Báu Vật Quý Giá Của Thế Gian
Hoa hậu giảng đường cực phẩm đặc công
Tác giả: Nam Quyền Bắc Thối
-----
Hai cô gái nhìn nhau không nói nên lời, tên này gặp chuyện gì cũng có thể nói được, rõ ràng biết hắn đang nói nhảm, nhưng lại không thể nào phản bác.
Đồng Linh cười khổ, nói: “Tề lão sư, ngươi nói chuyện với hắn đi, ta không dám nói thêm, sợ bị hắn làm hư mất.”
“Ha ha, làm hư ngươi ư? Thời điểm ngươi hư hỏng thì có lẽ ta vẫn còn đang chơi bùn ấy chứ.” Cao Quân lập tức đáp lại, đầy bất mãn.
Đồng Linh liếc xéo hắn một cái, sau đó quay người rời đi. Thật ra, nàng cũng không quá thân quen với Tề Tâm Nguyệt, ba người đứng chung với nhau chỉ khiến tình huống càng thêm khó xử.
Tề Tâm Nguyệt cũng chẳng muốn giữ lại, lạnh lùng nhìn Cao Quân. Khi Đồng Linh vừa đi xa, nàng đột nhiên đưa tay ra, nhanh hơn cả tốc độ của một tay kiếm điêu luyện, véo chuẩn xác vào hai cánh tay của Cao Quân. Nàng nói: “Ta cho ngươi lên đây để nói nhảm và dạy những thứ vô bổ cho học sinh à?”
“Dạy hư ư?” Cao Quân cười khổ: “Những lời ta vừa nói, dù bọn họ có nghĩ thế nào, cũng sẽ giúp ích trong cuộc sống. Ít nhất, nó sẽ gia tăng khả năng thành công và đảm bảo an toàn cho lần hẹn hò đầu tiên.”
“Nói vớ vẩn.” Tề Tâm Nguyệt hừ lạnh: “Những gì ngươi nói chỉ dạy người ta giả vờ thôi. Nam giả vờ ga lăng, nữ giả vờ dịu dàng, đáng yêu. Nói thẳng ra, đó là một hình thức lừa dối.”
“Ngươi đừng có vu oan!” Cao Quân vội vã đáp: “Ngươi là giáo viên mà, chắc hẳn đã từng nghe câu ‘mắt nhìn mười lần không bằng tay chạm một lần’. Viết một lần còn dễ hiểu hơn xem bài mười lần. Thậm chí việc sao chép bài tập cũng có thể để lại ấn tượng. Vì vậy, ta mới bảo họ giả vờ dịu dàng, săn sóc. Về sau, những điều giả vờ đó sẽ trở thành sự thật.
“Xì, ngụy biện.” Tề Tâm Nguyệt khó chịu nói: “Lần đầu hẹn hò mà đã giả vờ, về sau sẽ thành lừa gạt thật.”
“Được rồi, vậy ta hỏi ngươi.” Cao Quân nói: “Chúc Anh Đài giả nam nhân để tiếp cận Lương Sơn Bá, Bạch Tố Trinh giả tiểu thư nhà giàu để chiếm được tình cảm của Hứa Tiên, Tây Môn Khánh giả vờ làm người quyền quý để mời Kim Liên. Mỗi người trong bọn họ đều đóng giả, nhưng chẳng phải cuối cùng họ đều trở thành giai thoại sao?”
“Tây Môn Khánh với Phan Kim Liên mà cũng được coi là giai thoại hả? Ta đá chết ngươi bây giờ!” Tề Tâm Nguyệt nhấc chân lên, định đá vào chân hắn.
Cao Quân cười lớn: “Đánh là thương, mắng là yêu, nếu chưa đủ, ngươi cứ đá thêm đi.”
Tề Tâm Nguyệt thấy không nói lại hắn, đánh cũng chẳng làm đau được tên da dày thịt béo của tên này, bèn tức tối nói: “Ngươi dạy sinh viên bậy bạ, lỡ mai mốt chúng đi ra ngoài hẹn hò, nếu có chuyện gì xảy ra, ngươi có chịu trách nhiệm được không? Lần đầu hẹn hò mà dùng quá nhiều kế hoạch mưu mô, nếu đã đồng ý hẹn hò, nghĩa là hai bên đều có thiện cảm với nhau. Hẹn hò là để hiểu rõ hơn về đối phương, phát triển tình cảm và phải giữ trong phạm vi đúng đắn...”
