Mũi Tên Bắn Lén Đả Thương Người
Hoa hậu giảng đường cực phẩm đặc công
Tác giả: Nam Quyền Bắc Thối
-----
Món ngon hiện ra trước mặt luôn khiến con người cảm thấy vui sướng.
Trong không khí này, dù ai cũng có những tính toán riêng, nhưng bên ngoài vẫn thể hiện sự hòa thuận vui vẻ. Tề Tâm Dương, với phong thái của một đại tỷ, sắp xếp mọi việc rất chu đáo. Tề Tân Đình, dẫu lòng dạ sâu xa, vẫn trò chuyện thoải mái như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra. Còn Tề Tân Phong thì đơn giản hơn nhiều, chỉ là một kẻ khoe khoang, thích thổi phồng mọi thứ. Tiểu Vũ ngồi cạnh rất điềm tĩnh, chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng trao đổi vài câu với Tề Tâm Nguyệt, quan hệ giữa họ có vẻ rất thân thiết.
Những người khác, bao gồm cả Cao Quân, đều có hoạt động riêng của mình.
Nam nhân bên cạnh đại tỷ tên Lý Liên Anh, giống như An Đức Hải đang phục vụ lão Phật gia, cư xử cung kính, cẩn trọng từng chút một. Hôm nay ăn hải sản, hắn là người bận rộn nhất, liên tục bóc vỏ tôm, lột xác cua, mở sò và cả nghêu, ốc.
Ở phía khác, hai cô nương có công việc đơn giản hơn, chỉ cần rót rượu và gắp thức ăn cho hai vị thiếu gia.
Cao Quân đã sớm ăn một hồi. Trước mặt là một cái càng tôm hùm lớn, hắn không cần dùng dụng cụ, chỉ dùng tay bẻ, răng cắn, dễ dàng thu phục chúng. Mọi người nhìn hắn, cảm thấy như vậy là đủ.
Tề Tâm Nguyệt chỉ ăn vài miếng rồi đặt đũa xuống, nói chuyện với mọi người một cách hời hợt. Tiểu Vũ nhận ra điều này, liền hỏi: "Nguyệt tỷ, có phải thức ăn hải sản không hợp khẩu vị của tỷ không? Ta biết một nơi có món Teppanyaki kiểu Nhật rất nổi tiếng. Ta có thể gọi về cho tỷ nếm thử, món đó được làm tại chỗ, đầu bếp biểu diễn như đang diễn xiếc."
Tề Tâm Nguyệt vội vàng đáp: "Không cần, ta đã ăn no rồi."
Tề Tân Phong bên cạnh bỗng nói: "Tiểu Vũ, ta cũng muốn ăn Teppanyaki. Người phục vụ đâu? Gọi đầu bếp làm Teppanyaki cho ta."
Người phục vụ lập tức đi gọi đầu bếp. Chẳng bao lâu sau, một đầu bếp đẩy xe nhỏ tới. Xe nướng trông giống như những quầy hàng rong vỉa hè, nhưng nguyên liệu thì cao cấp hơn nhiều và đầu bếp trông cũng rất chuyên nghiệp.
Vì nấu ăn có khói dầu, xe nướng được đỗ trước cửa. Đầu bếp bắt đầu nấu nướng với kỹ thuật rất điêu luyện.
Mọi người vừa xem, vừa trò chuyện. Đang trò chuyện, đại tỷ đột nhiên nói: "Có lẽ giờ này bên tổng bộ đã có tin tức rồi chứ?"
“Tin tức gì vậy?” Tề Tâm Nguyệt hỏi vì đại tỷ đang nhìn nàng.
“Ngươi không biết sao?” Đại tỷ kinh ngạc: “Hôm nay là ngày công ty chúng ta đàm phán với công ty Gobert.”
Tề Tâm Nguyệt hơi ngạc nhiên, còn Cao Quân lập tức nhận ra mấu chốt của vấn đề. Công ty Gobert rất có thể liên quan đến ma túy.
Đại tỷ nói tiếp, giọng nhẹ nhàng: "Theo lý thì hội nghị đã kết thúc, nếu đàm phán xong, chắc chắn sẽ thông báo cho chúng ta. Xem chừng vẫn chưa có kết quả."
