Phía Dưới Tiểu Tiên Nữ
Hoa hậu giảng đường cực phẩm đặc công
Tác giả: Nam Quyền Bắc Thối
-----
Nhìn dấu dưới làn hơi nước mờ mịt huyền ảo là Tiểu tiên nữ, Cao Quân có cảm giác như mộng như ảo.
Tiểu tiên nữ đang vội vàng chuẩn bị bữa tối, đang hết sức chăm chú làm việc. Đến khi hắn tới gần, nghe được tiếng động, nàng mới ngẩng đầu lên, theo bản năng cười nói: “Tới thật sớm, không phải là trốn học đấy chứ?”
Cao Quân vừa thấy, trái tim tức khắc run rẩy, không nghĩ tới nha đầu này lại có hai chiếc má lúm đồng tiền nhỏ nhắn, cười lên càng thêm dễ thương và tinh nghịch.
“Má lúm đồng tiền của ngươi không chứa rượu, nhưng ta lại say như điều cẩu(chó chết).” Cao Quân ngơ ngẩn, trong đầu bỗng dưng nhảy ra một câu như vậy.
Cơ Tường ngẩn ra, sắc mặt ửng đỏ. Gần đây nàng hay xuất hiện ở cửa sổ nhà ăn, thu hút vô số nam sinh đến hỏi thăm, có người nhát gan trộm đánh giá, có người lớn mật trực tiếp đến gần, các loại a dua nịnh hót đều đã nghe qua, chỉ có Cao Quân nói ra câu này đặc biệt nhất.
“Nguyên lai là ngươi.” Cơ Tường nhàn nhạt nói: “Không có việc gì thì đừng nhìn về phía này, miễn khiến người khác hoài nghi. Tuy nhiên, ngươi xác thật có thủ đoạn, lúc này mới có nửa ngày công phu đã thu phục được Triệu Hải Nham?”
“Cái gì mà gọi là thu phục?” Cao Quân đen mặt, trừng mắt quát.
Tiểu tiên nữ lúc này mới ý thức được từ ngữ này có chút ý nghĩa khác lạ, nàng đỏ ửng mặt, trừng hắn một cái, nói: “Các ngươi quan hệ không tồi nha, hắn vậy mà muốn mời ngươi ăn cơm?”
Cao Quân cười nói: “Việc kết giao bạn bè cũng giống như tán gái, không ngoài bốn chữ: gãi đúng chỗ ngứa. À đúng rồi, ngày thường ngươi yêu thích làm việc gì, thích đồ vật nào?”
“Ta…” Tiểu tiên nữ theo bản năng liền đáp lại hắn, nhưng khi thấy vẻ mặt cười gian của hắn, nàng đột nhiên tỉnh ngộ: “Ngươi có ý gì? Đừng đánh chủ ý vào ta!”
Cao Quân cười hắc hắc, nói thật, cô nương xinh đẹp như vậy, rơi vào tay ai cũng đều có cảm giác ghê tởm, có cảm giác như cải trắng bị heo ăn.
Giống như năm đó, vị tiểu nữ hài tay cầm trà sữa, được giới truyền thông thổi phồng lên mây, thành danh một cách nhanh chóng, cuối cùng chân chính bị Sắc lang câu đi.
Vì tránh bi kịch tương tự xảy ra lần nữa, phương pháp tốt nhất chính là ra tay kịp thời, chiêu nạp về mình.
Cao Quân nói thẳng không kiêng dè: “Việc này có liên quan sao? Tục ngữ nói, đánh hổ thân huynh đệ, ra trận phụ tử danh, đặc công hiền phu thê sao!”
“Ta chưa bao giờ nghe thấy câu cuối ở đâu?” Tiểu tiên nữ bất đắc dĩ nói: “Chúng ta có quy định văn bản rõ ràng, đồng sự giữa chúng ta không được có quan hệ khác, càng không thể có gút mắc tình cảm.”
Cao Quân vừa muốn mở miệng, lại nghe nàng nói: “Xem đi, đều tại ngươi, hồ ngôn loạn ngữ một hồi, mì sợi của ta đều đã thành hồ.”
“A? Ngươi không phải là tiên tử trứng chiên, bánh cuốn Tây Thi sao, sao còn có mì sợi?” Cao Quân hiếu kỳ hỏi.
“Trứng chiên, bánh cuốn là bữa ăn sáng cùng cơm trưa, đây là bữa tối.” Tiểu tiên nữ vừa thêm nước vừa giải thích.
