Lời nói là chướng ngại vật
Hoa hậu giảng đường cực phẩm đặc công
Chương 43 lời nói là chướng ngại vật
Tác giả: Nam Quyền Bắc Thối
-----
Đồng Linh buột miệng thốt ra, sau đó tỉnh ngộ, vội vàng che miệng, mặt đỏ bừng bừng, điên cuồng lắc đầu.
Nàng thật sự phục sát đất Cao Quân. Tên này nói chuyện luôn mang theo một loại ma lực kỳ diệu, những điều miêu tả sẽ khiến người ta liên tưởng đến hình ảnh.
Gì mà vỗ mông một cái là biết đổi tư thế, gì mà uống rượu, ngắm gió... Tuy tục tĩu, nhưng lại khiến người ta vô thức kết hợp với thực tế, thậm chí còn sinh ra lòng mong muốn.
"Chúng ta hẹn hò ở đâu? Khu vực này ngươi quen thuộc, ngươi chọn địa điểm đi." Cao Quân lập tức thuận nước đẩy thuyền.
"Ta hẹn hò cái đầu ngươi!" Đồng Linh tức giận mắng.
Nàng có một thân công phu mê hoặc xuất thần nhập hóa, vô địch thiên hạ. Chỉ là gặp phải tên vô sỉ này, giống như con rắn bị nắm lấy bảy tấc.
Còn Cao Quân lại xem nàng như 1 Xà tinh xinh đẹp trong bộ truyện tranh Hồ lô oa. Nếu nàng biết, nhất định sẽ hộc ra ba lít máu.
Đồng Linh xua xua tay nói: "Ta cầu xin ngươi, đừng nói chuyện với ta nữa được không? Ta sợ ngươi! Ngươi nói chuyện có ma lực, luôn khiến người ta xuất hiện hình ảnh, thậm chí còn cảm thấy đồng cảm."
"Ta khiến ngươi lên đỉnh rồi à?" Cao Quân thẳng thắn hỏi.
Đồng Linh không chịu được nữa, nhấc chân định đá, nhưng lại nghe Cao Quân nói tiếp: "Ngón chân cái của ngươi bị đâm bởi một cái đinh, đâm sâu vào dưới móng chân, ngươi lại giơ lên..."
"Ôi!" Đồng Linh lập tức cảm thấy một cơn đau nhói truyền đến.
Sức mạnh của ngôn ngữ quả nhiên là vô địch!
"Được rồi, được rồi, ta không nói nữa." Cao Quân cười nhẹ: "Ngươi vẫn nên nói cụ thể cho ta biết quy tắc về việc đặt đồ uống trên nóc xe đi."
Đồng Linh lườm hắn một cái, nói: "Chẳng phải rất rõ ràng sao? Chính là báo giá. Đặt nước khoáng có nghĩa là một trăm, Nongfu Spring là hai trăm, trà đen và lê tuyết đường là ba trăm, Pulse là năm trăm, Red Bull là sáu trăm."
"Ồ..." Cao Quân bừng tỉnh. "Bên kia còn có cái đặt cái thùng nước 18 lít, vậy là bao nhiêu tiền?"
Đồng Linh nghiến răng nghiến lợi: "Đó là người giao nước!"
"Hắc hắc, hôm nay ta thật sự được mở mang tầm mắt." Cao Quân nói. "Nhưng ta cảm thấy giá của họ hơi thấp. Nhìn chung cũng chỉ khoảng một nghìn tám trăm đồng. Tuổi mười tám, mười chín như hoa như ngọc, lại tự mình bán rẻ bản thân như vậy hả?"
Đồng Linh bất lực. Lúc nãy tên này còn nghiến răng nghiến lợi tức giận, bây giờ lại bắt đầu mặc cả.
Cao Quân đột nhiên nói: "Hội Tự cường của các ngươi không phải đang chuẩn bị thành lập ngành nghề thực tế sao? Ta cảm thấy đây chính là con đường phát tài. Chúng ta tại sao không tập hợp những thiếu nữ này, do ngươi và ta làm vai trò người đại diện. Mỗi ngày thay họ thương lượng giá cả với những chủ xe này, chúng ta lấy hoa hồng 5 đến 10 phần trăm..."
"Ngươi đừng có mà giả vờ! Cái gì mà người đại diện, gọi là kéo gái đi!" Đồng Linh giận dữ nói: "Thật là không biết xấu hổ, vậy mà cũng nghĩ ra được.
