Giáo dục cao đẳng luyện
Hoa hậu giảng đường cực phẩm đặc công
Chương 59 giáo dục cao đẳng luyện
Tác giả: Nam Quyền Bắc Thối
-----
Đoàn người của Cao Quân nhanh chóng đuổi theo Tề Diệu. Không ngờ rằng, phía sau thất bại đầu tiên trong cuộc đời của nàng lại ẩn chứa nhiều ủy khuất đến vậy.
“Được rồi, ngươi chạy chậm một chút. Ta đã biết hết tình huống thi đấu của ngươi rồi.” Cao Quân nhanh chóng bước theo sau Tề Diệu, nói:
“Tuy ngươi nói người ta đê tiện, những động tác đó đúng thật rất vô sỉ, nhưng cũng phải nhìn từ một góc độ khác. Ta thấy nữ nhân đó rất có kinh nghiệm thi đấu. Ít nhất nàng biết rằng, chỉ cần dùng một vài động tác nhỏ là có thể thu được lợi ích tối đa, khéo léo tránh được trọng tài, thay đổi hoàn toàn cục diện thắng thua.
Cho dù ngươi có không phục cũng vô ích, phải dùng hành động để chứng minh. Có một câu nói nổi tiếng ‘Thất bại là mẹ thành công.’ Mục đích của câu nói này là dạy con người phải biết hấp thụ bài học từ thất bại, mở rộng tầm mắt. Hiện tại ta muốn nói với ngươi rằng… các cuộc thi đấu không chỉ là sự so tài về kỹ thuật và sức mạnh, mà còn là cuộc khảo nghiệm về tâm trí, kinh nghiệm, tính tình kiên trì, dũng khí và nhiều yếu tố khác nhau.”
Tề Diệu chậm rãi bước đi, im lặng một lúc lâu, cuối cùng gật đầu đồng ý, nói: “Có lẽ ta thật sự cần một huấn luyện viên như ngươi.”
“Nói đúng lắm.” Cao Quân vỗ tay khen ngợi: “Huấn luyện viên sơ đẳng có thể huấn luyện và rèn luyện cho ngươi những kiến thức cơ bản, trau dồi kỹ năng và xây dựng nền tảng vững chắc. Nhưng để thật sự thành công, ngươi cần một huấn luyện viên có nhiều kinh nghiệm phong phú.
Giống như rất nhiều vận động viên vĩ đại, chẳng hạn như Michael Jordan. Thành tích cá nhân của hắn rực rỡ như mặt trời ban trưa, nhưng điều duy nhất hắn ta chưa thể chạm tới đó là chức vô địch. Khi thay đổi huấn luyện viên ở đẳng cấp khác, hắn ta lập tức ‘lột xác’, bước lên đỉnh vinh quang.”
Tề Diệu gật đầu, nói: “Được, sau này ta nhất định sẽ học hỏi kinh nghiệm từ ngươi. Nhưng hôm nay, nàng đã sử dụng thủ đoạn đê tiện khiến Điền Ni bị thương, ta nhất quyết không thể bỏ qua.”
“Có thù phải trả! Đúng lúc ta muốn dạy ngươi bài học đầu tiên này.” Cao Quân mỉm cười nói: “Là một vận động viên thi đấu, nếu không có dũng khí đánh trả, thì làm sao có thể có quyết tâm báo thù, làm sao có thể nâng cao thực lực?”
Đôi mắt Tề Diệu sáng ngời, nàng phá lệ nở nụ cười với Cao Quân: “Xem ra ngươi rất có tiềm năng trở thành một huấn luyện viên giỏi.”
“Ta đã là một huấn luyện viên giỏi rồi, nhưng ta chỉ trợ giúp những vị đế vương còn thiếu một bước để đạt đến đỉnh cao.” Cao Quân đáp lại đầy tự tin.
Sau khi nghe Cao Quân giảng giải, Tề Diệu dần dần lấy lại bình tĩnh, nhưng ý chí báo thù của nàng càng trở nên kiên định hơn. Nàng muốn tính sổ thù cũ lẫn hận mới.
Vừa rồi ở nhà ăn, nếu không phải vì Điền Ni bị thương và phải đưa đi phòng y tế gấp, nàng đã sớm động thủ. Giờ lại có sự cổ vũ mạnh mẽ của Cao Quân, nàng càng thêm tự tin, tự cho rằng mình đã có người chống lưng.
