Hám Thần Giả
Hoa hậu giảng đường cực phẩm đặc công
Tác giả: Nam Quyền Bắc Thối
-----
Hình ảnh vẫn là nhà ăn. Đồng Linh rõ ràng vẫn đang ăn cơm, còn người ngồi đối diện nàng lại là một người đàn ông khác, đang cười toe toét, ân cần gắp thức ăn cho nàng. Hắn còn mặt dày nói: "Nào, ăn miếng thịt ức gà, ăn gì bổ cái đó."
Đồng Linh đương nhiên không từ chối, cười khanh khách đầy quyến rũ, cầm lên ăn, không chút khách khí.
Còn Cao Quân, thực ra để ý đến người nước ngoài Gaile. Tên này đi đâu rồi?
Chẳng lẽ tên Ẩn Thân Hiệp này chính là hắn?
Lúc nãy ở nhà ăn, mình đã cố ý xảy ra xung đột với Tiểu tiên nữ là để tránh cho mọi người trong nhà ăn truyền ra tin đồn về chuyện tình cảm của hai người. Sau đó mình rời đi, chỉ còn lại mỗi Triệu Hải Nham. Không lâu sau, Điền Ni bỗng xuất hiện.
Có thể có người cố ý tạo ra chuyện Điền Ni trượt chân bị thương, Triệu Hải Nham lo lắng cho người yêu, lập tức đích thân đưa nàng đến phòng y tế.
Kể từ đó, Triệu Hải Nham sẽ không thể trở về trong thời gian ngắn. Bây giờ lại là giờ nghỉ trưa, phòng làm việc trở thành vùng đất không người, có thể thoải mái tìm kiếm.
Cao Quân bình tĩnh phân tích tình hình, kiên nhẫn quan sát, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào. Tuy không nhìn thấy người, nhưng hắn có thể cảm nhận rõ ràng sự hiện diện của đối phương.
Đột nhiên, đôi mắt bình tĩnh của Cao Quân bỗng nhiên lóe sáng. Hắn chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại và phát hiện một cảnh tượng bất thường.
Từ những tờ giấy và cờ lê, kìm bay lên lúc nãy, có thể thấy bản thân tên này có thể tàng hình, nhưng những thứ hắn ta chạm vào thì không, nên mới xuất hiện cảnh tượng kỳ dị này.
Mà lúc này, Cao Quân cuối cùng cũng tìm được điểm yếu.
Có một vài mảnh vụn sắt rất nhỏ dính vào người tên vô hình.
Đó là những mảnh mạt sắt còn sót lại sau khi Triệu Hải Nham dùng thép trắng để điêu khắc mặt dây chuyền hoa bằng kim loại, ngay gần máy tiện. Không biết Ẩn Thân Hiệp đã làm gì, nhưng mảnh vụn sắt kim loại lại dính vào người hắn. Dựa trên độ cao so với mặt đất, có thể đoán được đó là khuỷu tay hoặc cánh tay.
Từ đó cũng có thể suy ra, đây có lẽ là một người cao khoảng một mét tám.
Cao Quân vô cùng phấn khích. Hắn lạnh lùng nói: "Dị năng giả, người vô hình, được ca ngợi là người được thần linh ban phước, trời phú dị bẩm... Hừ, ta nhất định sẽ dùng thân thể phàm trần để chống lại những kẻ được thần linh ưu ái. Không ngừng khai thác tiềm năng bản thân cũng có thể vượt qua sự siêu việt của Thần linh!"
Cao Quân vô cùng tự tin, trái tim tràn đầy nhiệt huyết, không hề sợ hãi.
Hắn trước đây cũng đã chiến đấu với những người có năng lực đặc biệt. Mặc dù họ sở hữu năng lực vượt xa người thường, nhưng không có ai là bất khả chiến bại. Ngược lại, họ quá dựa dẫm vào năng lực của mình mà bỏ qua sức mạnh của bản thân. Một khi năng lực đặc biệt mất hiệu lực, họ chẳng khác gì người tàn phế.
