Thi Đấu Hữu Nghị
Hoa hậu giảng đường cực phẩm đặc công
Tác giả: Nam Quyền Bắc Thối
-----
Đột nhiên nghe thấy âm thanh này, mọi người đều sửng sốt, quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy một nam nhân hơn hai mươi tuổi đang tiến tới.
Dáng người trung bình, không mập không gầy, thoạt nhìn rất xốc vác, trông có vẻ giỏi giang. Hắn để tóc ngắn, đôi mắt tam giác sắc bén, khiến người ta cảm giác được một loại người hung ác.
Thiếu nữ kia vừa thấy, lập tức rũ tay xuống, cúi đầu khom người, nói: “Sư phụ.”
Nam nhân không nhìn nàng, mà quay sang hành lễ với Cao Quân, nói: “Tiểu đồ bướng bỉnh chưa hiểu lễ nghi, xin tiên sinh thông cảm.”
Cao Quân nhướng mày, nam nhân này tuy có khí thế sắc bén như đao, nhưng tính tình rất nho nhã và lễ độ. Tiếng Hoa của hắn có phần cứng đờ, hắn có thói quen cúi đầu và cúi người. Rõ ràng hắn là một người Đông Doanh.
Cao Quân biết môn Karate rất chú trọng lễ phép và lễ nghi, có nhiều quy củ. Đây cũng là thói quen tốt.
Nói về người Đông Doanh, mọi người thường nói họ khiêm tốn, lịch sự, điều này không sai, nhưng chỉ với kẻ mạnh. Trước kẻ yếu, họ cường thế, còn với kẻ mạnh, họ hèn yếu – đây là đặc điểm dân tộc của họ.
Cho đến ngày nay, vẫn có không ít người phủ nhận cuộc chiến tranh tàn bạo ở nước ta năm xưa. Hiện tại, đế quốc Mỹ đã xây dựng hơn trăm căn cứ trên đất nước họ, hoành hành không kiêng nể, bắt cóc, hiếp dâm mà họ vẫn không dám phản kháng, chịu làm hiếu tử hiền tôn cho đám đế quốc.
Cho nên, khi tiếp đãi họ, chỉ có thực lực cường hãn mới khiến họ bảo trì tính cách khiêm tốn.
Cao Quân cười nhạt, nói: “Đúng như câu nói: danh sư xuất cao đồ. Đệ tử ngươi có thái độ rất ngạo mạn, chỉ sợ không khỏi liên quan đến thực lực của ngươi. Chắc chắn phải có thực lực cường hãn mới có thể càn rỡ như vậy, nhưng ta thấy ngươi cũng chỉ là loại hàng thông thường, thậm chí còn chưa đạt đến trình độ cao thủ.”
“Ngươi là thứ gì mà dám vũ nhục Khuyển Dưỡng lão sư? Ngươi có biết hắn là cao thủ đứng đầu Karate không?” Thiếu nữ kia lập tức nhảy ra mắng chửi Cao Quân. Nàng mới thi đấu cùng Tề Diệu, nhiều nhất chỉ hai tháng đã thay đổi quốc tịch, nhưng lòng trung thành với quỷ tử lại sâu sắc như thế, điều đó càng khiến Cao Quân khinh thường.
“Ngươi lại là thứ gì, còn dám hỗn láo với sư phụ của ta? Vậy ngươi có biết danh hào của sư phụ ta là gì không? Đó là: danh chấn thập phương, uy chấn Cửu Châu, quét ngang Bát Hoang, tung hoành thất hải, quyền đánh lục hợp, chân đá ngũ nguyên, rong ruổi tứ phương vũ trụ, tiêu dao ngoại giới, cùng nhật nguyệt tề vũ, vũ trụ đệ nhất nhân!”
Mọi người nghe xong đều trợn mắt há hốc mồm. Ngày thường Tề Diệu ít nói, không hợp ý là động thủ, ai ngờ hôm nay lại lưu loát như vậy, rất có phong phạm đại sư.
Cao Quân cũng phối hợp gật đầu, nghiêm mặt nói: “Ta chính là Siêu Xayda tóc vàng!”
