Mưu Kế Đối Đầu
Hoa hậu giảng đường cực phẩm đặc công
Tác giả: Nam Quyền Bắc Thối
-----
Cao Quân mỉm cười nhìn hai vị thiếu gia họ Tề, nhún vai và nói: "Thích chứ, xe sang và mỹ nữ, đàn ông ai mà không yêu."
Hắn vốn chỉ thuận miệng nói cho qua chuyện, nhưng hai người kia rõ ràng không muốn buông tha. Tề Tân Phong cố tình hỏi: "Bình thường, nếu không đi bộ thì ngươi đi xe bao nhiêu tiền?"
"Mấy ngàn vạn." Cao Quân đáp lại, nhẹ nhàng như thể đó là điều không đáng nhắc đến.
Mọi người đều chấn động, nhưng Tề Tâm Nguyệt thì đã quá quen với những màn khoác lác như vậy, không mấy ngạc nhiên. Nàng hiểu rõ, tên này nhất định lại chuẩn bị đào hố người khác rồi.
"Mấy ngàn vạn? Đó là loại xe gì vậy?" Tề Tân Phong giật mình hỏi.
"Tàu điện ngầm số 1." Cao Quân điềm tĩnh đáp. May mắn là Tề Tâm Nguyệt đã kịp lấy tay che miệng, nếu không nàng đã bật cười thành tiếng. Tuy nhiên, Tề Tâm Vũ đứng bên cạnh lại không kìm nổi, bật cười khúc khích.
Tề Tân Phong ngượng tím mặt, mặt đỏ bừng bừng, nhưng không thể phản bác. Đây là khuôn mặt của một kẻ luôn tự tin vào mình, nhưng lần này lại bị người khác giễu cợt.
Trong tình huống này, dù có khoác lác thêm nữa cũng vô ích. Cao Quân chọn cách hạ thấp mình, chủ động nhận rằng phương tiện đi lại chính của hắn là tàu điện ngầm số 1, trị giá 70 triệu USD, khiến Tề Tân Phong không còn gì để nói.
Dưới bàn, Tề Tâm Nguyệt kín đáo nhéo tay Cao Quân, tỏ ý ngầm cổ vũ cho hắn.
Tề Tân Đình nhìn thấy vậy, liền chuyển đề tài sang chuyện nữ nhân, hỏi Tề Tân Phong: "Lão Tam, hôm nay ngươi dẫn cô em nào đến vậy? Lại là hot girl trên mạng à?"
"Cắt! Hot girl ta chơi chán rồi, giờ đã bước sang giai đoạn mới." Tề Tân Phong tự hào nói: "Nàng là sinh viên năm hai trường Nghệ thuật, học múa dân tộc. Chân dài, dáng đẹp, da trắng nõn nà, tuyệt đối là cực phẩm. Không thể so với đám hot girl trên mạng, chỉ biết bán thân xác."
"A? Ngươi bắt đầu vào đại học săn hàng rồi cơ à? Tiểu tử, ngươi giỏi thật!" Tề Tân Đình nói: "Mấy cô nàng sinh viên Nghệ thuật thường cởi mở, vóc dáng thì khỏi chê, nhưng mà mấy nàng còn trong trắng thì hiếm lắm. Nếu ngươi hỏi, họ sẽ bảo rằng do học múa, vận động mạnh nên màng trinh bị rách, nhưng thực ra vẫn là con gái. Lão Tam, cô em của ngươi có nói vậy không?"
Tề Tân Phong tức giận, mặt đỏ bừng, hiển nhiên bị nói trúng phóc y như lời của Tề Tân Đình, khiến hắn có cảm giác như bị lừa.
Hai người họ công khai coi bạn gái mình như đồ vật, bàn tán một cách ghê tởm, khiến Tề Tâm Nguyệt cảm thấy vừa phẫn nộ vừa khinh bỉ, thậm chí buồn nôn. Nàng hận không thể đứng dậy rời khỏi ngay lúc đó.
Tiểu Vũ đứng bên cạnh, không thể chịu nổi nữa, tức giận nói: "Nhị ca, Tam ca, hai người bàn tán đủ chưa? Cứ há mồm ra nói về con gái nhà lành. Chẳng lẽ sơ nữ không phải là người tốt sao?"
