Răng Rơi Đầy Đất
Hoa hậu giảng đường cực phẩm đặc công
Tác giả: Nam Quyền Bắc Thối
-----
Cao Quân đột nhiên thể hiện uy thế lôi đình, toàn thân giống như một con báo săn, từ trạng thái tĩnh đến bùng nổ chỉ trong nháy mắt. Tên béo kia đã ngã xuống chân tường, mắt và lỗ mũi đang chảy máu, hôn mê bất tỉnh.
Cao Quân ung dung vỗ vỗ hai tay, còn cố tình nhìn vào móng tay của mình, dáng vẻ khinh bỉ.
Nếu cô nàng bạo lực Tề Diệu ở đây chắc chắn sẽ há hốc mồm, bởi đây mới chân chính là cao thủ thực sự.
Hầu hết mọi người khi đánh nhau, chỉ biết một mực tấn công mặt đối thủ, bất kể đối thủ cao bao nhiêu, nặng bao nhiêu, cứ nhắm chuẩn vào đó, đánh người phải đánh mặt.
Thực ra xương mặt rất cứng, dù tấn công thành công, cũng chỉ bị bầm tím mũi, sưng mặt, đều là vết thương nhẹ, không những không thể đánh ngã đối thủ, khiến đối thủ mất khả năng chiến đấu, ngược lại còn kích thích bản tính hung dữ của đối phương, khiến tình hình trở nên mất kiểm soát.
Ngược lại, ngoài mặt, cơ thể con người đâu đâu cũng là điểm yếu: cổ họng, xương sườn, ngực, dạ dày, bụng dưới, thậm chí còn có đầu gối, mắt cá chân, đôi khi đạp mạnh vào ngón chân của đối phương, còn hiệu quả hơn là tát một cái.
Đánh nhau đương nhiên không phải là việc đúng đắn, nhưng cuộc sống khó tránh khỏi những lúc xảy ra xung đột. Chúng ta không phải là muốn gây ra bao nhiêu tổn thương cho đối phương, mà là để bảo vệ bản thân, phải khiến đối phương mất đi khả năng chiến đấu trong thời gian ngắn nhất. Vì vậy, tấn công là cách phòng thủ tốt nhất.
"Lại đây, tiếp tục!"
Cao Quân thổi thổi móng tay của mình, giống như dính phải mỡ bụng của tên béo, rất nhờn, hắn vẫy tay với tên mặt sẹo trước mắt, dáng vẻ không quan tâm.
Nhưng tên mặt sẹo kia lại bị dọa ngây người, hắn biết rõ tình hình của Đại Tráng, cao 1m97, nặm 150kg, chính là một ngọn núi thịt. Trước đây 4,5 người vây công, cũng không đánh trúng mặt hắn, nhưng lúc này lại bị người ta đánh cho sinh tử không rõ trong 2,3 nhát, người này đáng sợ đến mức nào?
Trong lòng tên mặt sẹo nảy sinh lòng sợ hãi, Vương Mãnh cũng bị dọa choáng váng. Vốn tưởng rằng Cao Quân chỉ có thể đối phó với những tên tiểu lưu manh, ai ngờ lại cường hãn như vậy?
"Các ngươi không đến, vậy ta sẽ đi qua." Cao Quân nói, đột nhiên bước về phía trước, toàn thân tỏa ra sát khí đáng sợ, giống như quỷ dữ giáng trần, tay cầm lưỡi hái muốn thu hoạch mạng người.
Nhìn khí thế này, tên sẹo biết rằng đầu hàng cầu xin tha thứ đều vô dụng, hắn dù sợ hãi, biết rõ hôm nay gặp phải đá tảng. Nhưng hắn thường xuyên lang bạt giang hồ, hiểu rõ đạo lý: võ công cao cũng sợ dao phay.
Hắn liều lĩnh, nghiến răng nghiến lợi, rút một con dao nhọn từ trong lòng. Đây không phải là con dao bấm thường thấy mà những tên lưu manh mang theo, mà là một con dao nhảy dài và nhọn hơn, đâm một cái là thành một cái lỗ thủng, chỉ là loại vũ khí có thể gây tình huống chết người.
