Rơi Vào Tai Ương
Hoa hậu giảng đường cực phẩm đặc công
Tác giả: Nam Quyền Bắc Thối
-----
"Tề lão sư, ngươi có ngực, có mặc áo ngực!"
Cao Quân bất thình lình thốt ra một câu khiến tất cả mọi người kinh ngạc. Tề Tâm Nguyệt ban đầu giật mình, sau đó xấu hổ đến mức đỏ bừng mặt.
Mặc áo ngực thì làm sao? Không mặc sẽ lộ rõ ngay.
"Ngươi có bệnh à!" Tề Tâm Nguyệt tức giận, dùng sức rút tay về.
Cao Quân nghiêm túc nói: "Ta sở dĩ sang Tây Dương học tâm lý học, cũng bởi vì nhà ta có truyền thống huyền học, rất am hiểu xem tướng và sờ cốt. Nhiều năm qua chưa phạm sai lần nào. Vừa rồi khi nắm tay ngươi, ta phát hiện hôm nay ngươi sẽ gặp phải một tai ương... tai ương xuân quang!"
Chắc chắn là có tai ương, nhưng... tai ương xuân quang?
Mọi người ban đầu nghe câu mở đầu đều cảm thấy tâm can rung động, nhưng cuối cùng khi nghe đến câu "Tai ương xuân quang," tất cả chỉ biết nín lặng, không nói nên lời.
Mặt Tề Tâm Nguyệt càng đỏ hơn. Nàng vốn nổi tiếng trong toàn ban với biệt danh "Thiết Diện Hiệp," luôn lạnh lùng, không buồn không vui, tựa như mặt nước tĩnh lặng. Thế nhưng vào lúc này, nàng vừa xấu hổ vừa tức giận, nhan sắc đột nhiên trở nên rạng ngời hơn, mỹ diễm vô song.
Tề Tâm Nguyệt trừng mắt nhìn Cao Quân một cách hung hăng, rồi xoay người bỏ đi, trong lòng thầm mắng: "Hừ, tên đáng chết này đến giờ vẫn không nhận ra ta là ai. Ngược lại công phu nói dối, miệng lưỡi trơn tru vẫn không hề thay đổi. 'Tai ương xuân quang'? Thật sự phục hắn có thể nghĩ ra được chuyện đó."
Mọi người đều kinh hãi không thôi. Tiểu tử này vừa đến đã dám trêu đùa Tề Tâm Nguyệt, đại mỹ nữ trong trường, nổi tiếng với vẻ lãnh đạm và kiêu sa. Đáng nói hơn là, Tề Tâm Nguyệt còn có chỗ dựa vững chắc. Một đóa hoa tươi sắp bị người ta hái và người hái hoa cũng chẳng phải dạng tầm thường.
Lúc này, tổ trưởng lên tiếng: "Không ngờ Tiểu Cao- ngươi lại có hiểu biết sâu sắc về cả văn hóa Thiên Triều và phương Tây. Tiền đồ ngươi thật khó lường! Đây là bàn làm việc tạm thời của ngươi. Về công việc thì đều là sinh viên năm nhất, vừa trải qua kỳ thi vào đại học nên cảm xúc phóng thích, học tập và sinh hoạt đều sẽ có những biến cố. Đến lúc đó, khó tránh khỏi việc cần ngươi trợ giúp. Ngươi sẽ phối hợp với các giáo viên chủ nhiệm lớp. Nếu không có ý kiến gì, thì dọn đến chỗ ở đi!"
Đây chính là điều mà Cao Quân mong muốn, hắn liên tục gật đầu, nghiêm túc nói lời cảm ơn.
Mọi người không phải kẻ ngốc, từ thái độ của tổ trưởng đối với Cao Quân, cùng với những lời nói vừa rồi, họ nhận ra rằng, vị trí của Cao Quân ở đây không phải tạm bợ mà rất có địa vị.
Điều thú vị hơn là tổ trưởng cố ý sắp xếp hắn ngồi đối diện Tề Tâm Nguyệt. Mà càng bất ngờ hơn là Tề Tâm Nguyệt thế mà lại không phản đối, dù rằng vị trí đó vốn là cấm kỵ. Nàng không cho phép bất cứ ai ngồi ở đó, thậm chí "người hái hoa" kia cũng không dám. Vậy mà Cao Quân lại yên ổn ngồi ở chỗ đó.