Tề Tân Đình đáp lại thản nhiên: "Ngoan hay không ngoan chúng ta không quan tâm, dù sao chúng ta chỉ cần sơ nữ mà thôi."
Đúng lúc này, thiếu nữ giúp hắn đi lấy rượu đã quay lại, hai bình Louis XIII được đặt lên bàn, đúng là hàng cao cấp. Nàng đứng trở về vị trí cũ, vừa nhìn qua có thể thấy nàng tầm khoảng hai mươi tuổi, làn da trắng nõn, khuôn mặt xinh đẹp, là mỹ nữ khó gặp, có lẽ vẫn đang là một sinh viên.
Cao Quân cảm thấy bất đắc dĩ, thời đại nào rồi mà hai tên nam nhân này còn đi thảo luận về "Trinh nữ". Nhìn xem, hai vị Tề thiếu gia này đâu có thiếu tiền, nếu muốn xem thật hay giả thì cứ đưa nàng đi kiểm nghiệm là xong.
Thiếu nữ kia tự động bật nắp rượu, sau đó rót rượu vào cái ly của Tề Tân Đình. Trong khách sạn này, luôn có một bộ dụng cụ rót rượu chuyên dụng dành riêng cho hắn, các bộ dụng cụ khác hắn coi như là đồ bỏ đi.
Thiếu nữ kia ngoan ngoãn rời đi, Tề Tân Đình tự đắc nói: "Thế nào? Sinh viên năm nhất Khoa Luật, ngoan ngoãn hiểu chuyện, tuyệt đối trinh nữ."
Tề Tân Phong còn chưa kịp đáp lời, Tề Tân Đình đột nhiên quay sang hỏi Cao Quân: “Cao lão sư, ngươi thấy thế nào?”
Trời đất, chuyện này sao giống như Địch Nhân Kiệt hỏi cung vậy? Cao Quân nghĩ sao? Hắn chỉ nhàn nhạt cười: “Dùng mắt quan sát là có thể thấy vài vấn đề.”
“Ồ? Vấn đề gì?” Tề Tân Đình tò mò hỏi: “Cao lão sư nói năng cẩn thận một chút nhé, Nguyệt tỷ ngồi bên cạnh chúng ta là băng thanh ngọc khiết đấy.”
Cao Quân cười nhẹ: “Việc nào ra việc đó. Việc này không thể không nói cẩn thận. Vừa rồi ta đã quan sát kỹ, cô nàng của ngươi, ta thấy nàng không giống sinh viên năm nhất.”
“Dựa vào cái gì mà ngươi nói thế?” Tề Tân Đình hỏi, rõ ràng không để bụng. Hắn còn cho rằng Cao Quân đang ghen tị vì bọn họ đều có những nữ sinh xinh đẹp.
Cao Quân phân tích: “Ta vừa nhìn thoáng qua, nàng trang điểm rất đậm, phấn nền dày, khóe mắt còn sử dụng sản phẩm đặc biệt để che giấu nếp nhăn, giúp làn da căng hơn. Ánh mắt của nàng không giống với một nữ hài mười tám, mười chín tuổi thuần khiết, mà có chút tang thương và từng trải. Thêm vào đó, hành vi cử chỉ của nàng rất ngoan ngoãn, lại rất chuyên nghiệp.”
“Haha, Cao lão sư nói quá rồi đấy. Ý ngươi là nàng giả vờ là sinh viên? Không thể nào, nàng chắc chắn là trinh nữ ngây thơ.” Tề Tân Đình không tin, liền phản bác lập tức.
“Ta biết ngươi không tin,” Cao Quân nói: “Vậy nên ta cố ý tìm thêm một đặc điểm nữa. Dù nàng cố ép chặt hai chân, nhưng vẫn có khe hở khoảng 5 cm.
