Rửa Bát Thay Vì Trả Tiền
Hoa hậu giảng đường cực phẩm đặc công
Tác giả: Nam Quyền Bắc Thối
-----
Đồng Linh không chút do dự, cầm lấy thực đơn, lật qua lật lại gọi mấy món như cải thìa xào hàu, tỏi xào tiết canh...
Cao Quân tò mò hỏi: "Đồng lão sư quá khách khí rồi, gọi vài món cứng đi."
Đồng Linh đuổi phục vụ đi, cười hì hì nhướng mày với Cao Quân, nói: "Đây chính là món cứng đấy. Đợi ngươi ăn xong đến tối sẽ biết."
Cao Quân suy nghĩ một lát, đột nhiên nhớ đến một câu tục ngữ: "Hành củ, hành lá, dê, tỏi, hành lá, ớt, cải thìa dựng đứng. Mà còn hàu thì đừng nói, tiết canh thì đừng bàn(bàn luận).
Má ơi, hóa ra là món "cứng" kiểu vậy!
Cô nàng này thật sự là dụ dỗ không ngừng nghỉ!
Gọi đơn giản vài món, phục vụ rất tốt, hiệu quả cũng rất cao. Không lâu sau đã lên hết, nóng hổi thơm ngon đầy đủ. Dù là một chi nhánh quy mô nhỏ, nhưng chất lượng món ăn không hề giảm sút, hưởng thụ hương vị của đầu bếp năm sao.
Cao Quân đặc biệt chú ý đến Lương Phượng. Nha đầu này rất ngoan ngoãn, ngồi ở đây cũng không nói gì nhiều, chỉ quan sát kỹ môi trường xung quanh, cách làm việc và thái độ của nhân viên, đang nhanh chóng học hỏi.
Đây là cách làm riêng của học sinh nghèo. Họ ít kiến thức, nhìn gì cũng thấy mới mẻ, cũng chính vì vậy mà có thể kiềm chế tính cách nông nổi, kiên nhẫn học hỏi.
Cao Quân thì không khách khí, há miệng, há hàm răng, bắt đầu xắn ống tay áo lên ăn.
Không lâu sau, khách trong nhà hàng dần đông lên, có vài người đặc biệt thu hút sự chú ý.
Họ là một nhóm năm người, ba nữ hai nam, nhưng không phải đi cùng nhau, mà là hai nam hai nữ vây quanh một cô gái trẻ ở giữa, như sao sáng bao quanh mặt trăng, cung kính vô cùng.
Người phụ nữ đó mặc một chiếc váy dài màu đen, dưới chân là một đôi giày cao gót pha lê, ngón chân trong veo như hạt cau, lộ ra một đoạn bắp chân thẳng tắp, tròn trịa, mịn màng, làn da tỏa ra ánh sáng lung linh.
Cô nàng này có dáng người cao ráo, đường cong đều đặn, không béo không gầy, không quá đầy đặn, cũng không gầy gò, rất là cân đối.
Trên khuôn mặt trắng nõn đeo kính râm, môi màu đỏ tự nhiên, mái tóc buông xõa tự nhiên, được chiếc váy đen tôn lên, trông thật sang trọng và thanh lịch.
Nhóm người này vừa bước vào đã thu hút sự chú ý của mọi người. Ngay cả quản lý sảnh lớn cũng chủ động chạy đến chào đón, dẫn một nhóm người lên phòng riêng ở tầng trên.
Người phụ nữ đeo kính râm nhìn xung quanh, khí chất như nữ hoàng, dường như mọi thứ ở đây đều thuộc về nàng ta vậy.
Ban đầu chỉ là nhìn lướt qua, cho đến khi nhìn thấy Cao Quân, nàng rõ ràng hơi sững sờ, nhìn chằm chằm hắn qua kính râm. Cao Quân thì không để ý, tiếp tục cúi đầu ăn "món cứng".
Người phụ nữ ngơ ngác nhìn Cao Quân, cho đến khi những người phía sau cung kính thúc giục mới hoàn hồn, gật đầu bước lên tầng trên.
Còn Cao Quân thì hoàn toàn không nhận ra, hắn vẫn đang ăn uống điên cuồng, thực hiện một lần hành động"Vét sạch đĩa sạch". Sau khi ăn uống no nê, dùng tăm chọc răng, rồi búng tay, hô to: "Thanh toán!"
Nhân viên phục vụ cầm hóa đơn đi đến, nói: "Thưa quý khách, tổng cộng quý khách tiêu thụ 325 đồng. Xin hỏi quý khách thanh toán bằng tiền mặt hay quẹt thẻ?"