“Không thành công cũng chẳng có gì lạ. Rốt cuộc, đại bá phụ vẫn luôn phản đối việc hợp tác với công ty Gobert.” Tề Tân Đình nói: "Thích làm gì thì làm, dù sao cũng chẳng liên quan đến chúng ta. Trước tiên cần phải giúp công ty lập thành tích ở thành phố Tần Hải. Khi đó, chúng ta mới có tư cách quay về trụ sở chính. Nếu không, suốt đời chỉ làm vua ở xứ mù, mất cơ hội trở thành hoàng đế thực sự."
Tề Tân Phong là người không có tâm cơ, nhưng hắn biết rằng lợi ích từ việc kinh doanh lần này rất lớn, nên khó chịu nói: “Công ty Gobert trước đây đã cử người đến nói rằng, một khi hợp tác, họ sẽ lấy cảng Tần Hải làm địa điểm vận chuyển hàng hóa chính thức. Đây chẳng phải là cơ hội giúp chúng ta đạt thành tích hay sao? Đáng tiếc, đại bá phụ không đồng ý. Nhưng ta biết công ty Gobert rất nhiệt tình và quyết tâm đầu tư. Hơn nữa nghe nói công ty họ có mafia chống lưng. Chỉ sợ nếu chưa đạt được mục đích, họ sẽ không từ thủ đoạn.”
Nói xong, Tề Tân Phong cố tình liếc nhìn Tề Tâm Nguyệt.
Trong chớp mắt, mọi người đều im lặng, không ai nghĩ rằng tên ngu ngốc Tề Tân Phong này lại dám nói ra những điều như vậy.
Đúng lúc này, điện thoại của mọi người vang lên, có rất nhiều tin nhắn và thông báo. Đại tỷ cũng nhận được cuộc gọi.
Từng người mở điện thoại lên nghe, thần thái khác nhau, cuối cùng đều lộ ra vẻ thất vọng.
“Trời ạ, sinh ý vài tỉ đô la cứ như vậy bị thổi bay. Nói không làm là không làm. Đại bá phụ thực sự rất quyết đoán, nếu muốn thay đổi thì chỉ có Nguyệt tỷ mà thôi. Chúng ta có rất nhiều thứ cần phải tiêu tiền, thật là…” Tề Tân Phong lập tức nói trong sự oán giận.
“Câm đi, lão tam.” Tề Tân Đình quát lớn, nói: “Đại bá phụ là gia chủ, tự nhiên có lý do của hắn. Ngươi chỉ biết làm tên bại gia tử tiêu tiền, biết gì mà nói. Hơn nữa, chuyện này còn chưa kết thúc đâu.”
“Đúng rồi, gấp gì chứ, còn có cơ hội.” Đại tỷ cũng theo đó nói thêm vào.
Nói tới nói lui, không khí trong phòng đột nhiên trở nên khẩn trương hẳn lên. Trung tâm bàn ăn trong thời gian ngắn rơi vào im lặng.
“Cạnh, cạnh…”
Đúng lúc này, một tiếng vang giòn tan truyền đến, đầu bếp lại tiếp tục hoạt động trên tấm thép, ngọn lửa bốc cao lên, hương thơm lan tỏa khắp nơi, tiếng xẻng sắt đánh vào ván thép kêu leng keng vang động.
Trong khi đang xem náo nhiệt, bỗng nhiên Cao Quân nhếch tai nghe ngóng. Trình độ thính lực của hắn nhạy bén vượt xa người thường, trong tiếng vang leng keng đều đều, bỗng nhiên có một âm thanh lạ lọt vào tai hắn.
Kỳ quái, âm thanh này đến từ phía dưới chiếc xe nướng!
Cao Quân tỏa định nơi phát ra âm thanh khác lạ, hắn bí mật lấy từ trong lòng ra một chiếc kính, nó có chức năng quay tia X quang và quay tia hồng ngoại, là trang bị chuyên dụng của đặc công.
Đeo kính lên mắt, chạm nhẹ vào hai bên gọng, chức năng X quang được kích hoạt. Chiếc xe nướng trước mặt lập tức trở nên trong suốt, đầu bếp cũng biến thành bộ xương khô.
