Quyết Tâm Làm Người
Hoa hậu giảng đường cực phẩm đặc công
Tác giả: Nam Quyền Bắc Thối
-----
Cao Quân lăn lộn một hồi, đúng lúc đã đến giờ ăn trưa. Tề Tâm Nguyệt gọi điện thoại, sau đó chỉ đạo tài xế đưa họ tới một nhà hàng hải sản cao cấp gần bến tàu.
Xe dừng lại bên cạnh mấy chiếc siêu xe khác. Tề Tâm Nguyệt nhìn Cao Quân từ trên xuống dưới rồi nói: "Ta phải nói trước với ngươi, đường huynh, đường đệ, tỷ muội của ta đều là đám siêu cấp ăn chơi trác táng, không biết nói chuyện tử tế và chẳng coi ai ra gì. Nếu tính nóng nảy của ngươi không kiềm được mà phát tác, thì tốt nhất chúng ta đừng vào."
“Đến đâu hay đến đó, huống chi còn được ăn miễn phí mà.” Cao Quân cười nói.
“Vậy đi thôi,” Tề Tâm Nguyệt nói tiếp: “Ta biết ngươi không dễ bị bắt nạt, nhưng cố gắng chỉ nói thôi, đừng động tay động chân. Còn nếu có phải động thủ thì cũng đừng làm quá tay.”
Cao Quân cười khổ, lặng lẽ đi theo sau Tề Tâm Nguyệt.
Rõ ràng là họ đã từng tụ họp ở đây trước đó, bởi vì giám đốc nhà hàng đích thân ra đón: “Tề tiểu thư, xin mời đi lối này.”
Ba người họ bước vào thang máy đi lên tầng cao nhất, không ngờ lại là một nhà hàng xoay, vừa nhìn ra biển rộng, vừa có thể ngắm nhìn toàn cảnh thành phố sầm uất. Quả thực là một nơi cao cấp để tận hưởng.
Khi họ đến trước cửa phòng VIP, liền nghe thấy tiếng một người đàn ông bên trong nói: “Mỗi lần đều gọi cô ta đến làm gì? Phải giả vờ nịnh nọt, còn phải gọi cô ta một tiếng ‘tỷ tỷ’.Hừ, ai mà biết cô ta có phải con hoang kia không! Có lẽ đại bá phụ cố ý tìm cô ta về để làm con tốt thí mạng. Ta không tin, nếu cô ta thật sự bị bắt cóc, đại bá phụ sẽ thỏa hiệp vì cô ta sao?”
“Im miệng! Bớt nói bậy đi!” Một giọng nữ lạnh lùng quát lên.
Cao Quân và Tề Tâm Nguyệt vừa đến cửa, nghe rõ toàn bộ cuộc hội thoại. Hiển nhiên, họ đang nói về Tề Tâm Nguyệt. Cũng không khó hiểu khi người ta đặt ra những thuyết âm mưu, bởi Tề Tâm Nguyệt đã bị gia đình bỏ rơi suốt 18 năm. Từ nhỏ đến lớn, nàng không có chút liên hệ nào với Tề gia, 18 năm trời không ai nhắc đến. Bây giờ, đột nhiên nàng trở thành trưởng Công chúa, bất kỳ ai cũng sẽ thắc mắc.
Huống chi, cha nàng hiện đang phải đối mặt với kẻ địch từ cả hai phía: bên ngoài có kẻ thù mạnh mẽ, còn bên trong gia tộc cũng mất đi sự ủng hộ. Bản thân lão ta có vệ sĩ bảo vệ, an toàn vô cùng, trong khi Tề Tâm Nguyệt lẻ loi một mình, trở thành mục tiêu dễ bị tấn công.
Cao Quân nhìn sang Tề Tâm Nguyệt. Nàng vẫn bình tĩnh, chỉ mỉm cười nhẹ như thể mọi chuyện chẳng liên quan đến mình.
"Nguyệt tỷ, ngươi đến rồi!" Đột nhiên từ phía sau vang lên một giọng nữ, khiến cả phòng VIP trong chớp mắt trở nên im lặng.
Cao Quân và Tề Tâm Nguyệt quay đầu lại, thấy một cô gái xinh đẹp đang vui vẻ bước tới. Nàng mặc một chiếc váy trắng, tóc đen dài xõa tung, trên đầu buộc một chiếc nơ đỏ hình con bướm. Trông nàng khoảng hai mươi tuổi, dáng vẻ ngây thơ, đáng yêu như một cô em gái nhà bên, mang theo vẻ hồn nhiên vô tư.