Chỉ thấy Cao Quân ngẩng đầu lên, lộ vẻ mặt chân thành nói: "Quẹt(rửa) chén được không?"
"Phụt..." Một ngụm canh nóng trong miệng Đồng Linh lập tức bị phun hết ra. Nàng lập tức hiểu được ý đồ của Cao Quân.
Nhưng nhân viên phục vụ viên chưa hiểu, vẫn mỉm cười hỏi: "Thưa quý khách, ngài đang đùa phải không?"
"Không, ta nghiêm túc. Ta không có tiền, bọn họ cũng không có." Cao Quân khẳng định: "Không tin ngươi nhìn đi."
Cao Quân lật tung túi áo của mình, quả thật sạch sẽ hơn mặt. Còn Đồng Linh thì mặc váy liền thân nên cũng không mang theo túi, không có chỗ để tiền.
"Thưa quý khách, ngài chắc chắn đang không đùa chứ?" Nhân viên phục vụ vẫn giữ thái độ phục vụ năm sao, lại xác nhận thêm một lần nữa.
Cao Quân ung dung dang hai tay ra, ý là một đồng cũng không có, ăn quỵt cũng phải ăn một cách hợp tình hợp lý.
"Cô nương, ngươi cũng đừng làm khó xử nữa. Lúc nãy không phải ta đã nói rồi sao! Chúng ta tuy không có tiền, nhưng lại sẵn sàng trả nợ bằng thân..." Cao Quân đang nói, phát hiện Đồng Linh đang lườm hắn, lập tức đổi giọng: "Tóm lại là như vậy. Chúng ta không thanh toán bằng cách quẹt thẻ, nhưng lại sẵn sàng quẹt chén.
Ngươi xem, chúng ta ăn hơn ba trăm đồng. Lương của ngươi một ngày bao nhiêu? Ồ, một trăm đồng, thật không ít. Vậy, chúng ta để lại một người ở đây làm việc, rửa bát, rửa chén, dọn dẹp, làm bất cứ việc gì, theo tiêu chuẩn lương của nơi này. Tiện thể giảm giá cho các ngươi 8-10%. Ba ngày nếu không trả hết, chúng ta làm bốn ngày, năm ngày cũng không sao!"
"Cái này..." Nhân viên phục vụ khó xử, nhưng tiệm cơm Cẩm Hoa hiện tại là công ty kinh doanh nhà hàng quy mô lớn. Cho nên, uy tín và danh tiếng tự nhiên không thể động tay động chân. Nàng suy nghĩ một chút, nói: "Vậy ngài đợi một chút, ta đi hỏi quản lý của bọn ta xem thế nào."
Nhân viên phục vụ quay người rời đi. Quản lý sảnh lớn lúc nãy đang cùng những vị khách quý ở phòng riêng trên lầu, nàng chỉ có thể đuổi theo.
"Ngươi thật là thiếu đức!" Đồng Linh tức giận nói, tiện thể uống hết phần nước canh còn sót lại, no đến mức ợ lên một cái, do không thể bỏ thừa đồ ăn mà.
Cao Quân nhìn Lương Phượng vẫn còn đang hơi ngơ ngác, nói: "Lương Phượng, đây chính là cơ hội mà ta giành được cho ngươi. Họ không tuyển dụng sao? Ta nhét ngươi vào. Ngươi chỉ có ba, bốn ngày, xem ngươi có thể dùng sự cần cù và trí tuệ của mình để cảm động quản lý nơi này hay không."
Lương Phượng cuối cùng cũng hiểu được ý đồ của Cao Quân, cũng có chút dở khóc dở cười, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu kiên định: "Cảm ơn lão sư. Ngài yên tâm, em nhất định sẽ trân trọng cơ hội này, nhất định sẽ ở lại đây!"
"Tốt, có quyết tâm là được, không uổng công một phen khổ tâm của ta." Cao Quân nói.
rung đùi đắc ý nói.
"Ngươi mà khổ tâm cái gì? Chẳng qua là ăn uống miễn phí một bữa thôi, thật sự không biết xấu hổ lại dám lên giọng nói." Đồng Linh tức giận nói.
"Bằng không thì ngươi còn có cách nào tốt hơn sao?" Cao Quân hỏi ngược lại: "Hơn nữa phải để đứa nhỏ này biết, bất kỳ cơ hội nào được tạo ra đều không hề dễ dàng. Nàng mới trân trọng. Ba, bốn ngày thời gian cũng tạo cho nàng một loại áp lực và cảm giác cấp bách, phải nắm bắt cơ hội để thể hiện bản thân một cách đầy đủ.
