Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Luật Lệ Môn Phái

Phiên bản Dịch · 2509 chữ

Hoa hậu giảng đường cực phẩm đặc công

Tác giả: Nam Quyền Bắc Thối

-----

Tề Diệu hứng phấn đáp ứng Cao Quân. Vốn tưởng rằng sẽ đi xem hắn luyện quyền, luyện sức mạnh, tính nhanh nhẹn, tính kiên trì hay sức chịu đựng. Ai ngờ đến, hắn lại đưa nàng tới tổ thể dục. Hơn nữa, tổ thể dục đã bị khóa, hắn mượn kẹp tóc của nàng để mở khóa.

“Sư phó, người muốn dạy ta kỹ thuật phá khóa này sao? Chẳng lẽ tổ sư môn phái chúng ta cũng từ nghề này mà ra hả?” Tề Diệu nhõng nhẽo hỏi hắn.

Sau khi bị Cao Quân thuyết phục, tính cách của tiểu nha đầu trở nên vui vẻ hơn, thậm chí còn biết nói đùa với hắn. Đây mới chính là diện mạo vui tươi của một thiếu nữ 18 tuổi.

Cao Quân liếc mắt nhìn nàng, nói: “Đến mượn một ít đạo cụ để dùng.”

Nước ta ngày càng coi trọng các môn thể thao, mọi người cũng tích cực hưởng ứng. Trừ bỏ việc học tập những môn cần thiết, vận động viên tài năng cũng được tuyển vào rất nhiều trong các khối thể thao. Tề Diệu chính là một ví dụ. Nàng vừa đạt giải á quân Taekwondo trong nước, ngay cả những trường đại học danh tiếng như Thanh Hoa, Bắc Đại cũng muốn chiêu mộ nàng.

Nhưng cuối cùng, nàng lại lựa chọn tới Đại học Tần Hải. Lý do giống với Rukawa Kaede, là không muốn xa nhà.

Hơn nữa, hiện nay bên trong các trường đại học, bộ môn thể dục phát triển rất mạnh mẽ. Mỗi một trường đại học đều có những cuộc thi đấu thể thao rất gắt gao. Ví dụ như Đại học Thanh Hoa tổ chức thi đấu điền kinh, Đại học Bắc Đại cũng tổ chức thi đấu điền kinh, và các trường đại học khác cũng vậy. Các trường đại học hàng đầu đều chiêu mộ hết những vận động viên tài năng hàng đầu trong nước. Các trường đại học khác ví dụ như Đại học Tần Hải, cố gắng đuổi theo các lớp nhân tài mới xuất hiện và lựa chọn những vận động viên muốn ở gần nhà.

Ví dụ như Tề Diệu là tuyển thủ Taekwondo, ngoài ra còn có thêm một số vận động viên bóng chày.

Bóng chày ở nước ngoài rất được hoan nghênh, là môn thể thao có tính tập thể và tính đối kháng rất mạnh. Nhờ môn thể thao này, các vận động viên có thể rèn luyện toàn thân và thông qua đó, rèn luyện ý thức tập thể và tôn vinh sức mạnh đoàn kết.

Đây là hạng mục rất được chú ý bởi Đại học Tần Hải. Hôm trước, Cao Quân có tới xem một buổi huấn luyện của đội bóng chày. Tất cả vận động viên đều có tài năng, huấn luyện viên cũng rất chuyên nghiệp. Mặc dù môn thể thao này còn chưa phổ biến, nhưng tương lai nhất định sẽ được mọi người quan tâm.

Lúc này, Cao Quân tiến tới chỗ huấn luyện đánh bóng chày. Bên trong có rất nhiều dụng cụ, đa số là máy phát bóng tự động.

“Cái này ngươi biết dùng không?” Cao Quân hỏi.

Tề Diệu gật gật đầu, nói: “Khi mới vào trường, huấn luyện viên trưởng có nói, nếu có rảnh thì cùng vào đội tuyển bóng chày để rèn luyện sức mạnh và ta đã tập luyện vài lần với họ.”

“Vậy là tốt rồi.” Cao Quân vừa lòng gật đầu, sau đó đẩy một máy chứa đầy quả bóng chày, nhắm thẳng vào bản thân. Hắn lùi ra phía sau, cách máy bắn khoảng 5 mét mới nói: “Được rồi, ngươi giúp ta ấn nút bắn đi.”

“Sư phó, người muốn làm gì?” Tề Diệu giật mình, lo lắng hỏi lại.