Điền Ni và Triệu Hải Nham nhịn không được bật cười, còn thiếu nữ kia lạnh lùng nói: “Tề Diệu, trước kia ngươi được mệnh danh là thiếu nữ bất bại, trên phương diện võ học xác thực có thiên phú. Nhưng dù ta có thất bại, cũng không đến mức tuyệt vọng mà đi thử mọi thứ. Không ngờ ngươi lại tìm tên gia hỏa này để học nghệ. Nhưng quả thực bản lĩnh hươu nói vượn của ngươi đã tăng trưởng đáng kể. Phải chăng sư phụ ngươi đã tận tâm truyền thụ?”
“Lệ tử, không được nói bậy.” Khuyển Dưỡng-người Đông Doanh lạnh giọng quát, nhưng vẫn duy trì thái độ khiêm tốn. Tuy nhiên, cặp mắt tam giác kia vẫn chăm chú nhìn Cao Quân, chắc hẳn cũng đang đánh giá hắn.
Chẳng qua Cao Quân vẫn cứ mỉm cười tủm tỉm, bộ dáng lười biếng, thật sự không thể nhìn ra một chút phong thái đại cao thủ nào.
“Vị tiên sinh này, ta nghĩ giữa các nàng có lẽ có hiểu lầm. Vừa rồi ta cũng ở tại nhà ăn, Lệ Tử – nàng không cố ý đánh rơi bát canh, mong ngài hiểu cho.” Khuyển Dưỡng lại nói: “Chúng ta đến đây để học, tuyệt đối không phải để gây sự. Nếu chư vị vì chuyện vừa rồi mà tức giận, ta có thể cùng Lệ Tử xin lỗi các vị.”
Nói xong, hắn trực tiếp khom lưng 90 độ, đây được xem như là đại lễ ở Đông Doanh.
Nhìn thái độ "một điều nhịn bằng chín điều lành", Điền Ni và Triệu Hải Nham thật cao hứng. Có câu nói "Duỗi tay không đánh mặt cười", người ta đã nhún nhường như vậy, sao còn có thể ra mặt đánh tiếp?
“Ai nói chúng ta đến gây chuyện?” Cao Quân nói nửa câu đầu khiến mọi người nghe thấy vui sướng, nhưng nửa câu sau lại quá vô lại: “Chúng ta đến đây chỉ muốn luận bàn võ nghệ, mọi người đều là người tập võ, tự nhiên dùng võ kết bạn.”
“Đúng vậy, dùng võ kết bạn.” Tề Diệu cũng đứng ra nói, lạnh lùng nhìn thiếu nữ trước mắt.
Thiếu nữ kia tự nhiên không cam lòng yếu thế, nóng lòng muốn thử nhưng không dám, vì Khuyển Dưỡng tiên sinh vẫn đứng ở đây.
Khuyển Dưỡng liếc nhìn Cao Quân, rồi lại nhìn hai vị thiếu nữ, bỗng nhiên cười nói: “Nếu vậy, ta nếu nói thêm câu nào nữa liền thành người kiêu ngạo. Vậy thì nhập gia tùy tục, dùng võ kết bạn. Nhưng vị tiên sinh này, quyền cước vô tình, nếu lệnh đồ không may gặp chuyện thì sao...?”
“Không sao, nếu nàng bị đánh bại, đó là do kỹ không bằng người, do sư phụ- người như ta dạy chưa được tốt, không liên quan đến các người.” Cao Quân sảng khoái đáp ứng.
“Vậy thì tốt, chúng ta cũng sẽ làm vậy.” Khuyển Dưỡng nói: “Lệ Tử, ngươi cùng vị lão bằng hữu kia ôn chuyện đi. Nhớ kỹ, đến điểm dừng mới thôi, chớ có làm tổn thương người khác.”
Cao Quân cũng quay đầu dặn dò Tề Diệu, nói: “Người xưa đã nói, đánh là thương, mắng là yêu. Thi triển toàn lực, cho bạn bè ngoại quốc thấy sự nhiệt tình từ Thiên Triều nước ta!”
“Vâng!” Tề Diệu cười lạnh. Nàng phát hiện đi theo Cao Quân quậy phá thật sự rất sảng khoái, không hề chịu thiệt thòi.
Hôm nay là buổi chiều cuối tuần, là thời gian cho các xã đoàn hoạt động. Đại học Tần Hải có đầy đủ sân vận động, nhà thi đấu, võ quán, v.v. Tề Diệu là sinh viên đặc cách của môn thể thao, có thể tùy ý sử dụng võ quán. Nếu đã dùng võ kết bạn, tự nhiên phải tìm một nơi như vậy.