Nhưng mà, thực ra ta cảm thấy những thiếu nữ này sẽ không thể cứ mãi mãi làm như vậy. Ban đầu chỉ là chơi cho vui, tò mò, ham mê vật chất, dần dần sẽ cảm thấy chán ngán.
Vì vậy ngươi đừng có xen vào chuyện của người khác. Gió lớn thổi, không phải một người là có thể thay đổi. Ngươi vẫn nên đi tìm việc làm cho Lương Phượng đi."
"Haizzz, hiện tại ta chỉ đang lo lắng cho đàn ông." Cao Quân thở dài: "Đến khi những thiếu nữ này một ngày nào đó mệt mỏi, chán nản, mất giá trị, quay đầu lại tìm một người đàn ông hiền lành để kết hôn... Mẹ nó, người đàn ông hiền lành đào mộ tổ của nhà ai vậy!"
"Ha ha, ngươi là loại người gì vậy? Lúc nãy còn muốn giúp những thiếu nữ này làm gái... làm người đại diện, giúp họ nâng giá, bây giờ sao lại tức giận?" Đồng Linh bực bội nói.
"Ta chính là đang không thoải mái!" Cao Quân giận dữ nói: "Nhìn họ không biết tự yêu thương bản thân như vậy, cuối cùng lại phải cùng với mẹ mình, bà mẹ vợ trong truyền thuyết đi tìm người đàn ông hiền lành để gánh vác. Còn đòi nhà, đòi xe, đòi tiền tiết kiệm... Thiên lý ở đâu!"
"Ngươi cằn nhằn có ích gì? Lúc nãy không phải đã nói rồi sao, hoàn cảnh chung của xã hội đều như vậy." Đồng Linh nói: "Ở đất nước ta, bán dâm vẫn là hành vi phạm pháp, những vậy thì sao nào ?"
"Chuyện lớn ta không quản nổi, nhưng chuyện này xảy ra ở ngay trước mắt ta, ta nhất định phải quản!" Cao Quân nóng tính, cơn giận phá tác.
"Ngươi quản bằng cách nào? Huống chi ngươi quản được sao?" Đồng Linh không tin.
"Ngươi cứ nhìn đi!" Cao Quân nghiến răng nghiến lợi, tức giận đi ra ngoài.
Dù cổng trường có rất đông người, nhưng hắn chỉ là một người đàn ông nên không ai để ý.
Hắn đi vòng vòng một lúc rồi quay lại, trong tay cầm điện thoại, trên đó là ảnh một thiếu nữ trang điểm theo phong cách mạng xã hội, rất hợp với thẩm mỹ hiện đại, rất xinh đẹp, được coi là nữ thần.
Hắn giơ điện thoại lao vào đám đông, gặp ai cũng hỏi: "Biết thiếu nữ này không? Biết cô ấy ở đâu không?"
Xung quanh, bất kể nam nữ đều lắc đầu. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ lo lắng, tức giận như muốn giết người của hắn, có người không nhịn được hỏi: "Anh bạn, gấp gáp tìm kiếm thiếu nữ này làm gì vậy?"
"Làm gì? Ta muốn mạng của ả ta!" Cao Quân tức giận nói. Vừa nghe hắn muốn giết người, xung quanh lập tức có không ít người vây quanh.
Chỉ nghe Cao Quân tức giận nói: "Các ngươi không biết, con đàn bà này là học sinh của trường này. Một thời gian trước đã hẹn hò với ta, không để lại tên tuổi, cũng không có cách liên lạc. Ta còn cảm thấy con ả này khá thoáng, cuối cùng cũng không vòi tiền, rất sảng khoái.
Nhưng con mẹ nó, ai ngờ con điếm này lại bị bệnh!"
Nói xong, hắn móc trong túi ra một tờ giấy nhăn nhúm, giống như giấy chứng nhận bệnh viện vậy, cầm trong tay lắc lư, cũng không đợi cho người khác xem, chỉ là liên tục mắng chửi: "Bệnh hoa liễu! Đ!t mẹ nó, thật là thiếu đức. Đ!t mẹ nó, bị bệnh thì nói sớm đi, đây chính là cố ý hại người, muốn kéo người chết cùng.
Mẹ nó, hôm nay ta nhất định phải lôi cổ ả ta ra, con mẹ nó, nhất định phải đánh chết ả ta!"