Cao Quân tập trung nhìn vào phía dưới, lập tức đại kinh thất sắc. Phía dưới xe được gắn một chiếc nỏ nhỏ, cò súng buộc vào kim đồng hồ. Mặt sau nó là một chiếc bánh răng và một bộ động cơ tự động. Động cơ này nhờ vào hoạt động của kim đồng hồ, kéo dây quay ngược cót, đến giới hạn dây cung sẽ tự động bật ra.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ngay lúc ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, dây cung chứa đầy lực bỗng chốc bắn ra, một đạo ánh sáng tối mang theo sát khí đáng sợ vụt ra.
Vào thời khắc suýt xảy ra tai nạn, Cao Quân bỗng nhiên thò tay, mọi lực lượng đều tập trung vào cổ tay phải, chính xác chộp mũi tên vào trong tay.
Lực lượng rất lớn đánh vào lòng bàn tay Cao Quân, khiến cả cánh tay hắn đưa vào trong váy Tề Tâm Nguyệt. Hàm răng hắn cắn chặt, ken két rung động, cánh tay như muốn nổ mạnh, hắn cố gắng lắm mới ổn định lại được. Mũi tên cách bụng dưới Tề Tâm Nguyệt không vượt quá 1 cm, Cao Quân thậm chí còn cảm nhận được từng trận ấm áp.
Bỗng nhiên có một cánh tay chui vào trong váy mình, Tề Tâm Nguyệt giật mình, không nghĩ rằng tên gia hỏa này lại dám giở trò lưu manh công khai.
Tề Tâm Nguyệt vừa muốn nổi giận, bỗng nhận ra sắc mặt Cao Quân tái nhợt, trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cánh tay hắn run rẩy kịch liệt, có vẻ như đó không phải là cảm giác sau khi giở trò lưu manh.
Không chờ nàng hỏi, Cao Quân đã thu hồi tay, đút tay vào trong túi quần, giống như không có chuyện gì xảy ra, bình tĩnh quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Đầu bếp vẫn tiếp tục thao tác nướng trên xe, xem ra hắn không hề biết gì về chuyện này. Vậy người thiết trí cơ quan giết người này chắc chắn nằm trong số những người đang ăn trên bàn.
Nhưng tên sắp đặt bẫy rập lúc này che giấu rất tốt, không hề để lộ ra bất kỳ vẻ mặt giật mình hay biểu tình hoảng loạn nào. Hắn vẫn cứ uống rượu và gắp thức ăn, không khí rất ấm áp.
Cao Quân lạnh lùng cười, quyết định không xử lý chuyện này, bởi vì hắn không biết liệu kẻ thù có hậu chiêu hay không. Mạo muội gây rối rất có thể sẽ dẫn đến những đòn tấn công chính diện. Hắn không ngại đối mặt với bọn chúng, nhưng lại không dám đảm bảo an toàn tuyệt đối cho Tề Tâm Nguyệt. Hơn nữa, hiện tại hắn còn bị thương.
Một chưởng vừa rồi, do hắn đắm chìm trong nhiều năm tập luyện chiêu Long Trảo Thủ, sức nắm và lực cổ tay của hắn đã đạt tới thể chất cực hạn mới có thể bắt được. Nhưng rốt cuộc, khoảng cách tấn công quá gần. Hắn rất may mắn mới có thể chụp được, căn bản không thể lựa chọn vị trí. Tuy vậy, cũng thật xui xẻo, hắn bắt được mũi tên, lưỡi dao ba cạnh sắc bén đã xuyên qua lòng bàn tay, lúc này máu tươi đang chảy xối xả, khiến túi quần ướt một mảng lớn, dòng máu đang lộ ra một chút.
Hắn bình tĩnh cầm lấy một sợi dây thừng nhỏ trên bàn, sợi dây này dùng để buộc chặt càng cua. Hắn mượn thứ này dùng sức thít chặt cổ tay để cầm máu.
Bên cạnh, Tiểu Vũ thấy cảnh này, tò mò hỏi: “Cao lão sư, ngươi đang làm gì vậy?”
Cao Quân nhìn nàng, mỉm cười nói: “Không có gì, làm giáo viên luôn phải dùng phấn viết lên bảng, một số bệnh nghề nghiệp là không thể tránh khỏi. Các khớp xương ngón tay lúc này có chút vấn đề, bị chuột rút, nhưng không sao, ta đã quen với nó, nghỉ một lúc thì sẽ không sao.”