Lương Phượng, ngươi phải biết, sau này khi ngươi thực sự bước vào xã hội, đi phỏng vấn xin việc ở những công ty lớn, cơ hội của ngươi sẽ ít hơn. Phỏng vấn thậm chí chỉ có vài phút ngắn ngủi, nhất định phải học được cách tận dụng thời gian ngắn nhất để thể hiện mặt tốt nhất của mình một cách phù hợp với hoàn cảnh."
"Vâng, em biết rồi. Lão sư dụng tâm chỉ bảo, Lương Phượng xin lĩnh giáo." Cô gái nhỏ ngoan ngoãn, ổn trọng đáp lại.
Cao Quân mỉm cười, nhìn Đồng Linh nói: "Hiểu rõ là hay rồi!"
Đồng Linh bất đắc dĩ cười khổ, nói như thể nàng ta không hiểu vậy.
Thực ra trong lòng Đồng Linh ,cảm xúc còn nhiều hơn Lương Phượng.
Trong thời gian ngắn ngủi như vậy, hắn đã ngăn chặn những con gà mái hoang dã và những tên lưu manh hẹn hò... giao phối tràn lan, lại còn chạy đi ăn quỵt một cách buồn cười. Mọi chuyện đều được hoàn thành trong tiếng cười, tiếng chửi mắng, tuy trái với đạo lý nhưng lại rất hiệu quả.
Điều này đủ để chứng minh, tên này thông minh, kinh nghiệm xã hội phong phú, hơn nữa còn hiểu thấu lòng người. Không đơn giản, thật sự không đơn giản.
Không lâu sau, nhân viên lúc nãy đã quay lại, nàng nhìn Cao Quân nói: "Thưa quý khách, ta vừa hỏi quản lý của chúng ta, ngài ấy đã đồng ý cho quý khách dùng cách làm việc để thanh toán tiền ăn. Nhưng quản lý nói rõ, nhất định phải là để ngài tự mình lưu lại làm việc!"
"Cái gì?" Cao Quân nhảy dựng lên. Đồng Linh ở bên cạnh cười ha ha, Lương Phượng thì ngơ ngác.
"Em gái, em hiểu lầm rồi. Không phải ta ở lại, mà là cô gái này ở lại, bởi vì hôm nay là do nàng mời khách." Cao Quân trực tiếp đẩy Lương Phượng ra để chắn mũi tên: "Khụ khụ khụ... Hơn nữa, ta sao... cơ thể có sức khỏe không tốt, vạn nhất có khả năng lây nhiễm sẽ làm hỏng uy tín của các ngươi."
Bộ não của tên này thật sự linh hoạt, hơn nữa bất cứ điều gì cũng dám nói ra, nói dối cũng không chớp mắt. Sau này nếu đi lừa phụ nữ, còn không nói năng linh hoạt sao?
Đồng Linh vô cớ cảnh giác.
Nhân viên phục vụ dường như đã đoán được hắn sẽ nói như vậy, mỉm cười, nói: "Nếu như vậy, quản lý của chúng tôi còn dặn dò, nếu ngài không ở lại, thì xin hãy để lại thông tin cá nhân chi tiết: họ tên, tuổi tác, nhóm máu, số điện thoại, đơn vị công tác và địa chỉ nhà."
"Cần phải ghi nhiều vậy sao?" Cao Quân đầy đầu vạch đen hỏi(-_-!1: "Thậm chí còn có nhóm máu?"
Nhân viên phục vụ bình tĩnh nói: "Đây đều là yêu cầu của quản lý của chúng tôi. Nếu ngài không đồng ý, vậy chúng tôi chỉ có thể báo cảnh sát xử lý."
"Quản lý của các ngươi là nam hay nữ? Chẳng lẽ lại để mắt đến ta?" Cao Quân tùy tiện hỏi một câu.
Nàng lập tức giật mình, trên mặt thoáng qua một tia ngượng ngùng. Đồng Linh cũng rất tò mò, cảm giác giống như thật sự bị Cao Quân nói trúng.
Nhân viên phục vụ nói tiếp: "Quản lý đột nhiên sắp xếp như vậy, chúng tôi không biết ý đồ gì. Sau này, chúng tôi cũng sẽ yêu cầu thiếu nữ này đăng ký chi tiết."
