu rằng, việc không đánh nhau phản ánh sự tu dưỡng, nhưng nếu không dám đánh nhau thì chứng tỏ nhân cách có vấn đề.
Thấy họ ấp úng, Cao Quân bỗng đổi giọng, cười nói: "Tất nhiên, còn có cách khác. Các ngươi về nhà ăn cơm, tập luyện rèn luyện thân thể, sống thật lâu để mà nhìn Vương Mãnh già đến lúc chết, thế cũng coi như là cách báo thù.
Nhớ kỹ, trên thế giới này, người có thể cười đến cuối cùng mới chính là người chiến thắng!"
Mọi người hoàn toàn hết từ để nói.
Các giáo viên tiếp tục đi trước, trò chuyện vui vẻ. Một nữ giáo viên trẻ cười nói: "Cao lão sư đúng là người hướng dẫn tuyệt vời, vừa truyền động lực, vừa thâm thúy như thuốc độc."
Cao Quân bật cười ha ha.
“Đừng khoe khoang!” Đi bên cạnh hắn, đại mỹ nữ Tề Tâm Nguyệt bỗng nhiên lên tiếng, trong giọng nói có phần quan tâm và oán trách: “Ngươi, người này tật xấu vẫn không sửa, luôn thích đánh người ta, lại còn xưng tên báo họ, sợ người ta không tìm thấy ngươi phải không? Huống chi ngươi còn mang tiếng là lão sư đánh học sinh…”
“Ha ha…” Cao Quân cười lớn hai tiếng, nói: “Nếu ta đánh học sinh, vậy những đứa học sinh đó đánh lão sư thì nên nói thế nào đây?”
Tề Tâm Nguyệt sửng sốt, xác thực, đây là do Cao Quân có thực lực mạnh mẽ. Nếu mấy tên tiểu lưu manh thực sự đánh hắn, sự tình sẽ diễn biến thành cái dạng gì nữa?
Tóm lại, hắn làm việc luôn có lý do của mình, từ nhỏ đã như vậy, tâm hồn tựa như mây trắng, tự do tự tại, không ràng buộc.
Chính lúc này, Cao Quân bỗng nhiên nói khẽ với nàng: “Ngươi dường như hiểu ta rất rõ, nhưng ta mãi vẫn không nhớ nổi đã từng quen biết đại mỹ nhân như ngươi ở đâu.”
Tề Tâm Nguyệt liếc mắt, hừ nói: “Đó là vì ngươi có mắt như mù.”
“Có mắt như mù đó là cúc hoa(lỗ ass).” Cao Quân cười nói.
“Lăn!” Tề Tâm Nguyệt mắng, đi với tên này một phút cũng không nói được lời hay. Trong khi đó, những giáo viên khác cũng ngạc nhiên, ngày thường Tề lão sư luôn văn nhã đoan trang, sao lại dùng lời lẽ sắc bén như thế với vị Cao lão sư này?
Đoàn người đi tới một tiệm cơm không tồi, ở lầu hai nhã gian. Sau khi ngồi xuống, không khí có vẻ trầm xuống. Vừa rồi Cao Quân ra tay nhanh như chớp, một màn chế địch nhẹ nhàng để lại ấn tượng sâu sắc cho các giáo viên.
“Tiểu Cao, đây là tiệc tẩy trần cho ngươi, ngươi hãy gọi món đi.” Tổ trưởng mỉm cười phá vỡ sự im lặng.
Cao Quân lắc đầu nói: “Không vội, chờ các vị lão sư và viện trưởng tới rồi hẵng gọi.”
Tổ trưởng gật đầu, dù sao cũng là do viện trưởng mời, vẫn nên chờ chủ nhân tới thì hơn.
Nếu đã có người mở đầu, mọi người mau chóng nói chuyện, chủ đề tự nhiên xoay quanh Cao Quân. Tổ trưởng hỏi: “Tiểu Cao, ngươi là người ở đâu?”
“Ta chính là người ở đây, lớn lên ở nơi này.” Cao Quân trả lời.
Tổ trưởng sửng sốt: “A, phải không? Ta ở đây công tác cũng hơn hai mươi năm rồi. Ngươi học ở trường trung học nào, năm nào thi đại học?”
Cao Quân từng học tại hai đại học lớn là XXX và Boston, tất nhiên là du học sinh.