Năm centimet là gì? Giả sử cô nàng này nặng khoảng 50 cân, còn một nam tử trưởng thành trung bình nặng 75 cân. Mỗi lần ‘mây mưa’, có lực 25 cân tác động vào. Giả định nam tử châu Á bình quân quan hệ trong khoảng 18 phút, trừ thời gian diễn, đổi tư thế và tạm dừng, còn lại khoảng 10 phút thực sự hoạt động. Tính trung bình mỗi phút có 150 lần va chạm, vậy trong 10 phút có tổng cộng khoảng 800 lần va đập. Điều đó có nghĩa là mỗi lần quan hệ sẽ có 800 lần tác động, với lực 25 cân đánh vào mỗi lần.
Dựa trên cấu trúc cơ thể con người, khả năng hồi phục trung bình của các mô là 1 cm trong 21 giờ. Tuy nhiên, do cơ địa mỗi người khác nhau, sự chênh lệch có thể lớn. Để đạt được độ giãn 5cm, cô ấy phải trải qua ít nhất 1250 lần va đập. Tính ra, nếu cô ấy năm nay khoảng mười tám, mười chín tuổi, để có độ giãn 5cm, thì ít nhất mỗi ngày làm một lần, trong 3 năm là đạt chỉ tiêu."
Cao Quân nói xong, mọi người đều trợn mắt há mồm, không ai nói thêm lời nào.
Dưới bàn, Tề Tâm Nguyệt cười đến không chịu nổi, hung hăng véo vào đùi Cao Quân.
Thời điểm căng thẳng, Tề Tân Phong thốt lên: “Trời ơi, nhị ca, hóa ra ngươi nhặt được cái... dẻ lau à?!”
Đúng lúc ấy, thiếu nữ kia đã quay trở lại. Mặc dù Tề Tân Đình vẫn còn tức giận, nhưng so với Tề Tân Phong, hắn tỏ ra bình tĩnh hơn nhiều. Hắn giơ tay mời nàng ngồi xuống bên cạnh, như thể chẳng có chuyện gì vừa xảy ra.
Thiếu nữ tò mò hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Tề Tân Đình mỉm cười nói: “Không có gì, vừa rồi Cao lão sư dạy ta một bài toán, chúng ta đều không biết làm sao để giải.”
Mọi người đều bất ngờ trước cách ứng xử của hắn, chỉ có Cao Quân là lặng lẽ giơ ngón tay cái lên, âm thầm khen ngợi.
Không thể nghi ngờ đây là phương thức xử lý tốt nhất. Nếu hắn vỗ bàn nổi giận đứng dậy, thì người mất mặt chỉ có thể là chính hắn.
Cao Quân nói nghe có vẻ khoa học, nhưng khi suy xét kỹ thì phần lớn những gì hắn nói toàn là thứ vô lý. Nếu Tề Tân Đình thật sự tức giận trước một việc chưa được xác minh, thì chẳng khác gì tự biến mình thành người không có chủ kiến và nguyên tắc.
Vì thế, hắn coi mọi chuyện như trò vui, cười cho qua và đối xử với vị cô nương kia càng thêm nhẹ nhàng, ân cần. Hành động này thể hiện khí độ của hắn, đồng thời chứng tỏ sự tu dưỡng và tự tin tuyệt đối, không màng đến những ý kiến cá nhân từ Cao Quân.
Cách xử lý này quả thật rất đẹp mắt, đến mức Cao Quân cũng phải thay đổi ánh nhìn về hắn ta, nhận ra tên đường đệ này không hề đơn giản.
Trong khi Tề Tân Đình xử lý sự việc một cách thích đáng, thì Tề Tân Phong lại tỏ ra thiển cận, muốn mở miệng tranh cãi. Đúng lúc đó, Tề Tâm Dương, vị đại tỷ trong đây lên tiếng: "Các ngươi, mấy tên nam nhân thúi thật đáng ghét, cứ mở miệng ra là bàn chuyện nữ nhân. Tiểu Nguyệt, lần sau không tụ hội với bọn họ nữa, tỷ muội chúng ta sẽ tụ họp riêng."
Tề Tâm Nguyệt mỉm cười, không trả lời.