Tề Tâm Nguyệt không chỉ không nói gì, mà còn cẩn thận khép chặt hai chân, kéo cao cổ áo sơ mi và chỉnh lại nút áo, dáng vẻ như đang canh phòng nghiêm ngặt.
Mọi người đều không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng ai cũng biết rằng văn phòng này sau này chắc chắn sẽ rất náo nhiệt. Cao Quân nói chuyện phiếm với mọi người một lúc, hỏi thăm tình hình của trường học.
Không lâu sau, tiếng chuông tan học vang lên, các giáo viên đều có lớp dạy nên lần lượt đứng cả dậy, rời đi.
Tề Tâm Nguyệt cũng không ngoại lệ. Nàng liếc nhìn Cao Quân, cầm sách vở đứng dậy. Đột nhiên, có một tiếng "xoét" nhỏ vang lên, Tề Tâm Nguyệt sững sờ, cúi xuống nhìn xuống, phát hiện váy của mình bị rách một lỗ nhỏ ở ngay gần chỗ nhạy cảm. Lỗ rách không lớn không nhỏ, nhưng đủ để thấy được hoàn cảnh mơ hồ bên trong lớp tất chân.
"Ai da!" Tề Tâm Nguyệt kêu lên. Trên ghế có một chiếc đinh nhỏ thò ra, trước đây nàng không để ý đến. Đang trong tình huống khó xử, nàng chợt nhớ lại lời của Cao Quân: "Hôm nay chắc chắn có tai ương lộ cảnh xuân!"
Làm sao mà tên này lại biết trước được? Một chiếc đinh nhỏ như vậy, nàng ngồi từ xưa đến giờ mà cũng không phát hiện ra. Nói hắn biết xem tướng, nàng khẳng định không tin. Ngay cả nếu có thật đi nữa, chẳng lẽ còn có tai ương "lộ xuân quang"?
Chắc chắn hắn đã thấy gì đó. Nhưng làm sao hắn có thể biết trước chỉ vì một chiếc đinh nhỏ như thế?
Cao Quân lúc này mỉm cười, vẻ mặt đầy đắc ý. Với người khác, chi tiết nhỏ như chiếc đinh kia chắc chắn sẽ bị bỏ qua, nhưng với một đặc công được đào tạo từ lính trinh sát như hắn, việc nắm bắt mọi chi tiết trong môi trường đã trở thành bản năng.
"Ngươi nhìn gì?" Tề Tâm Nguyệt thấy hắn duỗi cổ để xem xét mình, rõ ràng đang cố tìm chỗ rách, liền tức giận quát lớn.
Cao Quân cười to, nói: "Nhìn ngươi đấy!"
Tề Tâm Nguyệt vừa giận vừa tức, nhưng lại thấy Cao Quân đột nhiên cởi áo khoác, đưa cho nàng, nói: "Quấn quanh eo mà che lại, rồi mau về thay đồ đi!"
Tề Tâm Nguyệt sững sờ. Hành động của Cao Quân lập tức khiến ký ức trân quý trong lòng nàng ùa về. Năm xưa, khi nàng còn là một thiếu nữ, lần đầu tiên đến kỳ kinh nguyệt, máu dính lên váy khiến nàng xấu hổ muốn chết. Khi đó, một thiếu niên đã cởi áo khoác của mình và bảo nàng dùng để che bên hông, giúp nàng tránh khỏi sự xấu hổ trước đám đông.
Mọi thứ như tái hiện lại ngày hôm qua. Nàng xúc động, suýt nữa đã nói ra điều gì đó, nhưng rồi lại nhịn được. Trong lòng nàng thầm nghĩ: “Tên gia hỏa chết tiệt này, đến giờ vẫn không nhận ra ta là ai. Dựa vào đâu mà ta phải nhận ra hắn trước? Đúng là đồ ngốc!”
Tề Tâm Nguyệt không khách sáo, nhận lấy áo khoác của Cao Quân, quấn quanh eo rồi nhanh chóng bước đi.
"Này..." Cao Quân vừa định nói gì đó.
Nhưng trước khi kịp mở lời, Tề Tâm Nguyệt đã quay lại, giận dữ nói: "Ngươi sợ ta đánh rắm, làm bẩn quần áo của ngươi chứ gì? Đồ lưu manh!"
Nói xong, nàng nhanh chóng bỏ đi.
Cao Quân sững sờ. Câu nói này năm xưa khi còn là thiếu niên vô tư, hắn đã từng nói qua. Làm sao nàng có thể biết được?