Tuy nhiên, mặc dù Cao Quân đủ lạc quan, nhưng Ẩn Thân Hiệp này vẫn rất khó đối phó. Tin tốt là người nước ngoài Gaile là nghi phạm lớn nhất. Hiện tại, hắn có thể coi tên này là nghi phạm số một. Ban đầu Tiểu tiên nữ đã nói rằng đào ra tên đặc công có năng lực đặc biệt là nhiệm vụ ưu tiên. Bây giờ nhiệm vụ đã hoàn thành trước thời hạn.
Đồng thời, còn phát hiện ra một đặc điểm của Ẩn Thân Hiệp: bản thân hắn có thể tàng hình, nhưng những vật thể khác thì không. Có thể suy tính rằng: khi tên này tàng hình, có lẽ sẽ không mặc quần áo.
Điều này rõ ràng là điểm yếu chí mạng, khiến Cao Quân tự tin hơn.
Bây giờ, điều cần làm là xác nhận người nước ngoài Gaile chính là Ẩn Thân Hiệp, sau đó nhân lúc hắn không phòng bị mà bắt sống hắn.
Đương nhiên, điều quan trọng nhất vẫn là Triệu Hải Nham. Hôm nay kẻ thù có thể nghĩ cách lợi dụng Điền Ni, có lẽ sau này chúng sẽ lại làm những việc tương tự. Nếu Triệu Hải Nham bị đe dọa, bị mê hoặc, rất có thể hắn sẽ tiết lộ bí mật và tình hình sẽ trở nên tồi tệ hơn rất nhiều.
Cao Quân lại xem kỹ một lúc, phòng làm việc của Triệu Hải Nham không còn động tĩnh gì nữa. Rõ ràng Ẩn Thân Hiệp đã rời đi. Hắn đã vào từ cửa phụ của nhà máy và cũng rời đi từ chỗ đó.
Phòng làm việc của Triệu Hải Nham vốn là xưởng thực tập của chuyên ngành kỹ thuật cơ khí. Do ngành học này dần trở nên ít được quan tâm và lượng học sinh giảm sút, một phần nhà xưởng lớn đã được tách riêng, dựng thêm một bức tường sắt và thêm một cánh cửa nhỏ ở giữa. Bên kia là sân thực tập, còn bên này là phòng làm việc độc lập của Triệu Hải Nham.
Hóa ra đối phương đã lợi dụng sự tiện lợi này. Khó trách được tên này có thể ra vào dễ dàng. Đây cũng là chỗ sơ suất của Cao Quân.
Sau đó, Cao QUân tắm rửa đơn giản, thay 1 bộ quần áo khác, còn đặc biệt đeo kính mà Tiểu tiên nữ đã tặng. Cặp kính này vừa có hiệu ứng cảm ứng nhiệt, vừa có chức năng xem tia X, phòng ngừa bất trắc.
Hắn trực tiếp đến phòng y tế của trường học, Triệu Hải Nham đang sốt ruột đi vòng vòng trước cửa, giống như người cha đang chờ con mình chào đời ở ngoài phòng sinh.
Cao Quân cười khổ bước đến, nói: "Người anh em, cứu mẹ hay cứu con?"
"Hả?" Triệu Hải Nham sững sờ, cười khổ nhìn Cao Quân nói: "Lão ca, ngươi đến rồi, lát nữa nhất định phải ngăn cản Tề Diệu, đừng để nàng nổi giận."
"Tề Diệu lại làm sao vậy?" Cao Quân đau đầu nói.
Lời chưa dứt, cửa phòng y tế bị người ta kéo mạnh ra, kính suýt nữa bị rung vỡ, Tề Diệu hùng hổ xông ra, vừa đi vừa mắng: "Mẹ nó, hôm nay ta nhất định phải đánh chết ả!"
Điền Ni theo sát phía sau, đi còn có chút khó khăn, nàng đuổi theo nói: "Diệu Diệu, đừng nóng vội, có lẽ người ta không cố ý."
"Cái gì mà không cố ý? Ta tận mắt thấy nàng cố ý làm đổ nước súp xuống đất, chính là muốn hại chúng ta trượt chân, còn cố ý hất nước súp vào người ta, rõ ràng là đang khiêu khích. Hôm nay ta không đánh cho nàng thành đầu heo, ta nuốt không trôi!" Tề Diệu tức giận nói, toàn thân cơ bắp căng cứng, giống như Liệp Báo chuẩn bị tấn công.