Mọi người nghe vậy lập tức sôi sục. Đồng Linh vừa tiến đến, cũng chóng mặt theo. Tên này quá thiếu đức!
Những Phú nhị đại, những ông chú cấp cha nuôi xung quanh lập tức bị dọa hồn bay phách tán. Hóa ra trong số đám người này có thiếu nữ mắc bệnh hoa liễu. Chuyện này ghê gớm sao? Đó chính là bệnh truyền nhiễm ác tính, lây truyền qua đường tình dục... gần như nắm chắc chơi một phát lây một người!
Mọi người nhìn kỹ bức ảnh trong điện thoại của hắn, càng nhìn càng sợ hãi.
Bởi vì hiện tại, những thiếu nữ cơ về bản đều trang điểm theo phong cách mạng xã hội: lông mày ngang, mắt to, mũi cao, môi đỏ, mặt trái xoan.
Trước đây mọi người mặc trùng nhau thì cảm thấy ngại ngùng, còn bây giờ đã bước vào thời đại trùng mặt.
Vì vậy, sau khi mọi người nhìn xong, từng người một đều sợ đến độ mặt trắng bệch, giống như thiếu nữ này họ cũng đã hẹn hò vậy.
"Mẹ nó, ta phải đi kiểm tra ngay!" Một Phú nhị đại trực tiếp vứt chai nước trên nóc xe, lái xe đi nhanh chóng.
Có người dẫn đầu, những người khác cũng lập tức chửi rủa, ùa ra như một đàn ong vỡ tổ. Cổng trường lúc nãy còn náo nhiệt vô cùng, hiện trường hoành tráng như triển lãm siêu xe, trong nháy mắt cổng trường vắng vẻ, hoang vắng vô cùng, chỉ còn những thiếu nữ không biết phải làm sao.
"Tàn nhẫn, mẹ kiếp, hắn thật sự quá tàn nhẫn!" Đồng Linh kích động thốt ra lời tục tĩu.
Làm việc không từ thủ đoạn, hơn nữa một phát chí mạng, quá sắc bén!
Bệnh hoa liễu này thực sự quá đặc biệt, quá đáng sợ. Kháng thể của bản thân hoàn toàn không thể ngăn chặn sự lây lan của vi khuẩn. Hơn nữa, bệnh này phần lớn có thời kỳ ủ bệnh, mang mầm bệnh nhưng không có triệu chứng. Đừng nói là người thường, ngay cả bác sĩ lão luyện, nếu không có kết quả xét nghiệm, cũng không thể dễ dàng đưa ra phán đoán.
Mà đây mới là điều đáng sợ nhất. Nhìn những thiếu nữ đều trong trắng, thuần khiết, xinh đẹp, nhưng... ai biết có bệnh hay không?
Hơn nữa, những người đến hẹn hò với những thiếu nữ này, không phải là Phú nhị đại thì là đại gia. Có tiền thì sợ chết nhất, mọi việc đều đề cao sự an toàn. Phụ nữ đối với họ, có vô số, không cần phải liều lĩnh làm cái gì.
Điều trớ trêu nhất là hiện nay, một số thiếu nữ trong các trung tâm tắm hơi đều được kiểm tra sức khỏe thống nhất, phải có chứng chỉ sức khỏe rồi mới được phép đi làm, mà nguồn lây bệnh lại tới từ một số nữ sinh trong trường học!
Cao Quân sử dụng chiêu này thật ác độc, không chỉ hiệu quả tức thời, mà còn có ảnh hưởng sâu rộng. Trong thời gian ngắn sẽ không còn những cuộc hẹn hò quy mô lớn như vậy nữa. Hơn nữa, tin đồn này lan truyền ra, sẽ gióng lên hồi chuông cảnh tỉnh cho những thiếu nữ, nhắc nhở họ hậu quả của việc... Một số người, dù chỉ có một người dừng lại trước vực thẳm, cũng là 1 công lao rất lớn của Cao Quân.
"Ta nên nói gì với ngươi đây?" Đồng Linh nhìn Cao Quân, thật sự ngàn lời vạn ngữ không biết nên mở miệng thế nào. Đối với người đàn ông này, không theo khuôn phép, không ngại bất cứ điều gì, dường như giữa trời đất này không có việc gì là hắn không dám làm.
"Vậy thì đừng nói gì cả. Đi, ta dẫn các ngươi đi ăn." Cao Quân không để ý cười cười, vẫy tay về phía Lương Phượng đang vội vã chạy đến cổng trường.