“Thiệt tình, nghe liền biết người sẽ nói câu này...” Cao Quân vừa mở miệng định phản bác, bỗng thấy ánh mắt Tề Tâm Nguyệt trừng lên, như muốn đánh, hắn vội vàng sửa lời: “Nghe là biết người nói câu này có trí tuệ cao sâu, thấu hiểu mọi điều như ngươi và ta vậy.”
“Ngươi bớt dùng bộ dạng này đi.” Tề Tâm Nguyệt dù đang tức giận cũng phải bật cười, nói chuyện phiếm với tên này quả thật khiến tinh thần bản thân thoải mái hơn nhiều.
Cao Quân cười nói: “Ta thừa nhận ngươi nói có lý, nhưng... nói thì dễ, làm mới khó. Có cặp vợ chồng sống với nhau cả đời còn chẳng hiểu hết về nhau. Ngươi kỳ vọng vào lần hẹn hò đầu tiên, hai người ngồi trong quán cà phê hỏi: ngươi họ gì? Mẹ ngươi họ gì? Làm nghề gì? Ở đâu? Là có thể hiểu thấu nhau sao? Hẹn hò không phải là xem mắt, đặc biệt là đối với sinh viên, họ không bị ràng buộc bởi lợi ích, không có áp lực sinh hoạt. Nam nên săn sóc một chút, nữ nên dịu dàng một chút, cùng nhau tận hưởng mối tình trong sáng này, không phải tốt hơn hay sao?”
Tề Tâm Nguyệt không phản bác được, chỉ nói: “Nói như vậy thì có lẽ ta quá bảo thủ.”
“Ta đâu có nói vậy.” Cao Quân đáp: “Cuộc sống đáng quý, tình yêu còn đáng quý hơn, ai da,....!”
Cao Quân chưa kịp nói hết thì phát ra một tiếng hét thảm thiết, không ngừng xoa tay. Tề Tâm Nguyệt đỏ mặt nói: “Hóa ra không phải ta bảo thủ, mà là ngươi quá cởi mở! Ai cho ngươi ôm ta?”
Cao Quân theo thói quen muốn ôm lấy vai nàng, nhưng nàng nhanh chóng phản ứng, dùng móng tay bấm vào mu bàn tay hắn, khiến hắn đau điếng người.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, Cao Quân nhìn quanh rồi hỏi: “Chúng ta đang đi đâu vậy?”
“Cái gì mà chúng ta, ta đi đường ta, ngươi đi đường ngươi.” Tề Tâm Nguyệt lạnh lùng đáp.
Nói xong, nàng bước nhanh rời đi, nhưng trong lòng Cao Quân vẫn đang nhớ đến Đồng Linh. Nếu muốn nhắm đến người nước ngoài Geller, cần phải khóa chặt mục tiêu là Đồng Linh. Tuy nhiên, nếu giờ Cao Quân quay lưng rời đi, Tề Tâm Nguyệt chắc chắn sẽ giận dỗi hắn cả đời. Trong tình huống này, nữ nhân thường chờ nam nhân đến an ủi.
Hắn thở dài bất đắc dĩ, rồi vội vàng đuổi theo, chân thành nói: “Tất nhiên là ngươi đi đâu, ta sẽ theo đó. Ngươi xem, trường học lớn như vậy, như một đại gia đình. Trong khu ký túc xá, các đồng học thân nhau như huynh đệ, tỷ muội. Trong lớp, đồng học là những anh em chí cốt, còn các lão sư thì đối xử với nhau như tình thân. Chỉ có ta cô độc lẻ loi, không quen biết ai, lại còn đắc tội với Đổng Minh Uy ở văn phòng, khiến mọi người chẳng ai để ý đến ta. Nhưng ta thật may mắn, không ngờ gặp được ngươi ở đây. Ngươi chính là người thân duy nhất của ta!”