“Mỗi vận động viên vĩ đại đều có một kẻ thù. Chính kẻ thù mới trở thành động lực khiến ngươi mạnh mẽ hơn.” Cao Quân nói: “Buông tay mà đánh, dốc toàn bộ bản lĩnh của ngươi. Không cần phải quan tâm đến thắng thua, coi mỗi trận đấu là cuộc chiến cuối cùng. Không có gì phải sợ, cứ dùng hết toàn lực mà chiến đấu!”
“Vâng!” Tề Diệu hào khí ngút trời, ánh mắt thêm phần kính nể Cao Quân.
Cao Quân cổ vũ Tề Diệu đi đánh nhau, tất nhiên phải có thâm ý khác. Hắn nghi ngờ là có người cố ý làm Điền Ni bị thương, sau đó lôi kéo Triệu Hải Nham vào cuộc, nhân cơ hội để Ẩn Thân Hiệp điều tra phòng làm việc.
Nếu chỉ là hành vi khiêu khích giữa hai người, Cao Quân sẽ không thực sự để ý. Nhưng đối phương đột ngột thay đổi quốc tịch, trở thành tuyển thủ của Quỷ Tử quốc, rồi chớp mắt biến thành du học sinh, nên Cao Quân không thể ngồi yên nhìn tình trạng này tiếp diễn.
Tiểu tiên nữ đã nói có gián điệp nước ngoài hoạt động trong trường, nhưng không thể xác định vị trí cụ thể. Nếu không, họ đâu còn được gọi là đặc công. Giống như nhân vật Snowden trong phim Tình huống nghe trộm, đến tận bây giờ vẫn chưa có ai biết thân phận thật sự của hắn.
Còn về Geller, người nước ngoài này có ngoại hình rất giống người Do Thái: cao lớn, tóc quăn màu đen. Nhưng Cao Quân không thể xác định hắn ta làm việc cho ai. Đột nhiên xuất hiện du học sinh Nhật Bản và cho đến nay, vẫn chưa xác định hai người có liên quan gì với nhau hay không? Nếu không, tại sao mọi chuyện lại trùng hợp đến vậy? Có lẽ nàng ta sẽ phối hợp với Geller để gây ra biến cố?
Nếu đối phương là cao thủ chiến đấu, tại sao lại thất bại khi hãm hại Tề Diệu? Hơn nữa, chỉ có Điền Ni bị thương. Rất có khả năng đây không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Cao Quân cần đến nhìn tận nơi mới được.
“Ngay trước ký túc xá của du học sinh, vừa rồi con ả kia còn thách thức ta nói là lúc nào cũng sẵn sàng. Ta muốn xem nàng có dám đối mặt không!” Tề Diệu nghiến răng nghiến lợi nói, khí thế đang dâng lên, không có chút sợ hãi, chỉ còn sự tức giận, khiến nàng càng dũng cảm tiến tới.
Hôm nay là chiều thứ 6, khoảng thời gian mà tâm trạng mọi người thường thoải mái nhất. Sau giờ nghỉ trưa, đa phần sẽ tham gia các hoạt động của câu lạc bộ, khiến không khí trong trường trở nên nhẹ nhàng.
Tề Diệu lúc này hùng hổ tiến tới, tựa như Tôn Ngộ Không tấn công cổng Sơn Môn, khiêu chiến Thiên Đình. Nàng đứng dưới lầu hét lớn, khiến cả tòa nhà chấn động. Rất nhanh, từ cửa sổ lầu 4 có một cái đầu thò ra. Đó là một thiếu nữ trẻ tuổi, tóc ngắn, mặt tròn, mắt nhỏ, trông rất giống với diện mạo thường thấy của những nữ tử Đông Doanh. Những mỹ nữ thực sự chỉ có trên phim, cho nên nhiều người trên thế giới mới có ảo giác rằng tất cả nữ hài tử Đông Doanh đều rất đáng yêu. Họ cố gắng tập hợp tất cả các mỹ nữ để tạo phúc lợi cho nam giới qua những thước phim vô giá.
“Ha? Thì ra là ngươi, ngươi thật sự dám tới.” Thiếu nữ kia hét lớn.
“Đừng nói nhiều, chẳng phải ngươi nói lúc nào cũng sẵn sàng sao? Cô nãi nãi đã đến đây rồi, mau xuống đây nhận lấy cái chết!” Tề Diệu lớn tiếng nói, khí thế ngút trời.