Dù cố gắng thế nào, Cao Quân vẫn không thể liên kết nàng với cô bé mặt đầy tàn nhang, răng khểnh và mái tóc vàng khô ngày nào.
Tề Tâm Nguyệt không cho hắn cơ hội hỏi thêm, chỉ để lại bóng dáng khuất dần.
Cao Quân cũng không rảnh rỗi, làm quen với môi trường công việc, rồi cùng tổ trưởng đi chào hỏi viện trưởng, chủ nhiệm và các lãnh đạo khác.
Trường học như một xã hội thu nhỏ, quan hệ giữa người với người khá phức tạp. May mắn là Cao Quân có La chủ nhiệm "che chở", mọi việc đều thuận lợi, ai cũng khách khí với hắn.
Cuối cùng, họ đến văn phòng viện trưởng. Viện trưởng là một phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi. Vừa thấy Cao Quân đến, bà liền hưng phấn nói: "Anh hùng, đúng là ngươi!"
Cao Quân sửng sốt, câu nói này cũng khiến tổ trưởng kinh ngạc. Viện trưởng nhanh chóng tiến lại, chủ động nắm tay Cao Quân, nói: "Người cứu nữ sinh trên nóc nhà lúc nãy chính là ngươi đúng không? Quả nhiên là anh dũng, tuổi trẻ đầy hứa hẹn trong tương lai."
Cao Quân thấy viện trưởng kích động như vậy, lập tức hiểu ra chuyện gì. Vụ việc nữ sinh nhảy lầu vừa rồi chắc chắn bà đã biết. Có thể bà đã tận mắt chứng kiến nhưng không dám lộ diện. Nữ sinh đó vốn là học viên của học viện ngoại ngữ, nếu xảy ra sai sót gì, bà sẽ là người phải chịu trách nhiệm đầu tiên. Việc Cao Quân cứu được cô bé cũng gián tiếp cứu nàng.
Tổ trưởng đứng bên cạnh vẫn chưa hiểu rõ sự việc, viện trưởng thấy vậy lập tức giải thích toàn bộ câu chuyện, khiến vị tổ trưởng này cũng rất ngạc nhiên và nghiêm túc bày tỏ sự kính trọng.
“Nhân tài khó gặp!” Viện trưởng kích động nói: “Giữa trưa ta sẽ mời cơm, gọi tất cả các giáo viên đến, chúng ta tổ chức buổi tiệc đón tiếp Cao Quân, qua đó có thể hiểu biết lẫn nhau, mọi người cũng dễ dàng hợp tác hơn.”
Cao Quân ra vẻ như bất ngờ được sự ưu ái, giả bộ từ chối một lúc, cuối cùng không thể từ chối được sự chân tình, nên đành đồng ý, vốn dĩ ăn không mất tiền cũng phí.
Chẳng mấy chốc, tiết học kết thúc, giờ cơm trưa đã đến. Tổ trưởng gọi tất cả các giáo viên cùng nhau đi ăn, vì buổi tối ai cũng có cuộc sống riêng nên viện trưởng đã cố gắng hết sức để mời mọi người vào buổi trưa.
Khi nghe nói sẽ có buổi liên hoan, cả trường đều hưởng ứng, chỉ có vài giáo viên bận rộn với học sinh nên đến muộn một chút, mọi người tập trung khá đông rồi mới xuất phát.
Điều làm mọi người bất ngờ chính là Tề Tâm Nguyệt, đại mỹ nữ quốc sắc thiên hương, người chưa bao giờ tham gia các buổi liên hoan, hôm nay lại lặng lẽ đi theo đoàn người.
Trên đường đi, Cao Quân cố ý đi chậm lại, thỉnh thoảng trộm ngắm bộ quần áo mới của Tề Tâm Nguyệt, ánh mắt hắn cực kỳ chăm chú khiến đại mỹ nữ có chút khó chịu, nàng nói: “Nhìn cái gì mà nhìn?”
“Ngươi không nhìn ta thì làm sao biết ta đang nhìn ngươi?” Cao Quân hỏi ngược lại.
Đại mỹ nữ tức khắc cứng họng, hận đến nghiến răng nghiến lợi, hận nhất là bản thân không biết may vá, bằng không sẽ xông lên khâu miệng tên này lại.