Ui da… Nghe những lời này, trong lòng Tề Tâm Nguyệt chợt rung động. Phụ nữ thích nghe nhất câu: “Ngươi là người duy nhất của ta.”
Mặt nàng đỏ bừng, len lén liếc hắn một cái rồi nói: “Ta đi ký túc xá nữ, ngươi theo ta làm gì?”
“Ta sẽ trà trộn vào đó.” Cao Quân buột miệng nói, thấy Tề Tâm Nguyệt trừng mắt, hắn vội vò đầu bứt tai, chữa cháy: “Ta nói là, ta muốn hộ tống ngươi vào đó.”
Tề Tâm Nguyệt mặc kệ hắn, nhanh chóng bước vào ký túc xá nữ. Cao Quân đến cửa tất nhiên không được phép vào, đành đi loanh quanh gần đó.
Xung quanh ký túc xá là một dãy nhà gỗ nhỏ, nơi trường học dành riêng cho các câu lạc bộ hoạt động. Gọi là câu lạc bộ bởi vì đây là nơi tụ tập của những người có cùng sở thích, từ cờ vua, đàn guitar, võ thuật, đến nhiếp ảnh... đủ các loại. Đây mới thực sự là cuộc sống đại học đúng nghĩa, ngoài việc học tập, những sở thích lành mạnh cũng rất quan trọng, thậm chí có thể trở thành niềm đam mê suốt đời.
Điều thu hút Cao Quân hơn cả là bãi đất trống bên cạnh, nơi có không ít người bày quán buôn bán. Trong khuôn viên trường, mọi người công khai bày bán đủ loại vật phẩm, từ đồ đắt tiền như máy tính, TV, xe điện, đến những thứ rẻ hơn như gối, chăn, kim chỉ... Thứ gì cũng có, thậm chí còn phong phú hơn cả tiệm tạp hóa.
Đi qua đây, Cao Quân mới biết rằng đa số người bán thường là sinh viên năm cuối. Trường học đã ký hợp đồng với một công ty thương mại nước ngoài nổi tiếng, cho phép sinh viên thực tập 10 tháng và có cơ hội trở thành nhân viên chính thức. Vì vậy, hai lớp với hơn trăm người đều tích cực đăng ký. Hôm nay, họ mang những món đồ không còn sử dụng đến đây bán để trang trải chi phí sinh hoạt trong thời gian thực tập.
Theo lời họ nói, đây đều là những vật dụng hữu ích trong cuộc sống của họ, bán cho người thu mua đồ cũ không bằng truyền lại cho các học đệ, học muội. Cao Quân rất tán thành ý tưởng này, bán cho đồ cũ không bằng truyền thừa cho thế hệ sau.
Nơi đây thu hút không ít học đệ, học muội đến chọn mua và thực sự có khá nhiều món đồ vẫn còn chất lượng rất tốt. Tuy nhiên, một cảnh tượng khiến Cao Quân dở khóc dở cười, là khi thấy một nam sinh đang chào hàng một con búp bê nữ bị xì hơi.
Cao Quân cười khổ nói: “Người anh em chơi lớn quá, sẵn sàng từ bỏ bạn gái à?”
Nam sinh kia liếc nhìn Cao Quân, lập tức đáp: “Muốn không? Đây là hàng nhập khẩu chính hãng từ Nhật Bản đấy. Lúc mới mua giá hơn ba vạn, giờ chỉ cần 6000 là của ngươi.”
Chào mời ta mua búp bê bơm hơi? Cao Quân cười phá lên. Nếu để những người từng bị hắn trêu nghe thấy chuyện này, chắc họ sẽ không ngần ngại quay lại đuổi giết hắn khắp thế giới.
Hắn xua tay, nói: “Thôi, để lại cho người hữu duyên đi.”
Cao Quân tiếp tục đi bộ về phía trước, bỗng nhiên bị một nam sinh gầy gò, trông có chút đáng khinh, chặn lại. Hắn hạ giọng hỏi: “Người anh em, ta có tư liệu trân quý, tuyệt đối là kinh điển, nhịn đau bỏ đi thứ quý giá nhất của mình, nửa bán nửa cho. Bỏ lỡ lần này, cửa hàng sẽ không xuất hiện nữa đâu.”