Nàng nhảy nhót đến gần, nắm chặt tay Tề Tâm Nguyệt, thân thiết gọi: “Nguyệt tỷ!”
Tề Tâm Nguyệt cũng nở nụ cười ngọt ngào, đáp: “Tiểu Vũ, đã lâu không gặp, ngươi ngày càng xinh đẹp.”
“Làm gì có, xinh đẹp nhất vẫn là Nguyệt tỷ. Ngươi trở về nhà, lập tức nâng tầm nhan sắc của gia đình chúng ta lên rất nhiều.” Cô bé cười hì hì nói, rồi quay sang nhìn Cao Quân: “Nguyệt tỷ, vị tiên sinh này là ai?”
Nghe tiếng trò chuyện bên ngoài, những người trong phòng VIP cũng lục tục bước ra. Có ba nam và ba nữ, tất cả đều trẻ trung, anh tuấn, mỹ miều, toát lên khí chất vượt trội.
“A, Tiểu Nguyệt đến rồi. Ngươi đến muộn đấy nhé.” Một phụ nữ chừng 30 tuổi, giọng điệu như trách móc, nói: “Tiểu Nguyệt lại còn đưa bạn tới hôm nay, hiếm lắm nha.”
Mọi người đồng loạt hướng ánh mắt về phía Cao Quân, Tề Tâm Nguyệt nhanh chóng dẫn hắn vào phòng.
Người phụ nữ vừa lên tiếng là đường tỷ, tên Tề Tâm Dương, hơn ba mươi tuổi. Hai người đàn ông là hai người đường đệ, Tề Tân Phong và Tề Tân Đình. Thiếu nữ thắt nơ hình con bướm là đường muội, Tề Tâm Vũ. Những người còn lại gồm hai nữ một nam là tình nhân của họ.
“Đây là bạn của ta, cũng là đồng nghiệp ở trường, tên Cao Quân.” Tề Tâm Nguyệt giới thiệu.
Cao Quân mỉm cười, gật đầu chào hỏi mọi người, rồi nói: “Quả nhiên không hổ danh là đại gia tộc, tên gọi nghe thôi cũng đã thấy khí phách đầy mình. Thiên Địa Nhật Nguyệt, Phong Vũ Lôi Điện. Ta tò mò, thế hệ trước của các vị liệu có phải tên là Thiên Địa Huyền Hoàng, Vũ Trụ Hồng Hoang không?”
Thiếu nữ thắt nơ con bướm vui mừng thốt lên: “Không sai, ngươi đoán đúng rồi!”
“Tiểu Vũ, không được vô lễ, ngươi không quen biết Cao tiên sinh, không nên tùy tiện như vậy.” Đường đệ Tề Tân Đình quát lớn.
Câu cuối “không được tùy tiện” như cố ý nhắm vào Cao Quân, ám chỉ việc hắn dám nói tên húy của trưởng bối.
Tề Tân Phong tuy trẻ tuổi nhưng tính tình ngạo mạn, liếc nhìn Cao Quân với vẻ khinh khỉnh, nói: “Ta cứ tưởng Nguyệt tỷ mang về một công tử nhà giàu hay người thừa kế tập đoàn lớn, hóa ra lại thích người ở gần mình!”
Giọng điệu hắn rõ ràng là của kẻ đã nói ra thuyết âm mưu lúc trước. Cách hắn ăn mặc, dáng vẻ và phong thái càng thể hiện sự kiêu ngạo của một kẻ ăn chơi hống hách. Người phụ nữ xinh đẹp đứng cạnh hắn, khi nghe nói Cao Quân chỉ là giáo viên, thái độ thay đổi ngay lập tức, tràn đầy sự khinh thường.
Những người còn lại không nói gì, chỉ đứng xem tình hình, có vẻ cố tình gây áp lực lên Cao Quân.
Tề Tâm Nguyệt định lên tiếng giải vây thì Cao Quân đã nhanh chóng nói trước: “Tuy ta không phải là công tử của một gia tộc lớn, nhưng cũng có thể xem là người nối nghiệp.”