Lương Phượng đang chạy nhanh đến, rõ ràng là đã chuẩn bị trước. Nàng cố ý thay đổi trang phục, áo sơ mi trắng, quần đen, giày thể thao trắng, trông giống như kiểu học sinh cấp hai, cấp ba khi tổ chức đại hội thể thao, yêu cầu mặc đồng phục đi theo hàng. Có lẽ đây cũng là bộ quần áo tốt nhất của nàng.
"Xin lỗi thầy, để các thầy đợi lâu rồi. Em vừa mới làm xong bài tập lão sư giao". Lương Phượng ngượng ngùng nói.
"Được, tìm việc làm là để kiếm thêm thu nhập, nhưng phải nhớ, học tập luôn là ưu tiên hàng đầu." Cao Quân dặn dò.
"Vâng, em biết rồi." Lương Phượng nghiêm túc đáp.
"Vậy thì tốt, chúng ta xuất phát. Tiệm cơm Cẩm Hoa đúng không? Đi thôi."
Ba người lên đường. Cao Quân ở bên trái, Đồng Linh ở bên phải, đàn ông cao lớn, đẹp trai; phụ nữ trưởng thành, quyến rũ, vóc dáng gợi cảm; còn Lương Phượng ở giữa, ăn mặc giản dị, trông như một thiếu nữ thôn quê bình thường.
Cao Quân nhìn hai người họ, cười nói: "Nhìn thế này có giống như kẻ buôn người bắt cóc thiếu nữ không vậy?"
"Xì! Miệng chó không thể mọc ra ngà voi được." Đồng Linh mắng: "Ngươi không thể nói là giống như vợ chồng dẫn theo em họ từ quê lên ăn cơm sao?"
"Ê? Cách nói của ngươi cũng hay đấy, thật sự khá giống." Cao Quân thuận thế đáp.
Đồng Linh lập tức đỏ mặt , lúc này mới nhận ra mình đã bị tên này lừa, vô tình nói ra câu nói giống như vợ chồng.
Nàng lườm Cao Quân một cái, hừ lạnh: "Tên khốn, sắc lớn mật nhỏ."
"Ha ha, loại xếp hạng này ta vẫn là lần đầu tiên nghe thấy. Có gan thì ngẩng cao đầu, nói lại lần nữa." Cao Quân giận dữ đáp.
"Nói thì nói, ta..." Đồng Linh vô thức ngẩng cao đầu, váy bó sát suýt nữa bị căng đứt. Đồng Linh vội vàng cúi đầu, cong lưng: "Ngươi thật là thiếu đức!"
Cả đường cãi nhau, rất nhanh đã đến tiệm cơm Cẩm Hoa đối diện bên đường.
Nhà hàng này rất nổi tiếng trong thành phố, thành lập cách đây hơn hai mươi năm. Lúc đó mỗi dịp lễ tết, nhà có chuyện vui, gia đình mới dẫn con cái đến tiệm cơm Cẩm Hoa ăn một bữa, được coi là nhà hàng hàng đầu.
Sau hơn hai mươi năm phát triển, đã có nhiều chi nhánh. Cửa hàng chính thậm chí đã trở thành khách sạn năm sao. Đây là một chi nhánh ở khu Đại học, cũng rất sang trọng và xa hoa. Điều quan trọng nhất là mô hình quản lý của họ rất tiên tiến, phúc lợi của nhân viên cũng rất tốt, sẵn sàng tiếp nhận sinh viên làm thêm. Khó trách Lương Phượng lại coi đây là sự lựa chọn hàng đầu.
"Xin chào quý khách, xin hỏi quý khách có bao nhiêu người?" Nữ tiếp viên mặc áo sườn xám ở cửa lễ phép hỏi.
"Chỉ có ba chúng ta." Cao Quân trả lời.
"Vậy xin mời theo ta."
Ba người theo nữ tiếp viên mặc áo dài bước vào sảnh lớn. Dù là giờ tan học, nhưng trong nhà hàng đã có không ít khách, phần lớn là sinh viên. Hiện nay sinh viên nghèo khó càng ngày càng ít, những người có tiền vẫn chiếm đại đa số, cũng khá chú trọng tới việc ăn uống.
Ba người được sắp xếp ngồi cạnh cửa sổ. Cao Quân phong độ đưa thực đơn cho Đồng Linh, nói: "Nào, gọi vài món cứng..."
Đăng bởi | hiepcongtudaica1 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 5 |