Hơn mười giáo viên lần lượt đi ra khỏi cổng trường, ngoài họ còn có rất nhiều sinh viên đi cùng hướng. Mặc dù trong trường có nhiều nhà ăn, nhưng vẫn có nhiều sinh viên thích ra ngoài ăn hoặc mua đồ, nên cổng trường vô cùng náo nhiệt.
Ngoài bọn họ, cổng trường còn tụ tập rất nhiều người khác, bên cạnh đó có rất nhiều siêu xe, có cả phú nhị đại, phú nhất đại, thậm chí còn có công tử từ các doanh nghiệp nổi tiếng, tất cả đều đến đây để tán tỉnh các nữ sinh!
“Chính là hắn!” Đột nhiên, trong đám đông trước cổng trường vang lên tiếng hô to.
Mọi người nghe thấy tiếng hô liền nhìn lại, chỉ thấy một người trẻ tuổi đầy phẫn nộ, ngón tay chỉ thẳng về phía Cao Quân. Bên cạnh hắn có ba người khác, mặc áo phanh ngực, diện quần đùi, trên người đầy hình xăm rồng hổ, miệng ngậm thuốc lá, dáng vẻ ngông nghênh, rõ ràng là một đám côn đồ.
Xung quanh có rất nhiều sinh viên, vừa thấy cảnh này đều lập tức tản ra.
Cổng trường từ lâu đã trở thành nơi tụ tập của đám côn đồ, thường xuyên đến đây trấn lột tiền của giáo viên hay sinh viên có tiền. Có nhóm đến gây chuyện, có nhóm đến tán gái, tình trạng này xảy ra trong nhiều thập kỷ và đã trở thành một phần của "văn hóa học đường".
Có một câu có thể thể hiện rõ nhất loại văn hóa này: “Sau tan học, đừng về!”
Cao Quân ngẩng đầu lên nhìn, người nam sinh chỉ vào hắn chính là tên Vương Mãnh, kẻ trước đây đã xúi giục Huệ Lâm Lâm nhảy lầu hắn tát hai cái đến gãy răng. Không ngờ tên lại dám tìm thêm người đến giúp.
Theo tiếng gọi của Vương Mãnh, ba tên côn đồ bên cạnh hắn lập tức tiến lên. Các giáo viên đứng gần đó cũng hoảng sợ, lùi lại nhanh hơn cả đám học sinh, bởi không có ai muốn dính vào loại rắc rối này.
Tề Tâm Nguyệt thoáng sững sờ, tiến lên một bước, nói: “Vương Mãnh, ngươi định làm gì?”
Vương Mãnh liếc nàng một cái, lạnh lùng nói: “Không phải chuyện của ngươi!”
Nói xong, hắn bước nhanh đến trước mặt Cao Quân, khuôn mặt đầy vẻ hung hãn: “Ngươi, con mẹ nó không phải ngầu lắm sao? Dám đánh tao, có giỏi thì đánh lại một lần nữa đi!”
“Bốp!”
Lời còn chưa dứt, tiếng bạt tai của Cao Quân phá tan sự im lặng toàn trường. Một cái tát vang dội đập thẳng vào mặt Vương Mãnh.
Cái tát này Cao Quân thực ra không dùng nhiều sức, nhưng vẫn khiến Vương Mãnh xoay một vòng 360 độ tại chỗ. Khuôn mặt hắn quay lại đúng vị trí đối diện Cao Quân, cả người ngây ngốc.
Có lẽ trong đầu hắn ta đang tự hỏi: Vũ trụ có điểm cuối không? Thời gian là ngắn hay dài và quá khứ biến mất ở đâu? Tương lai bao giờ sẽ dừng lại? Còn tư thế của ta hiện tại, vẫn là tư thế vừa rồi hay sao?
Mọi người đều sợ ngây người, bao gồm cả Vương Mãnh và ba tên côn đồ đi cùng. Không ai ngờ rằng Cao Quân sẽ ra tay nhanh chóng và dứt khoát, lại còn quyết đoán đến như vậy, cái tát vang lên chói tai, chấn động lòng người.
Vương Mãnh ngơ ngác đứng đó, suy nghĩ về những vấn đề triết học, cho đến khi máu chảy ra từ hàm răng bị đánh gãy lúc trước. Lúc này hắn mới tỉnh lại, giận dữ hét lên: “Mẹ kiếp! Ngươi còn dám đánh ta! Đánh hắn cho tao!”
Đăng bởi | hiepcongtudaica1 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 3 |
Lượt đọc | 59 |