Ngược ngàn biến, như sơ luyến
Hoa hậu giảng đường cực phẩm đặc công
Chương 32 ngược ngàn biến, như sơ luyến
Tác giả: Nam Quyền Bắc Thối
-----
Tề Tâm Nguyệt vội vã đi mất, trong căng tin cũng dần dần đông người lên.
Đám sinh viên tốp 3, tốp 5 tụ tập ngồi xung quanh, Cao Quân nghe chúng tán gẫu, chủ đề nóng hổi là, tối qua khu nhà ở của giáo viên bị ma ám, có 2 người la hét chạy ra, trong đó có thầy giáo dạy cổ văn Đổng Minh Uy, lúc đó bị dọa đến mức tè ra quần, chạy một mạch đến đồn cảnh sát ở cổng.
Càng ngày càng nhiều người tham gia vào cuộc thảo luận, quả nhiên là ba người thành hổ, qua miệng lưỡi của nhiều người truyền tai nhau, giống như thực sự có ma quỷ xuất hiện. Thậm chí có người nói, thực ra không phải ma, mà là có người đang thực hiện nghi lễ triệu hồi thần bí và tà ác trong ký túc xá, triệu hồi sinh vật đáng sợ từ địa ngục.
Cao Quân chóng mặt, không khỏi khâm phục trí tưởng tượng phong phú của những sinh viên này.
"Xin hỏi, ngài có phải là thầy giáo Cao Quân đúng không?"
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên bên tai Cao Quân. Hắn ngẩng đầu nhìn lên, hóa ra là 1 bảo vệ, rất trẻ tuổi, vẻ mặt nghiêm nghị, trên mặt không có chút biểu cảm nào, trông có chút đáng sợ.
"Ta là Cao Quân, có chuyện gì sao?" Cao Quân hỏi.
Bảo vệ đứng thẳng, vẻ mặt nghiêm nghị nói: "Tối qua 2 người thầy giáo của trường chúng ta báo cảnh sát, nói là khu nhà ở của giáo viên xuất hiện hiện tượng kỳ lạ, cảnh sát vì công việc bận rộn, giao cho phòng bảo vệ của trường chúng ta điều tra. Hai vị thầy giáo đó nói, Cao lão sư cũng là người liên quan, vì vậy xin ngài hợp tác một chút."
Cao Quân nhíu mày, theo lý mà nói, không có thương vong, cảnh sát thực sự sẽ không rảnh đi xử lý chuyện ma quỷ gì gì đó, bởi vì điều này quá vô lý.
Nhưng khiến Cao Quân không hiểu là, tại sao họ lại tìm đến mình? Hai người Đổng Minh Uy chắc chắn sẽ không chủ động khai báo cho báo cảnh sát, là họ trước tiên giả ma để dọa mình mà?
Hơn nữa, còn một điểm đáng nghi lớn nhất, chính là tên bảo vệ này.
Khi hắn nói chuyện, cơ thể luôn giữ nguyên tư thế đứng chuẩn, không ngừng hoạt động tay, biểu cảm trên mặt cũng không có chút thay đổi nào.
Động mạch ở cổ hắn đang đập mạnh, chứng tỏ tâm trạng hắn ta rất căng thẳng, có vẻ tên này đang cố tỏ ra bình tĩnh.
Khi tên này nói chuyện, mắt luôn vô thức nhìn về phía bên phải.
Não bộ con người: não trái phụ trách ghi nhớ, não phải phụ trách suy nghĩ, khi nói chuyện luôn nhìn về phía bên phải, chứng tỏ lời nói của hắn cần phải suy nghĩ kỹ càng, nghĩa là... rất có thể hắn ta đang nói dối!
"Hừ, xem ra có người muốn gây khó dễ với ta!" Cao Quân thầm nghĩ. Nhưng hắn mới đến đây một ngày, dù kẻ địch thần thông quảng đại, cũng sẽ không biết thân phận cụ thể của hắn. Người có thù oán chỉ có mỗi Đổng Minh Uy và tên côn đồ trường học Vương Mãnh, mới bị hắn đánh hai lần tối qua mà thôi.