Cao Quân nghĩ một chút, thực ra cũng thấy khá hợp lý. Dù sao hắn dùng cách này đột ngột đưa người ngoài vào, vạn nhất là gián điệp thương mại, tiệm cơm không thể không phòng. Hắn không chút để ý, cười nói: "Được, ở lại thì ở lại."
Hắn nhận lấy giấy bút do nhân viên đưa, rồng bay phượng múa viết lên thông tin liên quan của mình. Nhưng vừa viết được vài chữ, đã bị nhân viên ngượng ngùng gọi dừng, nói: "Thưa quý khách, xin hãy để lại thông tin thật."
"Đây chính là thông tin thật mà?" Cao Quân nói.
Nhân viên cười khổ nói: "Nhóm máu không có loại E."
Cao Quân ngượng ngùng cười, liếc mắt nhìn Đồng Linh, nói: "Đều là lỗi của ngươi!"
"Chính ngươi ngu ngốc lại trách ta... A, tên háo sắc!" Đồng Linh chưa nói xong, vội vàng dang hai tay ôm ngực. Nhóm máu không có loại E, nhưng vòng một của nàng lại là E cup.
Cao Quân bất lực viết thông tin của mình: số điện thoại, còn địa chỉ và đơn vị công tác thì là trường học. Dù sao, những thứ này cũng có thể công khai, không sao cả.
Nhưng tới lúc viết xong, nhân viên phục vụ lại có yêu cầu cuối cùng: "Cuối cùng xin ngài đứng dậy. Ta muốn chụp một bức ảnh sau lưng của ngài."
"Sao lại chụp ảnh? Nơi này của các ngươi chẳng lẽ là cục cảnh sát lưu trữ hồ sơ hả?" Cao Quân hơi mất kiên nhẫn nói.
Người phục vụ vẻ mặt khó xử, Cao Quân không vui nói: "Lại là yêu cầu của quản lý của các ngươi hả? Mẹ nó, ta thật sự nghi ngờ hắn ta để mắt đến ta. Nói với hắn, lão tử không chơi đồng tính!"
Cao Quân không vui đứng dậy, xoay người lại, nói: "Chụp đi, chụp đi. Haizzz, Đồng lão sư, ngươi giúp ta xem đằng trước đi, xem phía sau ta có lộ hàng không?"
Đồng Linh tức giận nói: "Ngươi mặc quần đùi đâu mà hở đũng quần!"
---
Cao Quân nhập ngũ nhiều năm, dáng người thẳng tắp, không cần cố ý cũng luôn ngẩng cao đầu, ngực ưỡn, phong thái ung dung. Nhìn từ phía sau, lưng càng thêm rộng, vai càng thêm dày, thẳng tắp như núi.
Nhân viên nữ chụp vài tấm ảnh, nói với Cao Quân: "Được rồi, thưa quý khách. Bây giờ ngài có thể đi rồi, thiếu nữ này cũng có thể ở lại làm việc."
Cao Quân xoay người, mỉm cười nhìn nàng, nói: "Cô nương, lương của ngươi không chỉ một trăm đồng một ngày đúng không? Bằng không, sao ngươi có thể dùng điện thoại Vertu đắt tiền như vậy?"
Nhân viên nữ rõ ràng không ngờ hắn quan sát tỉ mỉ như vậy, vội vàng nói: "Đây là của quản lý của chúng tôi."
"Quản lý của các ngươi chắc cũng không có tiền mua điện thoại mấy trăm ngàn này đâu nhỉ?" Cao Quân cười nói: "Hơn nữa, lúc nãy ta thấy quản lý của các ngươi rõ ràng là một người đàn ông. Hắn ta dùng điện thoại đính kim cương hồng ngọc này, không hợp lắm đâu?"
Nhân viên nữ bị hắn ta nói đến mức chảy mồ hôi lạnh: "Cái này... cái này ta không biết."
"Ngươi cũng không cần kích động. Nếu thật sự có quý phu nhân nào muốn ảnh của ta, ngược lại là vinh hạnh của ta." Cao Quân cười nói.
Lúc này nàng mới thở phào nhẹ nhõm, nói: "Vậy thưa quý khách, xin mời."
"Hừ, ngươi bảo đi là ta phải đi sao? Ta nhất định phải để lại chút kỷ niệm cho các ngươi. Nhà vệ sinh ở đâu?" Cao Quân hừ lạnh.
Đồng Linh bật cười, tên này cũng có mặt trẻ con, giống như Tôn Ngộ Không vậy, muốn tè vào lòng bàn tay Phật Tổ Như Lai.
Đăng bởi | hiepcongtudaica1 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 21 |