Ánh mắt Cao Quân đột ngột lạnh băng, lần này chưa đợi tên sẹo động thủ, đã tiên hạ thủ vi cường.
Hắn nhanh như điện, nhanh như chớp, trong nháy mắt đã đến trước mặt tên mặt sẹo.
Tên mặt sẹo hoàn toàn là do sợ hãi, mà vô thức ra tay, đâm một nhát vào bụng Cao Quân.
Ai ngờ tới , Cao Quân không né tránh, cũng không đưa tay bắt lấy tay cầm vũ khí của đối phương, mà đột ngột đá một cú.
Đây là một cú đá thẳng, đá ra như đạn pháo, giống như mang theo tiếng gió và sấm, đá một cú vào trúng ngực đối phương.
Trong nháy mắt, giống như thời gian ngừng lại, chân Cao Quân đá trúng đối phương, mà mũi dao của đối phương cách cơ thể hắn 5cm.
Rất đơn giản, cánh tay không dài bằng đùi…
Chân Cao Quân dài 1 mét, cánh tay đối phương dài nhất cũng chỉ đạt 70cm, cộng thêm lưỡi dao dài 20cm, cũng chỉ là 90cm.
Kẻ tài cao thì gan lớn, việc này được xây dựng trên lòng can đảm và sức mạnh tuyệt đối.
Tên mặt sẹo đang lao về phía trước, nếu không có đủ sức mạnh, dù bị đá một cú vẫn có thể lao tới.
Nhưng cú đá này của Cao Quân giống như sấm sét, cực độ mạnh mẽ, tên mặt sẹo giống như viên đạn pháo bay ngược ra ngoài, xương ngực lõm xuống, tiếng "cạch cạch" vang lên, không biết đã bị đá gãy bao nhiêu cái, máu bắn tung tóe trên không trung, trông rất thảm thương.
Xử lý xong 2 tên trợ thủ đắc lực này, trên mặt Cao Quân lại hiện lên nụ cười. Dùng bảy phần sức đối với người bình thường đã rất tàn bạo rồi, chủ yếu là vì bọn chúng trước đó đã dùng bột vôi, việc đó rất hèn hạ và nguy hiểm, không giết chết bọn chúng ngay ở đây, Cao Quân đã tuân thủ pháp luật lắm rồi.
Trước mắt còn lại một mình Vương Mãnh, tên thiếu niên bản tính hung ác này lúc này vẫn còn vẻ mặt dữ tợn, dù trong mắt có sự sợ hãi, nhưng không hề cầu xin tha thứ, cũng không thèm chạy trốn.
Hắn ta vẫn còn cứng miệng nói: "Ngươi có gan thì đánh chết ta đi, nếu không ta sẽ không chết không thôi với ngươi!"
"Mẹ kiếp, ngươi là ác nhân chín đời chuyển thế phải không? Tính cách quá ngang ngược rồi!?" Cao Quân cũng có chút bất lực: "Nhưng ta thực sự chuyên trị những loại không phục này."
"Fuck you…" Vương Mãnh mắng một tiếng, cứng đầu cứng cổ, dựa vào bản tính hung ác vẫn muốn tấn công Cao Quân.
"Bốp!" Một tiếng giòn tan giống như pháo nổ vang.
Cao Quân giơ tay tát một cái, không biết đây là cái tát thứ mấy vào mặt Vương Mãnh, vẫn là công thức cũ, vẫn là động tác quen thuộc.
Nhưng lần này Cao Quân đã tăng thêm vài phần lực.
Vương Mãnh giống như con chuồn chuồn tre mà trẻ con thả bay vậy, xoay tròn bay ra ngoài.
Tên ác nhân cửu kiếp này hung ác đã thành bản tính, hắn nhổ ra hai chiếc răng hàm, lại đứng bật dậy, không khuất phục đối đầu với Cao Quân.
"Bốp!"
Cao Quân không chút do dự, lại tát một cái, nhanh và mạnh, lần này đổi tay, Vương Mãnh bắt đầu xoay ngược lại.