Cao Quân xoa xoa bụng, nói: “Đúng lúc buổi tối ta muốn ăn chút thanh đạm, không bằng ngươi cho ta ăn phía dưới đi.”
Tiểu tiên nữ câm nín, hung hăng trừng hắn một cái. Lời này nói ra luôn có cảm tưởng ghê ghê.
Bất tri bất giác, nhà ăn xuất hiện thêm rất nhiều bóng dáng sinh viên. Sắp tới thời gian tan học, người sẽ càng ngày càng đông.
Tiểu tiên nữ Cơ Tường không muốn nói nhảm nhiều với hắn, miễn cành mẹ đẻ cành con, nàng tùy tay đặt một chén mì lên bàn, nói: “Đem đi đi.”
“Oa…” Cao Quân vừa thấy, tức khắc kinh hô: “Ngươi… phía dưới thật đúng là không bình thường, a, cư nhiên đen như vậy, đặc biệt là 2 mảnh thịt nhăn nhúm và dúm dó…”
“Lăn, còn không phải cho nhiều nước tương, thịt bị cháy quá thôi sao? Ngươi lôi ở đâu ra nhiều lời vô nghĩa như vậy? Chạy nhanh cút cho ta!” Tiểu tiên nữ phẫn nộ quát, suýt chút nữa đem bát mì sợi úp lên mặt hắn.
Nhìn Cao Quân cao hứng rời đi, tiểu tiên nữ tức đến bật cười. Tên gia hỏa đáng ghét này, buổi sáng gặp mặt, hắn khoe khoang đã có được đặc dị công năng, mà nàng cũng cảm thấy khá khó hiểu, hắn lại có thể tháo áo ngực của mình mà không cần tiếp xúc.
Hiện tại, hắn lại bắt đầu thảo luận vấn đề phía dưới, một ngày thời gian trên dưới đều thất thủ!
Cao Quân bưng bát mì sợi trở về, tâm tình vui sướng. Triệu Hải Nham cũng thu xếp xong sáu, bảy món đồ ăn, đều là món xào đơn giản nhưng rất phong phú.
Cao Quân cũng không khách khí, tất cả đều ném vào quai hàm, há miệng là bắt đầu ăn, ăn tựa như dòng chảy Trường Giang, tựa như gió cuốn mây tan, cái gì cay, lạnh, nhiệt đều chỉ cần một lần nhai nuốt là xong.
Không thể không nói, tay nghề làm đồ ăn ở nhà ăn trường học thuộc loại hạng nhất.
Con mọt sách Triệu Hải Nham ở một bên nhìn thấy trợn mắt há hốc mồm, vốn tưởng rằng Cao Quân ăn không nhiều, dư lại chính mình đóng gói đem trở về, ít nhất có thể ăn thêm ba bữa. Ai ngờ, không đủ cho một người ăn. Làm tiến sĩ nhà nghèo, tuy rằng có trợ cấp nhưng vẫn rất đau lòng.
Ăn sạch sẽ không sai biệt lắm, Cao Quân gạt miệng, đánh một cái nấc, nói: “Được rồi, ta ăn xong, chúng ta nói kế hoạch buổi tối một chút đi.”
Vừa nghe được lời này, cảm giác đau lòng của Triệu Hải Nham tức khắc tiêu tán, hai mắt tỏa ánh sáng hỏi: “Lão ca nói nhanh, nên an bài như thế nào? Chúng ta cùng nhau tản bộ, hay vẫn nên ăn khuya cùng nhau, tổ chức hoạt động quan hệ hữu nghị nhiều người, hay tụ họp nói chuyện phiếm số ít?”
“Con mọt sách chính là con mọt sách.” Cao Quân hừ lạnh nói: “Ngươi nói cách đó chính là hội đi xem mắt, mà chúng ta chơi chính là giải quyết dứt khoát.”
“Lão ca có ý tứ gì?” Triệu Hải Nham phát khiếp hỏi lại.
Cao Quân cố ý phối hợp, đầy bí hiểm cười nói: “Ta hỏi ngươi trước, ngươi đối với nữ sinh này, thích đạt tới trình độ nào?”
Con mọt sách tức khắc đỏ mặt, lúng ta lúng túng nói: “Cái này ta thật sự chưa hình dung ra, tóm lại là rất thích, mỗi ngày trong lòng đều nhớ thương vấn vương, luôn muốn tìm cơ hội nhìn thấy nàng. Tóm lại, cuộc đời này nếu không cưới được nàng, mà nàng gả cho người khác, cuộc đời ta cũng không muốn cưới ai nữa.”