Mọi người kinh ngạc, còn Tề Tâm Nguyệt lo sợ hắn đang nói khoác để giữ thể diện. Bởi những kẻ này, ngoài việc ngạo mạn, cũng rất thạo thông tin. Họ thường chơi bời với đủ loại bạn bè xung quanh, nếu nói dối, rất dễ bị phát hiện sau này.
Tề Tân Phong không nhịn được hỏi: “Ngươi nối nghiệp ở doanh nghiệp nào?”
Cao Quân cười nhạt, đáp: “Từ nhỏ mẹ và thầy cô đã dạy ta rằng, ta là người nối tiếp sự nghiệp Xã-Hội-Chủ-Nghĩa!”
Mọi người lập tức sững sờ. Tề Tâm Nguyệt suýt chút nữa phì cười. Làm gì có doanh nghiệp nào dám so sánh với sự nghiệp vĩ đại đó!
Tề Tân Phong hừ lạnh, vẫn chưa bắt kịp tư duy nhanh nhẹn của Cao Quân, khinh thường nói: “Nếu vậy, ta là thành viên đội Thiếu niên Tiền phong.”
Cao Quân mỉm cười đáp: “Ta đã nhìn ra, hơn nữa, ngươi nhất định là một thiếu niên phát triển toàn diện ‘Trí, Thể, Mỹ, Lao’.”
Cô gái bên cạnh, tò mò hỏi: “Không phải ‘Đức, Trí, Thể, Mỹ, Lao’ sao?”
“Con người không ai hoàn hảo, không nên quá cầu toàn.” Cao Quân cười đáp.(Thiếu Đức)
Tề Tân Phong nghe vậy, thậm chí còn cảm thấy tự mãn, không nhận ra Cao Quân vừa ẩn ý nói hắn thiếu đạo đức.
Đường tỷ Tề Tâm Dương thì đã hiểu ý châm chọc trong lời nói của Cao Quân, mỉm cười, lên tiếng giải vây: “Chúng ta sao lại đứng ngoài cửa mãi thế, mau vào trong thôi.”
Tề Tâm Vũ, người nhỏ tuổi nhất, chủ động kéo cánh tay của Tề Tâm Nguyệt, có vẻ như hai người rất thân thiết, rồi lôi kéo nàng ngồi vào vị trí đối diện cửa chính.
Cao Quân mỉm cười, không ngờ bọn họ còn hiểu biết về lễ nghi truyền thống. Theo quy củ, số ghế thường ứng với nguyên tắc "Thượng tả tôn đông", "Mặt triều đại môn vi tôn". Nếu là bàn tròn, chủ nhà và khách sẽ ngồi đối diện cửa chính. Tuy nhiên, đây là tiệc gia đình, dựa theo thứ bậc và tuổi tác, đường tỷ mới nên ngồi chỗ đó, điều này có chút không đúng quy tắc.
Cao Quân không nghĩ nhiều, ngồi xuống bên tay phải của Tề Tâm Nguyệt. Sau đó, mọi người lần lượt ngồi vào chỗ của mình.
Đúng lúc này, giữa đại sảnh, Tề Tâm Dương bất chợt kêu lên một tiếng "Ui da", cau mày vì đau đớn, không màng tất cả liền quay sang mắng chửi người đàn ông bên cạnh: "Xem đi, ngươi mua giày cao gót kiểu gì vậy? Chưa đi được bao lâu đã làm chân ta bị trẹo, đau chết mất. Đúng là đồ vô dụng, đến việc mua giày cũng không xong."
Người đàn ông kia trông cũng khá anh tuấn và lịch thiệp, nhưng khi bị mắng như vậy, hắn ta không hề tức giận mà ngược lại vội vàng đáp: "Đúng, đúng, là lỗi của ta. Em không sao chứ? Để anh xem nào."
Nói xong, hắn ta cúi xuống, như thể đang nâng niu báu vật, đặt chân của Tề Tâm Dương lên đùi, rồi tháo giày cao gót ra, bắt đầu nhẹ nhàng xoa bóp với vẻ mặt đầy lo lắng.
Cao Quân trong lòng thầm mắng: "Ui chao, mẹ nó! Thể loại 'nịnh bợ' này mình nghe nhiều rồi, nhưng giờ mới tận mắt nhìn thấy."
Những người xung quanh không ai tỏ ra bất ngờ hay khó chịu, ngược lại còn nở nụ cười, như thể họ đồng tình với cách dạy dỗ này của đại tỷ.