“Chà chà, nói tà ác như vậy, rốt cuộc là bán cái gì?” Cao Quân ngạc nhiên hỏi.
Tên nam sinh với vẻ mặt đáng khinh cười đầy bí hiểm, lấy ra một chiếc máy tính xách tay cũ kĩ. Một luồng không khí cũ kỹ phả ra từ chiếc máy, các phím trên bàn phím đã phai màu gần hết, kẽ hở giữa các nút đầy bụi bặm, cùng với vụn bánh quy và bánh mì... Đáng sợ nhất là trên màn hình vẫn còn lưu lại những vệt chất dịch đã khô, mà chỉ đến khi xét nghiệm mới biết được đó là chất gì.
Cao Quân không vội mở miệng bình phẩm, vì hắn biết thường thì những thứ trông càng tàn tạ càng có giá trị bất ngờ. Quả nhiên, nam sinh kia mở máy tính ra, bất ngờ hơn cả là nó vẫn còn hoạt động, tốc độ cũng không hề chậm. Hắn ta nhanh nhẹn mở ổ D và nhấn vào một tệp có tên "Lý Bảo Khố", và một cảnh tượng kinh ngạc xuất hiện.
Trên màn hình hiện ra hàng loạt tệp AVI với các biểu tượng nhỏ xíu, đủ để thấy dung lượng của chúng lớn đến mức nào. Nam sinh bắt đầu giới thiệu từ những tác phẩm đầu tiên của "Người dì Mytolan’, đến những tác phẩm mới nhất của Sakura Yura. Tóm lại, không có thứ gì mà người ta chưa từng xem qua, từ phim lẻ cho đến các tác phẩm lớn.
Tên gia hỏa này quả thực rất cẩn thận, tất cả các tác phẩm đều được sắp xếp theo thứ tự thời gian và theo từng diễn viên. Dòng đầu tiên là nhân vật tổ sư Mytolan, với bộ phim đầu tiên từ khi xuất đạo. Sự phát triển từ vai trò nhỏ nhặt cho đến khi đạt phong độ đỉnh cao trong sự nghiệp, bộ phim đỉnh cao trước khi lui về ở ẩn cũng là một tác phẩm cổ điển.
Trong ổ cứng máy tính của hắn ta chứa đựng toàn bộ lịch sử phát triển của ngành công nghiệp phim ảnh Đông Doanh suốt hơn hai mươi năm qua. Ghi lại quá trình phát triển từ nền tảng đến khi đạt tới đỉnh cao. Đây không chỉ là những sản phẩm giải trí, mà thậm chí có thể coi là tư liệu lịch sử quý giá.
Cao Quân nhìn nam sinh kia như thể vừa gặp một vị thần, thành thật khen ngợi: “Ngươi còn sống sau khi trải qua tất cả những điều này, quả thật rất khó tưởng tượng!”
Nam sinh gầy yếu ngượng ngùng cười nói: “Quả thực cảm thấy cơ thể mình đã bị vắt kiệt sức, nhưng nếu biết tiết chế một chút thì cũng không có vấn đề gì... Vậy thế nào, người anh em, có muốn mua không?”
“Mua?” Cao Quân đột nhiên thay đổi sắc mặt, lấy ra thẻ công tác của mình, nói: “Ta là phụ đạo viên Cao Quân. Hiện tại ta phải cho ngươi biết rằng, hành vi này của ngươi là cực kỳ sai trái và vi phạm luật pháp quốc gia. Theo Chương VI, Bộ luật Hình sự nước ta - các Điều 363 đến 367 quy định rõ ràng về tội chế tác, buôn bán, truyền bá hình ảnh khiêu dâm, vật phẩm đồi trụy. Ngươi nói xem, ta nên xử phạt ngươi thế nào đây?”
Nam sinh gầy yếu nhìn kỹ thẻ công tác, rồi lại quay sang nhìn Cao Quân, nước mắt lưng tròng, cay đắng nói: “Ngươi là giáo viên là hay người của đội chấp pháp vậy!?”
Đăng bởi | hiepcongtudaica1 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 13 |