Cao Quân đứng dậy nói: "Được rồi, ta đi với ngươi."
Bảo vệ lập tức lộ ra vẻ mặt thư giãn, lập tức quay người dẫn đường.
Dọc theo đường đi, Cao Quân luôn quan sát tình hình của bảo vệ. Tên này hành động cứng nhắc, tốc độ đi lại rất nhanh, rõ ràng là tâm trạng vô cùng căng thẳng, tăng tốc độ là có ý muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.
"Rốt cuộc là ai lại cố ý làm vậy? Còn cố ý tìm một bảo vệ để hãm hại ta?" Cao Quân thầm nghĩ. Tuy nhiên, chính câu nói Tài cao gan lớn, cá mè, cá rô hắn chưa bao giờ để vào mắt.
"Này, ta bảo vị bảo an tiểu ca, ngươi định dẫn ta đi đâu vậy?" Cao Quân vô tư hỏi.
Bảo vệ thực sự hơi sững sờ, lập tức lại trở về trạng thái căng thẳng, cũng không quay đầu nhìn hắn, chỉ lạnh lùng nói: "Ngươi đi đến đó sẽ biết."
"Được thôi." Cao Quân nhún vai thờ ơ: "Đúng rồi, trước đây ta nghe nói, đội bảo vệ của các ngươi có một anh chàng hẹn hò với nữ sinh trong trường, ồn ào khắp nơi, cuối cùng xử lý thế nào?"
"Aa ? À, ngươi nói hắn à, hình như bị đuổi việc rồi, tình hình cụ thể ta không rõ lắm, chuyện đó của đội khác." Bảo vệ không quay đầu, mà nói nhanh.
Cao Quân cười lạnh gật đầu, trong lòng thầm nghĩ: "Mẹ nó, ngay cả bảo vệ cũng là giả, quả thực là cố ý!"
Họ không nói chuyện nữa, đi thẳng đến khu nhà ở của giáo viên, nhưng không vào nhà, mà vòng ra phía bên kia. Phía bên kia của tòa nhà cũ này chính là khu tường bao quanh trường học, giữa nhà và tường có một con hẻm tối, bình thường không có người qua lại.
Trong hẻm cũng có 2 bảo vệ, hình như đang toàn tâm toàn ý tìm kiếm cái gì đó, bảo vệ phía trước dừng bước, quay người nói với Cao Quân: "Đội trưởng của bọn ta đang đợi ở bên kia, ngươi qua đó đi, lão ấy có chuyện muốn hỏi ngươi."
"Ngươi không qua sao? Chỉ có 2 người họ, nhân thủ không đủ đâu nha." Cao Quân bật cười nói.
"Ngươi đi trước đi." Tên bảo vệ nóng lòng nói, hận không thể tiến lên đẩy hắn đi vào.
Nụ cười trên mặt Cao Quân càng thêm lạnh lùng, hắn bước vào hẻm nhỏ, 2 tên bảo vệ kia vẫn không quay đầu lại, luôn cúi người nhìn xuống đất, giống như có thứ gì đó sẽ chui lên từ mặt đất vậy.
Xung quanh bọn chúng xác định là không có gì, nhưng điểm mấu chốt là phía trên sau lưng họ, chính là tầng hai của khu nhà ở, có một cửa sổ mở hé, qua ánh phản chiếu của kính, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng người trong ký túc xá, đứng ngay cạnh cửa sổ.
Cao Quân mỉm cười, kinh nghiệm chiến đấu của hắn vô cùng phong phú . Sau khi làm đặc công, trinh sát, ám sát càng là công việc chính, trò nhỏ này làm sao có thể qua mắt được hắn?
Hắn thong thả bước tới, tên bảo vệ ban nãy đi sát sau lưng hắn, rõ ràng là đi sau phòng trường hợp hắn chạy trốn.
Hai người phía trước dù cúi người, khom lưng, nhưng cũng đang để ý đến hắn.
Ngay khi Cao Quân đến bên dưới dưới chiếc cửa sổ đó, đột nhiên một bảo vệ phía trước đứng dậy, hét lớn: "Ngươi đã đến rồi!"