“Tất nhiên là huấn luyện.” Cao Quân nói: “Ta xem trên máy có 4 số đo, không cần ấn 3 nấc đầu, trực tiếp ấn nút bắn 150 km/h, phóng thẳng vào ta. Tốc độ luân chuyển bóng cao nhất. Nhớ! Không được gián đoạn bắn bóng.”

Tề Diệu kinh hãi. Bị bóng chày đánh trúng rất nguy hiểm, 150 km/h, đó là tốc độ trung bình của cơn lốc cấp 12. Đã từng có người bị quả bóng chày đánh trúng vào mặt, trực tiếp gãy xương gò má, gãy 5-6 cái răng, gương mặt sưng phù giống như đầu heo. Nếu không may đánh trúng bộ phận yếu hại trên đầu, hậu quả rất khó tưởng tượng.

Hơn nữa, loại phương pháp này đâu phải huấn luyện, đó là tự bạo hành bản thân?

“Được rồi, đừng lề mề nữa, ngươi chỉ cần bắn qua đây là được.” Cao Quân đứng sang một bên, hoạt động gân cốt, thư giãn cơ bắp, một bên mỉm cười nói: “Lúc nữa ngươi cũng đừng có đứng im, nhớ khống chế phương hướng phát bóng, giống như nã pháo, nhắm chuẩn xác vào bất kỳ vị trí nào trên thân thể ta.”

Sư phụ phân phó, đồ đệ nào dám không nghe. Nàng đành nhìn nút phát bóng, hạ quyết tâm ấn xuống.

Phốc……

Một âm thanh trầm thấp vang lên. Quả bóng chày tựa như đạn pháo vun vút bay qua, phóng thẳng tới lồng ngực Cao Quân. Chỉ thấy hắn uyển chuyển nhẹ nhàng đảo người, giống như biết trước điểm tới của quả bóng, thân người dao động với biên độ cực nhỏ, suýt soát né qua.

Phốc phốc phốc……

Bóng chày liên tiếp bắn ra, Tề Diệu hoạt động giống như pháo thủ chăm chỉ bắn đại bác. Quả bóng chày từ nhiều phương hướng khác nhau tạo thành cơn mưa đánh úp Cao Quân. Tốc độ nhanh đến kinh người, Tề Diệu đứng sát kế bên, chỉ có thể nhìn thấy từng đạo bạch quang lướt qua, căn bản vô pháp thấy rõ.

Mà Cao Quân lại nhẹ nhàng né tránh. Khoảng cách xấp xỉ 5 mét, tốc độ phát bóng 150 km/h, hình ảnh xuất hiện chỉ trong nháy mắt, nhưng lại không gây ra một chút thương tổn nào cho hắn, tới nỗi góc áo còn không chạm vào được.

Cơ thể dẻo dai và tốc độ phản ứng quá kinh khủng. Ngày hôm nay nàng xem thế là đủ rồi. Thân thể mềm dẻo cùng sự phối hợp nhịp nhàng giữa các cơ của hắn, trình độ đã vượt rất rất xa các vận động viên chuyên nghiệp.

Bắn xong một rổ bóng, mồ hôi trên người Cao Quân cũng chưa kịp chảy ra. Hắn liên tiếp lắc đầu, nói: “Không được, không được, luyện tập như thế này không có một chút khiêu chiến, phải cần thêm máy.”

Nói xong, hắn lại di chuyển thêm mấy máy phát bóng tự động, bày thành hình vòng tròn, quây hắn vào giữa. Mỗi một bộ máy phát bóng đều giống lúc nãy, cách hắn khoảng 5 mét: “Được rồi, dùng dùng tốc độ nhanh nhất ấn tất cả nút khởi động.”

Tề Diệu hoàn toàn ngây ngốc. Thành thành thật thật làm theo, trong phút chốc, 7, 8 chiếc máy bắn bóng từ bốn phương tám hướng đánh úp lại đây. Cao Quân khéo léo lợi dụng thời gian phát động chênh lệch, linh hoạt tránh né.

Hắn bẻ khớp tay khớp chân, nói: “Được rồi, khởi động đã xong, hiện tại bắt đầu tập luyện chính thức.”

“A?” Tề Diệu chấn động. Hoạt động vừa rồi đối với nàng chính là hình thức huấn luyện địa ngục, Cao Quân lại chỉ coi đó là động tác khởi động?