“Ồ.” Tiểu Vũ nhàn nhạt đáp lại, không hỏi thêm chuyện nữa, chỉ cẩn thận quan sát cánh tay Cao Quân đang cắm trong túi quần.
Tề Tâm Nguyệt cũng nhận ra điều bất thường, nhưng khi định nói chuyện với Cao Quân thì bị hắn dùng ánh mắt ngăn lại.
Cao Quân chịu đựng cơn đau nhức, làm ngơ với dòng máu vẫn đang chảy. Hắn sinh long hoạt hổ, cùng mọi người nâng ly, ly nào cũng không từ chối, giống như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng không khí trong phòng rõ ràng đã thay đổi rất lớn.
Rượu đã qua ba tuần, đồ ăn đã qua năm lượt, mọi người ăn uống no say. Tề Tân Phong là người không chịu ngồi yên một chỗ, muốn đi tiếp tới quán bar uống rượu.
Cao Quân nhân cơ hội này nói với Tề Tâm Nguyệt: “Làm theo ta.”
Nói xong, Cao Quân vui vẻ đi qua, một tay ôm vai Tề Tân Đình, trong khi gọi Tề Tân Phong, bộ dáng thực thân mật nói: “Hai vị thiếu gia là chuyên gia, mau chia sẻ với ta có địa phương nào thú vị đi?”
Tề Tâm Nguyệt hơi bất ngờ, nhưng ở chỗ này, tuy mọi người đều là thân nhân của nàng, người đáng tin cậy nhất chỉ có Cao Quân. Hắn làm như vậy chắc chắn có mục đích riêng, vì vậy Tề Tâm Nguyệt lập tức học theo, một tay giữ chặt đại tỷ Tề Tâm Dương, một tay khoác cánh tay tiểu muội Tề Tâm Vũ, bộ dáng tỷ muội tình thâm, tựa hồ còn muốn nói chuyện tiếp.
Một đám người cứ như vậy kề vai sát cánh, ấp ấp ôm ôm đi ra ngoài khách sạn, thành công tránh bị tập kích từ một hướng khác.
Ra tới cửa, Tề Tân Phong nói muốn đi quán bar, Tề Tân Đình lại la hét đòi đi Karaoke, trong khi Cao Quân nhìn thấy có ba chiếc xe đỗ ở ven đường.
Trong đó có hai chiếc xe hơi và một chiếc minibus màu đen, cả ba chiếc xe đều không bật máy, bên trong tối thui, không có biển số.
Trên xe nhét đầy người không còn một chỗ trống, cũng không có người có ý định xuống xe, điều này thật phi lý. Nếu đang tắt máy, chắc hẳn họ đang đợi ai đó. Nhưng tại sao trên xe lại không còn chỗ trống? Chỉ muốn tạm dừng lại sao? Phải chăng cả ba xe đều giống nhau vì một lý do nào đó?
E rằng đám người này đang nhắm vào Tề Tâm Nguyệt, hậu chiêu đã sẵn sàng chờ đợi ở đây?!
Cao Quân không dám chậm trễ, một tay kéo theo Tề Tâm Nguyệt, nói: “Chúng ta không đi nữa.”
“Đừng mà, mọi người cùng đi thôi.” Tề Tân Phong hô lên.
“Chúng ta còn có chuyện quan trọng khác.” Cao Quân cười nói.
“Chuyện gì vậy?” Tề Tân Phong truy vấn.
“Thuê phòng!” Cao Quân dứt khoát nói, quyết đoán lôi kéo Tề Tâm Nguyệt thẳng về phía chiếc xe của họ.
Tài xế chuyên nghiệp mở cửa, Cao Quân duỗi tay đẩy hắn sang một bên, nói: “Ngươi tự mình trở về đi, ta sẽ lái xe.”
“Việc này……” Tài xế có vẻ khó xử, muốn nói gì thêm.
“Chúng ta hoạt động trên xe, ngươi muốn tham quan sao?” Cao Quân tức giận quát.
Tài xế xấu hổ lùi lại hai bước. Tề Tâm Nguyệt lập tức ngồi ở ghế phụ, còn Cao Quân tự mình ngồi vào buồng lái. Những người khác vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, chiếc xe Mercedes-Benz sang trọng đã hóa thành một cơn lốc xoáy màu đen, vun vút lao đi!
Đăng bởi | hiepcongtudaica1 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 11 |