Đại tỷ tiếp tục nói: “Lần trước tụ họp có các trưởng bối gia tộc ở đây, chúng ta là người trẻ nên không có cơ hội trò chuyện thoải mái. Giờ thì tốt rồi, các trưởng bối đã đi hết, thành phố Tần Hải hoàn toàn thuộc về chúng ta.”
Nàng tiếp tục,nói: "Tiểu Nguyệt, ngươi đi làm giáo viên có ích lợi gì chứ? Sao không đến công ty của ta làm Phó Chủ tịch? Nếu không muốn làm Phó Chủ tịch, tỷ tỷ có thể mỗi ngày đưa ngươi đi tiệc rượu, vũ hội, giao tiếp với tầng lớp thượng lưu. Điều này sẽ giúp ích rất nhiều cho tương lai của ngươi."
Phó Chủ tịch? Tiệc rượu? Cao Quân cười thầm trong lòng. Tề Tâm Nguyệt là con gái của gia chủ, việc chỉ định nàng làm Phó Chủ tịch chi nhánh rõ ràng là không coi trọng nàng, chỉ muốn giam giữ nàng mà thôi.
Tề Tâm Nguyệt cũng không để tâm, bình tĩnh cười: "Ta dốt đặc cán mai về kinh doanh, lại không thích những nơi ồn ào, náo nhiệt."
"Chậc chậc, nhìn Tiểu Nguyệt của chúng ta mà xem, đây mới chính là phong thái tiểu thư khuê các." Đại tỷ cảm thán: "Nhưng đại bá phụ đã là gia chủ, tương lai ngươi chính là người thừa kế gần nhất, ngươi nên hiểu biết thêm một chút chứ."
Tề Tâm Nguyệt cười đáp: "Đại tỷ cứ đùa. Ta ngoài dạy học ra thì chẳng biết gì khác, cũng không nghĩ đến việc làm người thừa kế. Lời này ta đã nói với các trưởng bối rồi, bọn họ đều tỏ ra thông cảm."
Nghe vậy, mọi người quan sát kỹ thái độ chân thành của nàng, trong lòng đều thở phào nhẹ nhõm. Rõ ràng, nàng chỉ là người ngoài cuộc, chẳng hiểu gì về việc quản lý gia nghiệp Tề gia, nên không ai lo lắng hay bận tâm về việc nàng sẽ tiếp quản.
Đại tỷ nói tiếp: "Chuyện này để sau hãy bàn. Thành phố Tần Hải giờ đây do chúng ta quản lý, mọi người đều là người nhà. Hãy thường xuyên liên lạc và quan tâm lẫn nhau. Không ngờ lại có thêm một muội muội, ta thật sự rất vui. Ngươi không biết đâu, năm xưa đại bá phụ và đại bá mẫu yêu thương Tiểu Vũ đến mức từng có ý định nhận nàng làm con."
Tề Tâm Nguyệt ngạc nhiên quay sang nhìn Tiểu Vũ, thiếu nữ này liên tục lắc đầu: "Đại tỷ lúc nào cũng nói khoa trương. Đại bá phụ và đại bá mẫu rất quý ta, nhưng chưa bao giờ coi ta là người kế vị, vì họ biết sớm muộn gì Nguyệt tỷ cũng sẽ trở về bên cạnh họ."
Nghe những lời này từ Tiểu Vũ, Tề Tâm Nguyệt cảm thấy xúc động, tựa như cảm nhận được nỗi lòng bất đắc dĩ của cha mẹ năm đó và cả niềm khao khát có con gái ở bên cạnh, nỗi đau chia cắt tình thâm.
Đại tỷ liền ngắt lời: “Thôi nào, đừng nói nữa, ngươi làm Tiểu Nguyệt khóc rồi kìa. Mau để bọn họ dọn đồ ăn lên đi. Lão tam, ta vẫn đang chờ món tôm hùm của ngươi đấy.”
Ngay sau đó, dưới sự hiện diện của những vị khách VIP, một bữa tiệc hải sản phong phú được bày lên bàn. Cao Quân nhìn thấy mà nước miếng chảy ra, không đợi ai mời, hắn liền bắt đầu ăn ngay...
Đăng bởi | hiepcongtudaica1 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 13 |