Triệu Hải Nham và Điền Ni khó khăn lắm mới đuổi kịp, nhưng đã quá muộn, hai bên bắt đầu khiêu chiến. Một hồi ác đấu là điều không thể tránh khỏi.
“Diệu Diệu, ngươi cần gì phải làm vậy? Cẩn thận chọc phải đại họa.” Điền Ni bất đắc dĩ nói.
Tề Diệu bỗng quay đầu lại, ánh mắt dịu dàng, chân thành nói: “Không được, chẳng phải trước kia ta đã nói, ta sẽ bảo vệ ngươi thật tốt sao? Ai dám làm ngươi bị thương, ta sẽ liều mạng với hắn.
Nhiều năm nay, ta lỗ mãng, bốc đồng, không biết cách đối nhân xử thế. Nhưng ngươi vẫn luôn ở bên ta, dùng tấm lòng thiện lương để sẻ chia với ta. Ta không nói lời cảm ơn, nhưng trong lòng luôn biết ơn vì ngươi đã nguyện làm bạn với ta. Vì vậy, hôm nay ta nhất định phải chiến đấu vì ngươi!”
Những lời đơn thuần nhưng đầy chân thành khiến Điền Ni suýt bật khóc. Ở độ tuổi này, một cô gái hiền lành, thiện lương, biết quan tâm và bao dung người khác gần như đã tuyệt tích.
Cao Quân liếc nhìn Triệu Hải Nham. Tên mọt sách này vẫn đang theo đuổi Điền Ni, cũng bởi vì tính cách thiện lương của nàng mà hắn không thể nào quên được.
Chỉ tội cho Triệu Hải Nham, bản thân và Điền Ni thiện lương bị cuốn vào vòng xoáy phiền toái mà không hề hay biết.
Rất nhanh, thiếu nữ kia chạy vọt xuống dưới, mặc trên mình bộ đạo phục màu trắng - trang phục tiêu chuẩn của môn Karatedo, trông rất mạnh mẽ.
“Hừ, cẩu Hán gian biến hóa thật nhanh, nhận giặc làm cha ngay lập tức.” Tề Diệu với tính cách thẳng thắn, nghĩ gì nói nấy.
Vì đang là thời gian nghỉ trưa, người qua lại khá đông, ai cũng dừng chân lại khi thấy có chuyện ồn ào.
Vừa nghe Tề Diệu thốt ra câu đó, mặt thiếu nữ kia lập tức đỏ bừng, trong mắt hiện lên tia hung ác, nói: “Ngươi đừng vu oan cho ta! Ta không phải là người đầu tiên di cư ra nước ngoài. Đừng có giở trò tráo đổi định nghĩa đạo đức. Hay là… ngươi sợ đánh không lại ta nên cố ý chơi trò tâm lý chiến? Hừ, kẻ bại trận!”
“Nếu không phải ngươi dùng thủ đoạn đê tiện, ta đã sớm đánh cho ngươi răng rơi đầy đất rồi.” Tề Diệu khinh thường đáp lại, vẫn giữ tâm trạng bình tĩnh, trả lời mỉa mai với phong thái của một vị đại tướng: “Nhưng ngươi thay đổi quá nhanh. Lần trước thi đấu rõ ràng có cơ hội vào đội tuyển quốc gia, sao đột nhiên ngươi lại quay lưng phản bội tổ quốc?”
“Ngươi là kẻ thất bại, đương nhiên không biết rõ tình hình trong đó.” Đối phương không chịu yếu thế, nói: “Ta đã giành được chiến thắng cuối cùng và được mời vào đội tuyển quốc gia, nhưng nơi đó có quá nhiều tấm màn đen che đậy. Dù ta có luyện tốt đến đâu, cũng không có ngày được xuất đầu lộ diện, không bao giờ có cơ hội tham gia thi đấu quốc tế.
May thay, Đông Doanh đã mời ta, hứa cung cấp nơi huấn luyện tốt nhất và cơ hội thi đấu quốc tế, để ta có thể phát huy hết sở trường của mình trên sân đấu lớn. Vậy thì tại sao ta lại không đi? Đừng áp đặt lên ta cái mũ đạo đức quốc gia. Chính các ngươi tạo ra quá nhiều tấm màn đen, dẫn đến việc nhiều nhân tài bị bỏ rơi.”