"Để xem ngươi cứng đầu với ta, hôm nay ta sẽ khiến ngươi tắt thở!" Cao Quân cũng bắt đầu tức giận rồi, hắn dùng ý chí kiên cường kiềm chế bản thân không bóp chết tên ác nhân này.
Nhưng sau một trận tát miễn phí buông xuống, toàn bộ gương mặt Vương Mãnh đều biến dạng.
Tuy nhiên đúng lúc đó, tiếng chuông tan học vang lên, lát nữa sinh viên trường sẽ ùa ra, dù nơi này là nơi bọn chúng chọn để phục kích hắn, ít người qua lại, nhưng nếu bị người ta nhìn thấy cũng không quá tốt.
Cao Quân cuối cùng cũng buông tay, mà lúc này Vương Mãnh nằm sấp trên mặt đất, hai má sưng vù lên. Mắt tên này vốn đã nhỏ, lúc này đã híp thành một đường, lỗ mũi chảy máu, răng bị đánh gãy không biết bao nhiêu cái, giống như một bà lão không răng đang mím môi, máu chảy đầm đìa.
Cao Quân không chút thương hại hắn, ung dung lấy điện thoại ra, nói: "Ta không biết ngươi tìm mấy người này ở đâu, nhưng giả làm bảo vệ, mang dao hành hung trong trường học, có lẽ bọn chúng còn có tiền án, thậm chí là tội phạm bị truy nã. Nếu ta báo cảnh sát, cũng coi như là trừ hại cho dân."
Vương Mãnh vốn dĩ bị đánh chết cũng không chịu khuất phục, lập tức cả kinh, rõ ràng Cao Quân đã nói đúng, mấy người này không phải là có tiền án, chính là tội phạm đang lẩn trốn, hơn nữa đối với hắn ta rất quan trọng, là trợ thủ đắc lực mà hắn mời từ bên ngoài. Nếu bị gục ngã trong tay hắn, hắn không thể bồi thường lại cho người ta.
"Ôi, con mắt híp này đang nhìn ta, là đang nói ngươi sợ hãi sao? Rốt cuộc ngươi cũng muốn chịu thua sao?" Cao Quân cười ha ha nói.
Vương Mãnh bị đánh gãy không ít răng, miệng toàn máu, nói chuyện còn bị lọt gió, nhưng vẫn kiên trì nói: "Chuyện giang hồ tự giải quyết, báo cảnh sát thì tương đương việc hại gia đình."
"Má nó!" Cao Quân lập tức mắng một tiếng.
Đây là luật giang hồ, đánh thế nào cũng được, không được báo cảnh sát, ai phá vỡ luật, đối phương cũng có thể không từ thủ đoạn, gây họa cho vợ con.
"Được, nói chuyện luật với ta phải không?" Cao Quân cười lạnh: "Vậy ta sẽ nói chuyện luật với ngươi. Lần này các ngươi thiết kế hãm hại ta, kết quả bị ta phản công, ngươi thua tâm phục khẩu phục đúng không?"
"Lần này ta nhận thua, ngươi muốn làm gì thì làm?" Vương Mãnh dù thảm hại, cả người đều biến dạng, nhưng vẫn cứng đầu.
Giang hồ đánh nhau cũng có nguyên nhân, không ngoài mặt mũi, tiền bạc và địa bàn, thua là phải trả giá.
"Mẹ kiếp, ngươi cũng chẳng có gì đáng giá để ta nhớ thương." Cao Quân hừ lạnh: "Nhưng đã thua thì phải nhận, bị đánh phải đứng thẳng, làm theo lời ta nói một chuyện, hôm nay ta sẽ tha cho các ngươi!"
"Được!" Vương Mãnh nói mạnh mẽ, muốn nghiến răng, nhưng cắn phải lợi đang chảy máu.
Lúc này không chỉ là giờ tan học, mà còn là thời gian tập thể dục giữa giờ, cả ngàn người của toàn trường tập trung trên sân trường, lười biếng nghe nhạc chờ xếp hàng.
Nhưng hôm nay có một tình huống đặc biệt, có một người chen vào.
Mọi người kinh ngạc nhìn lại, một kẻ mặt đầy máu, hai má đỏ sưng, mặt bị biến dạng, giống như quả bóng bay bị thổi phồng, môi mím chặt, máu chảy qua miệng, đang quỳ trên mặt đất, giống như đang tìm kiếm thứ gì đó?