Hai bên sóng vai bước đi, không giao lưu với nhau, chỉ có Tề Diệu và Lệ Tử thỉnh thoảng đối mắt, lườm nhau đằng đằng sát khí.
Trên đường, Khuyển Dưỡng cùng Lệ Tử nói chuyện với nhau bằng tiếng Nhật. Nội dung đơn giản là dặn dò nàng cẩn thận, nhớ kỹ động tác vừa mới học. Cao Quân cẩn thận quan sát họ, nhưng trước mắt vẫn không tìm được manh mối nào.
Đối với Tề Diệu, Cao Quân tuyệt đối tin tưởng. Phương thức dạy đệ tử của hắn là nuôi thả, để tự do trưởng thành. Đến thời điểm mấu chốt thì chỉ điểm một phen, chỉ ra điểm mạnh và điểm yếu của đối phương. Thường ngày chỉ cần ủng hộ tinh thần, lâu lâu mát-xa tâm lý là đủ.
Tề Diệu xác thực là một tiểu thiên tài học võ. Từ nhỏ nàng đã học qua nhiều môn võ, cuối cùng lựa chọn Taekwondo, vì nàng muốn lấy sở thích của mình làm sự nghiệp. Hơn nữa, Taekwondo còn là môn thể thao trong Thế vận hội Olympic.
Tuy nhiên, trình độ của nàng so với những kẻ khua chân múa tay cao hơn nhiều, cho nên Cao Quân tin tưởng tuyệt đối vào nàng.
Vào thời gian nghỉ trưa, võ quán không có người, hai bên chia ra hai phía, đối chọi gay gắt. Cao Quân cùng Khuyển Dưỡng ngồi ở phía sau; một người ngồi khoanh chân, dáng người thẳng tắp, một người thì cà lơ phất phơ, không thèm để ý đến tình hình.
Tề Diệu nhìn Điền Ni đang lo lắng bên cạnh, tức khắc cảm thấy sĩ khí đại chấn. Vì Điền Ni, nàng sẽ không thua.
Hiện tại, nàng cần phải chứng tỏ bản thân, rửa lại mối nhục năm xưa.
“Hôm nay không phải thi đấu, cũng không phải tìm kiếm lợi ích, vậy nên ngươi hãy thu hồi những thủ đoạn đê tiện đó đi. Nếu có bản lĩnh, hãy đấu với ta một trận công bằng.” Tề Diệu nói, nhớ lại lần trước bị Lệ Tử sử dụng thủ đoạn đê tiện, tức khắc nàng vừa xấu hổ vừa buồn bực.
Lệ Tử cười nhạt, nói: “Đối phó với ngươi, ta luôn quang minh chính đại.”
“Được, vậy đến đây đi!” Tề Diệu hét lớn, nàng rất khó chịu vì nói lời vô nghĩa quá lâu.
Nàng hét lớn một tiếng, lao tới như mũi tên rời khỏi dây cung, khí thế kinh người.
Lệ Tử hết sức chăm chú, bày ra tư thế chuẩn bị đối địch.
Tề Diệu vung chân lên đá, tạo ra kình phong phần phật, đánh thẳng vào mặt Lệ Tử.
Lệ Tử phản ứng không chậm, đột nhiên ngả người về phía sau tránh né, đồng thời một chân đá vào cẳng chân Tề Diệu. Tề Diệu vội vàng thu thế, nâng một chân khác lên, dùng cẳng chân đón đỡ cú đá của Lệ Tử.
Từ khi hai người bắt đầu trao đổi chiêu thức, có thể thấy cả hai đều là người giỏi võ, hơn nữa đều có trình độ nhất định. Từ lực đạo đến tốc độ, họ tuyệt đối xếp vào hàng vận động viên chuyên nghiệp.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã trao đổi mấy chiêu, nhưng vẫn chưa thể thoát khỏi các động tác thi đấu. Chiêu thức chủ yếu là Tae Kwon Do, dùng chân làm công kích chính. Trong thoáng chốc, hai cặp chân dài tung bay, cảnh đẹp ý vui.
Khuyển Dưỡng đứng một bên khẽ lắc đầu, mặt không biểu cảm. Trong khi đó, Cao Quân không hề che giấu sự khinh thường của mình. Với hắn, loại chiến đấu này ngoài "cảnh đẹp ý vui" ra thì không có gì đáng khen, hoàn toàn xứng với hai chữ "biểu diễn" mà thôi.