Thiếu nữ trả lời đanh thép, ngữ điệu đầy oán niệm. Thực tế, việc vận động viên thay đổi quốc tịch đã trở nên quen thuộc, như trong môn bóng bàn, mỗi khi đến vòng chung kết thế giới, đối thủ nước ngoài hầu như đều là người nước ta.
Họ từng là tuyển thủ hạng hai, hạng ba quốc gia hoặc là tuyển thủ tỉnh thành xuất sắc. Còn về việc thiếu nữ nói có tấm màn đen tồn tại, Cao Quân không rõ ràng lắm, có lẽ thực sự có.
Nhưng điều quan trọng nhất là nước ta đông dân, nhân tài phong phú và hệ thống đang không ngừng hoàn thiện. Ví dụ như môn bóng bàn đã sớm trở thành môn thi đấu tại Thế vận hội Olympic, nơi thi đấu công bằng và công khai, ai chiến thắng sẽ có cơ hội thi đấu quốc tế. Mọi người đều có cơ hội như nhau, tất cả phụ thuộc vào thực lực.
Còn nữ hài tử này chưa từng tham gia tập luyện, chỉ nghe lời người khác rồi vội thay đổi quốc tịch, đó là biểu hiện của sự thiếu tự tin.
Bất kể tấm màn đen lớn đến đâu, mục tiêu của đất nước là trở thành cường quốc thể thao. Những người thi đấu đều phải gánh vác nhiệm vụ đạt huy chương vàng. Huấn luyện viên hay lãnh đạo nào dám nhận tiền để đưa tuyển thủ không có thực lực đi thi đấu, chắc chắn sẽ không thể gánh nổi trách nhiệm.
Xét cho cùng, thực lực vẫn là yếu tố quyết định tất cả.
Tề Diệu hiển nhiên hiểu rõ điều này, nàng cười lạnh nói: “Ngươi nói nó tồi tệ thì nó sẽ tồi tệ sao? Đừng lảm nhảm về tấm màn đen. Ta không tin! Nếu ngươi có thực lực, đánh bại tất cả đồng đội, thì chẳng có lãnh đạo hay huấn luyện viên nào dám để ngươi rời đi. Chỉ cần tiếp tục tập luyện, khi thực lực của ngươi đạt tới đỉnh cao, tự nhiên mọi chướng ngại sẽ bị phá vỡ!”
Tề Diệu nói xong, đối phương không còn lời nào để đáp. Nàng hừ lạnh một tiếng: “Được vào môi trường tốt hơn, ta có thể học Karatedo chân chính, Aikido và tích hợp nhiều kỹ thuật để phát triển các đòn đánh đa dạng hơn.”
Nghe đến đây, Cao Quân đột nhiên bật cười. Hắn nhớ đến Tề Tâm Nguyệt khi còn nhỏ. Mặc dù khi còn bé, Tề Nguyệt không quá xinh đẹp, nhưng tố chất ngốc nghếch của nàng đã suy giảm nghiêm trọng theo tuổi tác. Nàng luôn dựa vào vẻ bề ngoài hài hước để duy trì mối quan hệ trong lớp.
"Ngươi là ai, ngươi cười cái gì?" Bất ngờ nhìn thấy Cao Quân nở nụ cười khinh miệt, nữ hài tử lập tức chuyển toàn bộ sự tức giận sang hắn. Dù sao cũng phải chiến đấu, mà đứng bên cạnh Tề Diệu, tự nhiên Cao Quân cũng trở thành kẻ địch.
“Hắn là huấn luyện viên mới của ta, muốn xem trình độ của ta thế nào. Hôm nay vừa hay có ngươi làm bia ngắm.” Tề Diệu mỉm cười, giọng điệu đầy khinh miệt.
“Hừ, một kẻ vô dụng như hắn mà cũng làm huấn luyện viên? Ta thấy ngươi nên chuẩn bị từ bỏ sự nghiệp của mình đi là vừa.” Nữ hài tử không chịu yếu thế, đáp trả.
Tề Diệu đang định mở miệng, thì phía sau bỗng vang lên một giọng nói. Người kia nói tiếng Hoa có phần ngập ngừng, nhưng giọng điệu rất nghiêm khắc: “Lệ tử, không được ăn nói bậy bạ! Ngươi đã quên ta đã dạy ngươi nghi thức Karate thế nào rồi sao?”
Đăng bởi | hiepcongtudaica1 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 7 |