"Chờ một chút, đừng nóng vội, để sư phụ xem xét tình hình trước đã." Cao Quân đứng ra ngăn Tề Diệu.
"Không liên quan đến ngươi." Tề Diệu đang tức giận, giơ tay định đẩy Cao Quân.
Ngay khi bàn tay nàng sắp chạm vào vai Cao Quân, Cao Quân đột ngột nghiêng người, tốc độ nhanh đến mức tưởng như không hề động đậy.
Còn bàn tay Tề Diệu lại trượt xuống. Mất điểm tựa, nàng lập tức ngã về phía trước, bước chân loạng choạng.
Cao Quân cười lạnh: "Với trình độ này, tâm thái này của ngươi, ngươi có thể đánh thắng được ai?"
Tề Diệu bây giờ có chút chịu phục Cao Quân, đặc biệt là động tác né tránh trong nháy mắt lúc nãy, cần phải có độ nhanh nhẹn và sức mạnh cơ bụng như thế nào? Nàng tự biết mình không bằng, quả thực là kinh ngạc.
Cao Quân không để ý đến nàng, quay đầu nhìn Điền Ni nói: "Ngươi không sao chứ? Lúc nãy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Điền Ni nói: "Lúc nãy ta không cẩn thận trượt chân ở nhà ăn, chân bị bong gân, đùi bị trầy xước một chút mà thôi."
Khó trách lúc nãy không cho Triệu Hải Nham vào, hóa ra đùi còn bị trầy xước. Hơn nữa, trông có vẻ ngã rất nặng, thậm chí còn có nguyên nhân khác.
Quả nhiên, Tề Diệu không nhịn được nói: "Cái gì mà không cẩn thận. Rõ ràng là có người cố ý làm ướt sàn, muốn hại chúng ta ngã. Mẹ nó, tiểu nhân hèn hạ, dám mắng ta, ta sẽ không tha cho ả!"
"Sao ngươi còn chưa hết nóng? Có thể kể rõ ràng chuyện gì xảy ra không?" Cao Quân nghiêm giọng quát, phải có uy nghiêm của người làm sư phụ.
Tề Diệu mặt đỏ bừng, lửa giận bốc lên, nói: "Người hại chúng ta không phải ai khác, chính là con tiện nhân lần trước đã thắng ta trong cuộc thi. Không ngờ nàng lại đến Đại học Tần Hải, hơn nữa còn đổi quốc tịch, trở thành con quỷ Đông Doanh. Lần này là đến đây học nâng cao với tư cách du học sinh, thật sự là mặt dày mà, tên phản quốc hèn hạ."
Cao Quân cũng biết một chút về câu chuyện của Tề Diệu. Từ nhỏ nàng đã là thiên tài võ thuật, tham gia vô số giải đấu trẻ quốc nội, được mệnh danh là "Thiếu nữ bất bại". Nhưng chỉ có một lần trước đó, trong một cuộc thi quốc tế dành cho thanh thiếu niên có chất lượng cao, nàng đã thua một thiếu nữ khác với tỷ số sát nút. Điều này đã trở thành nỗi nhục lớn nhất trong sự nghiệp của nàng.
"Ngươi nói thiếu nữ đã đánh bại ngươi đã đổi quốc tịch?" Cao Quân hỏi.
"Phải, lúc ta mắng nàng, nàng còn giả vờ không hiểu, nói tiếng Nhật với ta. Người bên cạnh nói nàng là du học sinh đến từ Nhật Bản. Sao có thể? Tên này dù hóa thành tro ta cũng nhận ra." Tề Diệu tức giận nói: "Cuộc thi trước đó nàng cũng dùng thủ đoạn bẩn thỉu, bằng không làm sao có thể thắng ta được."