“Đó chính là yêu người yêu đến xương cốt.” Cao Quân cười nói: “Nếu là ta gặp được nữ nhân như vậy, trước tiên ta liền đi ngỏ lời, nếu không đồng ý, ta liền cưỡng hôn. Nếu phản kháng, ta liền ‘Cưỡng hiếp, dù sao đều vì tình yêu, cả đời chơi bài chày bửa, ngồi tù cũng không tính là việc gì quá lớn.”
“A?” Triệu Hải Nham kinh hãi, thật vất vả mới đoạt từ trong tay Cao Quân một chiếc cánh gà, nghe xong lời này suýt chút nữa bị hóc xương gà mà chết. Hắn ho khan nửa ngày mới bình thường trở lại, cả kinh nói: “Lão ca, ngươi chơi ta phải không? Chẳng lẽ bảo ta đi dùng sức mạnh? Việc này trăm triệu lần không được nha.”
“Biết ngay ngươi không dám làm.” Cao Quân nói thêm: “Cho nên, chuyện dùng sức mạnh, chuyện này ta tới làm.”
“Cái gì?” Triệu Hải Nham lại bị sặc lần nữa: “Ngươi làm, thế ta phải làm cái gì?”
“Đương nhiên, cũng có chuyện dành cho ngươi, lại còn là việc quan trọng nhất chứ…” Trên mặt Cao Quân bày ra nụ cười âm hiểm.
Vườn trường là một nơi học tập, giải trí, sinh hoạt và hoạt động nhất thể, là một tồn tại đặc thù. Đám sinh viên có thể học tập bản lĩnh sinh tồn từ chỗ này, cũng có thể mặc sức giải tỏa thanh xuân. Kỷ niệm cuộc sống đại học đa số lưu lại tại đây, nó sẽ trở thành hồi ức thanh xuân đẹp đẽ nhất trong cuộc đời.
Bên ngoài sân bóng rổ học viện Ngoại ngữ, Cao Quân đang chơi bóng rổ cùng đám sinh viên. Hắn sở hữu thân hình cao lớn, thể trạng to con, trên sân bóng có thể từ hậu vệ chạy tới trung phong, ngoài thì ném ngoài, xa thì ném xa, tổ chức tiến công, đoạt đoạn bóng, tất cả đều do một mình hắn làm, làm cho các sinh viên khác chỉ biết đứng xem.
Đặc biệt là cầu thủ đối phương, càng buồn bực muốn nói: “Đưa bóng cho ta, ta phải về nhà.”
Mà con mọt sách Triệu Hải Nham ngồi ở một bên khán đài, giống như bị bệnh sốt rét hành hạ, run rẩy co ro thành một đoàn.
Sắc mặt hắn tái nhợt, ánh mắt do dự, sợ hãi và nhút nhát, tất cả đều viết trên mặt, tính cách con mọt sách hiển lộ rõ ràng nhất.
Cao Quân một bên chơi bóng, một bên ngắm hắn, trong lòng thầm nghĩ: “May mắn thông tri hắn trước tiên, nếu trước mắt mới nói kế hoạch, tên hèn nhát này không chừng còn lộ ra dấu vết nhiều nữa.”
Tuy nhiên, xem ra hắn thật sự thích học bá điền ni, bằng không, hắn cũng sẽ không bị dọa đến mức như vậy mà vẫn còn miễn cưỡng đáp ứng. Lúc này thấy hắn mấp máy môi dưới, không biết đang thì thầm cái gì, phỏng chừng tự nhắn cho bản thân sự tự tin.
Trận bóng rổ chơi được một lúc, sắc trời cũng dần dần tối lại, đám sinh viên bị hắn ngược đãi, sôi nổi từ bỏ mộng làm vận động viên bóng rổ, cúi đầu ủ rũ đi lên học tiết tự học buổi tối.
Cao Quân giữ con mọt sách lại, làm phụ đạo viên, hắn phải đi tới phòng tự học lộ cái bản mặt một chút.
Lên tới đại học sẽ bất đồng với năm cấp ba, buổi tối tiết tự học sẽ không có giáo viên, hoàn toàn dựa vào bản thân tự giác. Cho nên, có một số phòng tự học thường xuyên rỗng tuếch, có một số phòng trở thành nơi nói chuyện phiếm.