Câu này rõ ràng là tín hiệu tấn công, đột nhiên, từ phía sau cửa sổ ở trên lầu, một người lao ra, trong tay cầm một cái chậu đột ngột đổ xuống.
"Xoạt xoạt"!!!! Một lượng lớn bột trắng đổ xuống, giống như tuyết rơi đầy trời.
Bột vôi!!
Cao Quân nổi giận trong lòng, cơ thể trong nháy mắt làm ra phản ứng.
Đó là một động tác xoay người thường thấy trên sân bóng rổ, cơ thể ngả người ra sau, dựa vào tên bảo vệ ở phía sau, lấy cơ thể hắn ta làm trục, đột ngột xoay người về phía sau, động tác liền mạch lưu loát tựa như mây trôi nước chảy.
Trong nháy mắt, hai người như đổi chỗ cho nhau, lập tức cả 2 đã thay đổi vị trí. Cao Quân thuận thế dùng lưng mình đẩy vào lưng hắn, tên bảo vệ không kịp phòng bị lao về phía trước.
Bột vôi từ trên trời đúng lúc rơi xuống, phủ kín đầu, khiến hắn ta suýt nữa thì ngạt thở, hai tay che mắt kêu gào thảm thiết.
Sự thay đổi đột ngột này khiến 2 tên bảo vệ giả kia cũng sững sờ, trước mắt bột vôi rơi xuống lả tả, giống như tuyết rơi, tạm thời che khuất tầm nhìn của cả hai bên. Nhưng có thể cảm nhận rõ ràng một luồng sát khí đang bao trùm, trong lớp bột vôi kia, một đôi mắt đáng sợ như quỷ dữ, đang nhìn chằm chằm vào bọn chúng.
Khí thế cường đại, sát khí đáng sợ, giống như chất độc, lan tỏa trong con hẻm này.
Cao Quân đột nhiên tung một cú đá, trực tiếp đá bay tên bảo vệ đang ôm mặt kêu gào, một cú đá trúng vào phần mềm của hắn, tên bảo vệ lập tức nghẹn thở, không thể thở nổi, lập tức ngất đi.
Tên bảo vệ ban đầu ngã xuống trước mặt 2 người kia. Giống như hai quân giao chiến, lính tiên phong chưa ra trận đã bị diệt, làm quân địch khiếp vía.
Bột vôi cuối cùng cũng lắng xuống, mặt đất một màu trắng xóa, hai bên đối mặt, Cao Quân cuối cùng cũng nhìn rõ diện mạo của đối phương.
"Vương Mãnh, ta nói ngươi câu gì hả? Lão tử ngược đãi ngươi cả trăm lần, ngươi lại đối xử với lão tử như mối tình đầu." Cao Quân cười lạnh: "Sao lại cứ tìm cách bị đánh vậy?"
Vương Mãnh mặc bộ quần áo bảo vệ, vẻ mặt hung dữ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Mẹ kiếp, ngươi dám đánh ta, ta sẽ không chết không thôi với ngươi!"
Cao Quân hừ lạnh một tiếng, lần đầu tiên nhìn kỹ khuôn mặt của tên nhóc này, mặt dài hơi vuông, lông mày ngắn và dày, mắt tam giác như dao khắc, môi dày miệng rộng, da đen, tóc ngắn cắt sát, thực sự mang lại cảm giác hung ác.
Trên đời này có 1 loại người, khi đánh nhau thì giống như điên cuồng, đánh thế nào cũng không khuất phục, may mắn thay.... Cao Quân chuyên trị loại người này.
"Mẹ kiếp, đừng có mà tưởng rằng mình có chút thủ đoạn thì vênh váo, hôm nay để ngươi biết thế nào là lợi hại." Vương Mãnh hung dữ nói, không giống một người sinh viên đại học chút nào, hoàn toàn giống dáng vẻ lưu manh hung hăng càn quấy ngoài xã hội.