Cao Quân còn chưa kịp mở miệng, bên cạnh Tề Tâm Nguyệt đã nở nụ cười trước. Nụ cười của nàng giống như trăm hoa đua nở, mỹ diễm vô song, chỉ là mọi người có chút tò mò, không biết cô gái đoan trang tại sao lại đột nhiên bật cười.
Cao Quân biết nàng đang cười chính mình, có lẽ là biết thành tích năm đó của hắn phong hoa như thế nào. Đừng nói là thi đại học đạt Trạng Nguyên, mà ngày đầu tiên thi cử hắn đã đi nhầm trường thi. Thật vất vả chạy tới, lại quên mang theo giấy tờ, nên đã bỏ lỡ bài thi đầu tiên. Buổi chiều hôm đó, hắn lại phá kỷ lục nộp bài thi nhanh nhất toàn thị trấn…
Câu chuyện năm xưa về hắn giờ đã trở thành truyền thuyết.
Đối với chuyện này, Cao Quân hồn nhiên không thèm để ý, thành tích thi cử căn bản không thể chứng minh năng lực và giá trị của một người, hắn đối với việc này khinh thường mà nhớ lại.
Chỉ là tổ trưởng đang hỏi, Cao Quân cười, đáp lại: “Ta tốt nghiệp ở trường Trung học Số 1, còn thành tích thi đại học thì thực sự bình thường.”
“Vậy ngươi ghi danh vào đại học nào?” Tổ trưởng hỏi.
Cao Quân cười nói: “Ta vốn định báo Thanh Hoa hoặc Bắc Đại, sau lại cảm thấy làm diễn viên cũng không tồi, muốn thi vào Bắc Điện và Trung Diễn. Cuối cùng nhìn vào thành tích của mình, ta quyết định chọn Đông Doanh.”
“Đông Doanh?” Một vị lão sư tên Ngày Văn lập tức sáng mắt lên, hiển nhiên cũng từng học tập ở Đông Doanh. Nàng liền khoe khoang sự hiểu biết của mình: “Quân はどこに読書ですか?”
Cao Quân vẻ mặt ngơ ngác nhìn nàng, lắc đầu nói: “Ngươi nói cái gì ta không hiểu, ta nói là Sơn Đông Đông Doanh, không phải Nhật Bản Đông Doanh!”
Mọi người đều phát ngốc, không biết Đông Doanh còn có trường nào khác nữa, tổ trưởng hỏi: “Đông Doanh còn có trường cao đẳng nào khác hả?”
“Lam Tường, chuyên đào tạo máy xúc chuyên nghiệp, học thêm sửa chữa ô tô, 2 bằng chính quy.” Cao Quân nghiêm trang nói.
Mọi người sửng sốt, ngay sau đó lập tức cười vang: “Tiểu Cao, ngươi thật biết nói giỡn.”
Cao Quân cười khổ!!! Con người chính là như vậy, khi ngươi nói thật, bọn họ cho rằng đó là lời nói dối, còn khi ngươi nói dối, bọn họ lại chê cười, cho rằng ngươi đang nói giỡn. Bọn họ nên nghĩ ngược lại mới đúng!
Chỉ có Tề Tâm Nguyệt mỉm cười có vẻ có chút quái dị. Trong mắt nàng, Cao Quân chính là người học ở Lam Tường, nhưng tất nhiên còn học cả ở Tân Đông Phương!
Tuy nhiên, sau khi nói chuyện phiếm thật sự làm không khí sôi động hơn. Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, một người nam nhân bước vào, vừa vào cửa đã hắn đã nói: “Xin lỗi, ta lại đến trễ, mong mọi người thứ lỗi.”
Mọi người ngẩng đầu lên, không ngờ đó là một vị soái ca trẻ tuổi. Vừa vào cửa, hắn ta đã tạo cho mọi người cảm giác “Bồng tất sinh huy- tỏa sáng.” Nam nhân này cao lớn, da mặt trắng nõn, ăn mặc chỉnh tề, mang theo kính màu vàng, lông mày rậm, mắt to, răng trắng, môi hồng—điển hình của nam sinh tiểu thịt tươi, còn mang theo phong thái trí thức nồng đậm.
Hắn tuy rằng đang xin lỗi, nhưng đôi mắt lại chỉ nhìn chằm chằm vào Tề Tâm Nguyệt, dường như chỉ xin lỗi mỗi mình nàng mà thôi…
Đăng bởi | hiepcongtudaica1 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 23 |