Đương nhiên, cũng có không ít học sinh đi tới, ngồi ở trong phòng tự học học, không làm mất tác phong học tập.
Cao Quân đi vào một phòng có nhiều người đang học, đi vòng một vòng, lúc đi ngang qua một cái phòng, thời điểm bên trong mọi người vốn dĩ đang vùi đầu học tập, nữ sinh bên cạnh bỗng nhiên ngẩng đầu lên nói với hắn: “Này, chỗ đó có người!”
Đối với người chưa từng vào đại học, cũng chưa từng làm sinh viên đại học, Cao Quân thực sự bị hoảng sợ, rõ ràng nơi này không có người, sao bây giờ lại nói có người chứ? Chẳng lẽ nữ sinh này có m Dương Nhãn?
Lúc sau, hỏi lại hắn ra mới biết được, mẹ nó, thật là đáng giận, đây là “chiếm chỗ”!
Cao Quân phất tay, phiết miệng vừa muốn đi, lại bị mấy tên nam sinh ngăn cản lại. Một trong 2 tên ánh mắt tỏa sáng ngời ngời, nhiệt tình vô cùng, hô: “Cao lão sư!”
Cao Quân sửng sốt, xưng hô này thật con mẹ nó không quen. Hắn mỉm cười gật đầu nhìn mấy tên thiếu niên, bọn họ thực nhiệt tình lôi kéo hắn ngồi ở một bên. Một tên trong đó nói: “Lão sư, chúng ta đều là sinh viên ban tiếng Anh. Ta tên là Triệu Côn, còn vài vị này là Lư Lỗi, Vương Đông cùng Trần Khải.”
“Này, các ngươi khỏe, có việc gì không?” Cao Quân hỏi.
Triệu Côn nói: “Đại sự thì không có, chỉ là lúc trước nghe ngài nói về kỹ nữ trà xanh và quan hệ xã hội, lúc sau chúng ta có cảm xúc rất chân thật. Thật sự khiến mọi người tỉnh ngộ, ý nghĩa sâu xa, đặc biệt là đối với chúng ta, trong phương diện tình cảm của tất cả thanh niên, đã gõ vang hồi chuông cảnh báo.”
Một tiếng vỗ mông ngựa khiến Cao Quân giương cánh muốn bay, không hổ là học sinh vừa mới tốt nghiệp cấp ba, thật sự có tri thức và văn hóa.
Bên cạnh, Lư Lỗi chen vào nói tiếp: “Nghe ngài nói xong, chúng ta biết rõ ngài nhất định là người từng trải, người có kinh nghiệm phong phú. Chúng ta muốn biết, thời điểm khi ngài gặp được vị kỹ nữ trà xanh kia, ngài sẽ đối phó ra sao?”
Cao Quân hắng giọng, nỗ lực bày ra bộ dáng kẻ làm thầy, nghiêm túc nói: “Kỹ nữ trà xanh sử dụng thủ đoạn như ta đã nói, thứ nhất, làm các việc mập mờ ly dán các ngươi, mà ta... phương pháp ứng phó chỉ có một.”
“Là cái gì?” Mấy tên nam sinh vội hỏi.
Cao Quân hơi mỉm cười, nói: “Tương kế tựu kế.”
Đám nam sinh không rõ ý gì, kỳ thật bọn họ rất muốn nghe một chút chuyện tán gái ngày xưa. Sinh hoạt ba năm cấp ba, nhiều ít sẽ khiến tất cả thiếu nam thiếu nữ hoạt bát biến thành một con mọt sách, thậm chí là kẻ ngốc, thật sự quá khổ.
Cao Quân cười nói: “Kỳ thật, cái gọi là kỹ nữ trà xanh đều sở hữu dung nhan và trí tuệ có thể xem là ưu tú. Chỉ đến khi gặp được nam sinh so với các nàng càng thêm ưu tú, nam sinh sẽ làm các nàng ái mộ, nên các nàng mới không từ thủ đoạn mà tiếp cận hắn, chia rẽ tình yêu hắn đang có, muốn chiếm làm của riêng.
Các ngươi muốn được lọt vào mắt xanh của kỹ nữ trà xanh, đầu tiên phải làm cho bản thân càng trở nên ưu tú, trở thành hảo nam nhân trong mắt các nàng. Lúc đó, muốn xử lý sao cũng được!”
Đăng bởi | hiepcongtudaica1 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 34 |