Lúc nói chuyện, phía sau Cao Quân đột nhiên truyền đến tiếng bước chân rầm rầm, một gã đầu trọc to xác xuất hiện, chiều cao ước chừng ít nhất 1m95 trở lên, cân nặng gần 150 kg, một mình hắn gần như chiếm hết con hẻm, chắn ở đây giống như thêm một bức tường.
Lại nhìn người đàn ông bên cạnh Vương Mãnh, dáng người trung bình nhưng cũng rất cường tráng, trên mặt từ khóe mắt trái đến cánh mũi, có một vết sẹo dài, giống như một con rết bò trên mặt, rõ ràng là bị người ta chém một nhát vào mặt, rất là dữ tợn, mang theo khí thế của kẻ liều mạng.
"Hắc( điệu cười kinh thường), xem ra ngươi thực sự có chuẩn bị đó nha." Cao Quân cười nhạt. Hai người này trong mắt hắn, một là thịt ba chỉ, một là thịt thăn, chỉ là món nhắm rượu mà thôi.
Vương Mãnh lại tự tin mười phần, không hề sợ hãi: "Hôm nay ta nhất định phải phế ngươi. Không phải ngươi rất ngưu bức sao(lợi hại)? Không phải là vênh váo sao? Lại đây đánh ta đi?"
"Ngươi có tự tin như vậy, còn dẫn theo hai cao thủ, tại sao lại ném bột vôi trước, hèn hạ như vậy?" Cao Quân thản nhiên trêu chọc. Rõ ràng đối phương trước tiên rắc bột vôi, là vì sợ hãi hắn, không có nắm chắc phần thắng, Cao Quân nói tiếp: "Ta là người không bao giờ vênh váo, không bao giờ hống hách với người. Bởi đuôi chó luôn hướng lên trời, đuôi sói vĩnh viễn hạ xuống, nhưng... sói đi khắp thiên hạ hòng ăn thịt, chó đi khắp thiên hạ hòng ăn phân!"
"Con mẹ nó, ngươi còn dám chửi ta, hai vị đại ca đừng có mà ngẩn người ra, động thủ đi!" Vương Mãnh tức giận, lập tức ra hiệu cho người ra đánh nhau.
Người đầu tiên động thủ là tên béo mập phía sau Cao Quân, hắn chạy đến "đùng đùng", dang hai tay ra định ôm chặt Cao Quân. Đây rõ ràng là chiến thuật mà bọn chúng đã luyện tập từ trước, gã to xác này ôm chặt một người, rồi để tên sẹo chủ công, mọi chuyện vô địch thiên hạ.
Nhưng hôm nay họ gặp phải Cao Quân, một kẻ cứng cựa thực sự.
Nhìn thấy tên béo mập lao tới, thịt mỡ trên người rung lắc, ánh mắt Cao Quân lạnh băng, hai ngón tay như dao.
Loại béo mập này toàn thân là mỡ, mỡ quá dày, nắm đấm đánh vào không hiệu quả, cách hiệu quả nhất chính là thu nhỏ diện tích chịu lực của cú đánh.
Chỉ thấy Cao Quân hạ thấp người, lòng bàn tay phải chém thẳng, giống như lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào chiếc bụng béo ú của tên béo, đầu ngón tay đâm thẳng vào vùng bụng của hắn ta.
"Ọei…"
Tên béo trúng chiêu, vùng bụng đau nhức khiến hắn ta phát ra tiếng nôn mửa, thân hình béo ú lập tức cong xuống, khom lưng. Vẻ mặt Cao Quân dữ tợn, khí thế đáng sợ bỗng nhiên bùng nổ, tay trái tung một cú đấm mạnh mẽ, đánh mạnh vào thái dương của tên béo.
Chỉ nghe thấy một tiếng "bốp" trầm đục, con ngươi của tên béo lồi ra, lòng trắng mắt như muốn nổ tung, trong nháy mắt phủ đầy tơ máu, thân hình to lớn bay vọt ra, đập mạnh vào bức tường gạch bên cạnh, trong chốc lát hôn mê bất tỉnh.
Đăng bởi | hiepcongtudaica1 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 5 |