Lúc này hai anh em Tề Tân Phong và Tề Tân Đình cũng không chịu thua kém. Tề Tân Đình vỗ vai cô gái ngồi cạnh, rồi ném chìa khóa xe Porsche ra, nói: "Đi mở cốp xe, lấy hai chai Louis XIII lên đây. Hôm nay chúng ta sẽ đổi khẩu vị."
Cô gái kia lập tức ngoan ngoãn gật đầu, cầm lấy chìa khóa và rời đi, bước đi uyển chuyển như nhành liễu đung đưa trong gió.
Tề Tân Phong cũng không chịu lép vế, vỗ mông cô gái bên cạnh và nói: "Xuống dưới báo với quản lý, bảo họ lấy con tôm hùm to nhất cho ta. Ta muốn ăn món hấp."
Cô gái cười ngọt ngào, rồi nhanh chóng đứng dậy đi xuống lầu.
Nhìn toàn bộ quá trình đó, Cao Quân cảm thấy vô cùng khó chịu. Hắn không ngờ bọn họ lại dùng cách này để đua đòi, như thể biến người bên cạnh thành thú cưng, để xem ai ngoan ngoãn và biết nghe lời hơn.
Cao Quân hơi nghiêng đầu, nói khẽ vào tai Tề Tâm Nguyệt: "Đại tiểu thư, ngài có muốn phân phó ta làm gì không?"
Tề Tâm Nguyệt dĩ nhiên hiểu ý hắn, liền lườm một cái và nói: "Ngươi biết làm được gì chứ?"
"Người!" Cao Quân nghiêm nghị đáp: "Ta biết làm người."
Tề Tâm Nguyệt khẽ sững sờ, hiểu ngay rằng hắn đang nói hai nghĩa. Một là chê trách các đường đệ, đường muội không đối xử với bạn tình như "con người", còn nghĩa thứ hai, ám chỉ rằng những người này không "biết làm người" đúng nghĩa.
Tề Tâm Nguyệt đỏ mặt, lén đá hắn một cái.
Lúc này, hai công tử nhà họ Tề bắt đầu trò chuyện. Tề Tân Phong nói: "Nhị ca, chiếc Porsche rách của ngươi còn lái được không? Hơn một năm rồi mà vẫn chưa đổi xe à?"
“Hừ, ngươi tưởng ta như ngươi sao, kẻ phá của chắc? Xe hơn mấy trăm vạn, mới đi chưa tới một tháng đã đòi đổi.” Tề Tân Đình đáp trả: “Tiền của ta còn phải để dành mà mua rượu ngon chứ. Gần đây giá rượu Lafite của ta lại tăng, giờ còn đắt hơn gấp ba lần so với trước kia.”
"Thôi đi, nhị ca! Mấy ngày trước có chiếc Maserati mới về, đại lý nói Nhị thiếu gia Tề gia đã để mắt tới nó, nhưng ta trả tiền trước. Kết quả là Nhị thiếu gia tức giận, đến đại náo hãng xe. Có chuyện này không?" Tề Tân Phong đắc ý nói.
"Haha, huynh đệ ngốc, ca ca đang dùng kế 'lạt mềm buộc chặt' đây. Tiền tiêu vặt tháng này của ngươi đổ hết vào chiếc Maserati đó, cuối tháng họ sẽ vận chuyển về một chiếc Bugatti Veyron 16.4. Lúc đó, ngươi đã hết tiền mua rồi." Tề Tân Đình cười mỉa mai.
Cao Quân choáng váng, quay sang nhìn Tề Tâm Nguyệt, cảm thấy đám này thật ngông cuồng, bốc phét đến mức khiến cả đất trời tối tăm. Hắn thấp giọng hỏi Tề Tâm Nguyệt: "Mỗi tháng ngươi cũng có mấy trăm vạn tiền tiêu vặt sao?"
Tề Tâm Nguyệt chưa kịp trả lời thì đã nghe thấy Tề Tân Phong ở bên cạnh hỏi: "Cao lão sư, ngươi cũng thích xe sao? Rốt cuộc, nam nhân ai mà không thích…"
Tề Tâm Nguyệt mỉm cười nhẹ, cong môi nhìn Cao Quân, dường như biết chắc chắn sẽ có người gây phiền toái cho hắn.
Cao Quân cũng cảm thấy bất đắc dĩ. Nếu nói không thích, thì không còn được tính là nam nhân nữa.
Đăng bởi | hiepcongtudaica1 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 14 |