Đúng lúc này, Tề Diệu bắt đầu biến chiêu. Nàng bỗng nhiên thay đổi, đôi chân quét ngang vào đầu gối Lệ Tử. Lệ Tử vừa định nhấc chân phòng ngự, thì Tề Diệu hạ chân xuống, hóa ra đó chỉ là hư chiêu. Ngay sau đó, Tề Diệu tung một cú đấm thẳng vào ngực đối phương.
Lệ Tử không kịp đề phòng, bị cú đấm đánh trúng, liên tiếp lùi lại mấy bước. Khuôn mặt nàng nháy mắt đỏ lên vì cú đấm của Tề Diệu có sức mạnh khá lớn.
Đạt được một cú đắc thủ, Tề Diệu không hề lơi lỏng, ngược lại còn thừa thắng xông lên. Hai tay nàng vung ra như cuồng phong bão táp.
Lệ Tử né trái né phải, trông có vẻ rất chật vật. Đột nhiên, nàng dừng lại, không trốn tránh nữa. Hóa ra nàng dùng kế dụ địch, chờ đợi thời cơ thích hợp. Đúng lúc đó, nàng nhanh chóng vươn tay bắt lấy cổ tay Tề Diệu, rồi dựa vào lực tung quyền của đối phương, trực tiếp quăng Tề Diệu bay ra ngoài, khiến nàng ngã mạnh xuống đất.
Tề Diệu chống tay xuống sàn, thuận thế bật dậy, rồi lại đứng lên lần nữa. Hai bên tiếp tục kéo dãn khoảng cách.
Hai nha đầu này kỹ thuật không tồi, khi chiến đấu cũng không quên dùng đầu óc, không để mình bị giới hạn bởi một hệ thống chiêu thức.
Tề Diệu có quyền pháp tinh vi, đã sớm thoát khỏi sự ràng buộc của Tae Kwon Do. Vừa rồi, Lệ Tử còn sử dụng một chiêu cầm nã thủ – một động tác khó trong Aikido.
Hai bên ngươi tới ta lui, chưa phân thắng bại. Nhưng Tề Diệu gần đây được Cao Quân liên tục huấn luyện, với hai lần chạy bộ, một lần đạt 3.000 mét, một lần đạt 4.000 mét. Việc liên tục phá vỡ giới hạn hàng ngày của bản thân không chỉ giúp rèn luyện thể lực mà còn rèn giũa ý chí của nàng.
Hiện tại, Tề Diệu đang vận dụng tinh thần đó vào chiến đấu. Nàng không ngừng tiến công, phảng phất như biến thành một cỗ máy không biết mệt mỏi. Trong khi đó, Lệ Tử dần dần tỏ ra mệt mỏi, có dấu hiệu không thể chống đỡ kịp. Lực công kích của nàng giảm mạnh, chỉ có thể bo bo phòng thủ, chờ đợi thời cơ phản công.
Tề Diệu chọn đúng thời cơ, liên tục tung ra một loạt tổ hợp quyền anh: đấm cao, đấm móc, đấm thẳng, kết hợp với di chuyển ra vào hợp lý. Trong đó, hai cú đấm trúng vào gò má của Lệ Tử, khiến khóe miệng nàng lập tức tràn ra máu tươi.
Ngay khi Tề Diệu chuẩn bị ra đòn chí mạng để kết thúc trận đấu, chợt nghe thấy tiếng Khuyển Dưỡng từ phía sau, hắn mở miệng nói vài câu tiếng Nhật.
Lệ Tử tức khắc như con rối gỗ, cong eo cúi người, trong thời khắc nguy hiểm hiểm hóc tránh được cú đấm mạnh của Tề Diệu, hơn nữa còn thuận thế thực hiện một động tác như muốn tụt quần nàng.
Trong trận đấu trước, Tề Diệu đã phải chịu đủ những thủ đoạn vô sỉ từ Lệ Tử, điều này hiện giờ đã để lại bóng ma tâm lý lớn trong lòng nàng. Tề Diệu vội vàng lui về phía sau, tránh xa khỏi đối thủ.
Kể từ đó, hai người lại kéo giãn khoảng cách lần nữa. Tề Diệu đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để đánh bại đối thủ, tạo điều kiện cho Lệ Tử có thời gian thở dốc...
Đăng bởi | hiepcongtudaica1 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 22 |