Đám sinh viên thì thầm bàn tán: "Tên này không phải là Vương Mãnh sao? Hắn bị làm sao vậy?"
Tên này ác danh đồn xa, là tên côn đồ điển hình của trường học, sinh viên đều sợ hắn, lập tức nhường ra một khoảng trống.
Đám sinh viên tiếp tục thì thầm bàn tán: "Tên này rất thân thiết với băng đảng xã hội đen bên ngoài, chắc là bị đánh ở bên ngoài rồi? Nhưng mà thảm quá, không còn hình dạng gì nữa."
"Vậy hắn về đây làm gì, chẳng lẽ dưới sân trường chôn vũ khí, đào lên đi tìm người ta liều mạng?"
"Đừng có mà bịa đặt, hắn đang tìm răng, nhìn kìa!"
Mọi người nhìn kỹ, quả nhiên thấy Vương Mãnh nhặt được một chiếc răng từ trên mặt đất. Lúc này hắn xấu hổ muốn chết, nhét vào túi, rồi bò sang bên kia, tìm chiếc răng tiếp theo.
Đây chính là hình ảnh: Răng rơi đầy đất!!
Và đây cũng chính là hình phạt của Cao Quân dành cho tên này.
Chuyện thành ra như bây giờ, là vì hôm qua Cao Quân cứu nữ sinh nhảy lầu, tên ngu ngốc này đột nhiên hét lên một tiếng, bảo nàng mau nhảy đi, suýt chút nữa thì gây ra án mạng.
Cao Quân tức giận tát hắn 2 cái, rồi tên này bắt đầu trả thù không ngừng nghỉ. Đến tận giờ, hắn cũng không biết là đã bị Cao Quân tát bao nhiêu cái, răng cũng chẳng còn mấy cái.
Mà tất cả những điều này, xét cho cùng cũng là vì sĩ diện, Vương Mãnh muốn lấy lại sĩ diện, lấy lại mặt mũi.
Cao Quân liền khiến hắn mất hết mặt mũi một lần nữa!
Lần này Vương Mãnh tổng cộng rụng 5 chiếc răng, Cao Quân nhặt lên, ném từng chiếc vào sân trường rộng lớn, không thu thập đủ thì không được đi, bằng không Cao Quân sẽ báo cảnh sát bắt người.
Người trong giang hồ, thua thì phải nhận, bị đánh phải đứng thẳng, chính là nói về việc đánh cuộc phải chịu nhận thua, dám làm dám chịu.
Từ góc độ này mà nói, tên Vương Mãnh này thực sự là một nhân vật xã hội đen bẩm sinh, bản lĩnh hung ác hiếm thấy, cũng thực sự hiểu luật, cũng sẵn sàng tuân thủ luật, chỉ tiếc là gặp phải Cao Quân, một phụ đạo viên có tinh thần chính nghĩa, lại có tấm lòng từ bi.
Năm chiếc răng phân tán trên sân trường rộng hàng ngàn mét, muốn tìm giống như mò kim đáy biển. Vương Mãnh nhẫn nhục, chịu đựng sự nhục nhã tột cùng, nằm sấp trên mặt đất tìm kiếm khắp nơi. Hắn đi đến đâu, sinh viên lập tức tránh né đến đó, ngay cả buổi tập thể dục giữa giờ cũng không thể thực hiện được.
Các giáo viên đương nhiên biết Vương Mãnh là người như thế nào, ai cũng không quản, chỉ có Tề Tâm Nguyệt tốt bụng bước tới, nói: "Đồng học, ngươi đang làm gì vậy, ai đánh ngươi thành như vậy?"
Vương Mãnh ngẩng đầu, ngược ánh sáng nhìn thấy Tề Tâm Nguyệt, giờ đây nàng giống như thiên thần thánh thiện mang theo hào quang thần thánh đến cứu rỗi thế nhân, mạnh mẽ như hắn, hiện tại cũng có xúc động muốn khóc…*
Đăng bởi | hiepcongtudaica1 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 35 |