"À? Điều này ta thực sự không biết. Nếu là thi đấu, thì phải có trọng tài, có công bằng, dưới sự chứng kiến của mọi người làm sao có thể dùng thủ đoạn bẩn thỉu được?" Cao Quân tò mò hỏi: "Nếu ngươi thua mà không phục, cố ý đổ tội cho đối thủ, thì quá thiếu tinh thần thể thao rồi."
"Ta không có, rõ ràng là nàng dùng thủ đoạn bẩn thỉu..." Tề Diệu tức giận, giống như có đầy ắp oan ức, nhưng nhìn sang Cao Quân, còn có Triệu Hải Nham cũng đang ngơ ngác, nàng đỏ mặt không nói nên lời.
"Tóm lại là nàng gian lận, lần này còn muốn hãm hại chúng ta, khiến Ni Ni bị thương. Tóm lại, ta sẽ không tha cho nàng, ta liền đi tìm nàng!" Tề Diệu đỏ mặt, phẫn nộ bỏ đi.
Điền Ni sợ nàng gây chuyện, cũng đi theo. Triệu Hải Nham đương nhiên phải chăm sóc người đẹp của mình, bất đắc dĩ nhìn Cao Quân một cái, nói: "Lão ca, ta cầu xin ngươi, bất kể dùng cách gì, mau mau thu phục Tề Diệu đi. Nếu không, ta và Điền Ni làm sao phát triển được? Tề Diệu đã không phải là bóng đèn nữa, mà là đèn pha rồi!"
"Đi theo xem thử." Cao Quân cũng bất đắc dĩ.
Triệu Hải Nham đuổi theo, chủ động đỡ Điền Ni. Tên ngốc này đang phát triển rất nhanh, khiến Cao Quân rất vui mừng.
Điền Ni bị thương ở mắt cá chân, đi không nhanh. Nhân cơ hội này, Cao Quân hỏi: "Nàng cứ nói đối thủ gian lận để thắng nàng, rốt cuộc là gian lận như thế nào?"
Điền Ni nhìn Cao Quân, liếc nhìn Triệu Hải Nham, mặt cũng đỏ lên, nhỏ giọng nói: "Ta nghe Diệu Diệu nói, lúc đó hai người đang thi đấu, mỗi lần vào cuộc đánh cận chiến, đối phương đều nhân lúc trọng tài không nhìn thấy, chạm vào chỗ nhạy cảm của nàng. Hơn nữa, làm nhiều lần, khiến nàng phân tâm nghiêm trọng trong cuộc thi, cơ thể thậm chí còn mất kiểm soát."
"Hóa ra..." Cao Quân giật mình, không ngờ lại có chuyện này.
Đương nhiên, điều này không phải hiếm gặp. Trong nhiều cuộc thi thể thao, những hành động nhỏ làm ngầm có rất nhiều. Ví dụ như trong bóng rổ, thổi vào tai đối thủ, còn có những hành động hài hước hơn: khi đối thủ ném bóng, đối phương sẽ đưa tay chọc ghẹo, thậm chí kéo nách, bứt lông, tranh bóng cố ý sờ soạng vùng kín.
Cuộc thi võ thuật càng có nhiều những hành động bẩn thỉu như vậy. Ví dụ như trong quyền anh, dùng đầu va chạm một cách vô thức, khi rung lắc sử dụng khuỷu tay, đánh lén vào bụng dưới, thậm chí còn trực tiếp há miệng cắn tai.
Còn có những môn vật lộn kiểu như judo thì kịch liệt hơn. Nhìn những động tác nhỏ, một số thậm chí còn khiến người ta đỏ mặt tía tai.
Tóm lại, những hành động bẩn thỉu trong cuộc thi là không thể tránh khỏi. Thực chất, những việc đó là một phần của cuộc thi, tuy bỉ ổi, nhưng lại có thể quyết định trực tiếp đến thắng thua.
Chỉ là Tề Diệu dù sao cũng là một thiếu nữ mười bảy, mười tám tuổi, chưa từng trải thế sự, độ nhạy cảm của cơ thể đương nhiên rất cao. Bị quấy rối trong cuộc thi, trực tiếp có thể dẫn đến tình trạng tâm lý mất cân bằng, huống chi là cơ thể...
Đăng bởi | hiepcongtudaica1 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 20 |