Tề Diệu trừng mắt há hốc mồm nhìn Cao Quân. Hắn còn đang tiếp tục kéo bức rèm cửa, phòng luyện tập lập tức mất đi ánh sáng, trong nháy mắt tối sầm lại, như kiểu hoàng hôn lâm vào bóng tối.

“Đừng thất thần ra đó, nhanh cho bóng vào, chuẩn bị bắn ra.” Cao Quân phân phó.

Tề Diệu đã hoàn toàn sợ ngây người. Bóng tuy có màu trắng, nhưng trong bóng tối cơ hồ không thấy rõ, bởi vì ánh sáng quá thấp. Dưới loại điều kiện này, sao có thể tránh được quả bóng tốc độ 150 km/h? Huống hồ khoảng cách chỉ có 5 mét?

Nhưng Cao Quân lại triển lãm một mặt biến thái quá đáng sợ của hắn. Vào hoàn cảnh gần như tối đen như mực, hắn vẫn có thể nhẹ nhàng uyển chuyển né tránh như nước chảy mây trôi, không có bất cứ quả bóng nào có thể đánh trúng hắn. Hắn tựa như một vị Tinh Linh khiêu vũ giữa cơn lốc trắng.

“Tốt, cuối cùng thích ứng.” Cao Quân nói. Sau đó, dưới ánh mắt chăm chú của Tề Diệu, hắn tìm được 2 sợi dây buộc màu đen bên cạnh. Hắn không đeo lên trán, mà quấn lên mắt.

Tề Diệu tức khắc có cảm giác phát điên, vội hỏi: “Sư phó, người muốn làm gì?”

“Bỏ bóng, ấn chốt mở.” Cao Quân bình tĩnh ra lệnh.

Tề Diệu giật mình khiếp sợ. Miệng nàng giờ này có thể kéo tới mang tai. Loại dây cột tóc màu đen này, một khi quấn lên đôi mắt sẽ không thể nào nhìn thấy thứ gì, xác suất bắt được hình ảnh quả bóng là con số 0 tròn trĩnh. Hắn đang muốn tự sát sao!?

Bị Cao Quân thúc dục, Tề Diệu vẫn phải cho đầy bóng vào thùng, lại tiếp tục nhấn nút khởi động.

Bóng chày bắn ra như mưa phong tỏa bốn phương tám hướng. Mà Cao Quân tựa như một chiếc lò xo, gặp mạnh càng mạnh. Tốc độ cơ thể chợt đề cao thêm một bậc, tần suất so với lúc vừa rồi còn muốn mau hơn. Dưới tình huống nguy hiểm, hắn vẫn cứ nhẹ nhàng tránh né, giống như con bướm xuyên qua những đóa hoa, phiến diệp không dính thân.

Tề Diệu triệt để khâm phục. Trong lòng chỉ có một ý niệm: Con mẹ nó, hắn còn là người hay sao?

Một trận mưa bóng đi qua, Cao Quân vẫn cứ bình yên vô sự. Hắn phân phó Tề Diệu: “Đẩy tất cả máy bắn bóng tới gần hai mét.”

“Cái gì?” Cho dù lý trí đã có chút chết lặng, nhưng mà nghe xong lời nói này vẫn là rất chấn động.

“Đừng ảnh hưởng tiết tấu của ta, mau làm theo.” Cao Quân quát lớn.

Toàn thân Tề Diệu run lên, lập tức chạy tới đẩy thêm mấy máy phát bóng lại gần Cao Quân. Khoảng cách có lẽ tầm 2,3 mét, cảm giác giơ tay là có thể với tới.

Quả bóng chày phóng ra ở tốc độ 150 km/h ngay cạnh cơ thể. Nó đã không phải là quả bóng chày nữa, mà hoàn toàn biến thành viên đạn!

Chưa tính tốc độ, đơn giản nhất là lực lượng, lực đẩy cộng dồn của nó đã được gia tốc nhân thêm gấp bội.

Trái tim Tề Diệu nhấc tới cổ họng, ngón tay run rẩy ấn xuống nút khai hỏa, sau đó chạy nhanh tới một chiếc máy bắn bóng khác, nhanh nhẹn ấn nút công tắc liên tiếp.

Trong phút chốc, máy bắn bóng tựa như súng máy liên thanh. Tiếng xé gió vù vù không dứt.

Mắt thấy quả bóng thứ nhất bắn thẳng vào tim, cho dù sắp chạm tới người, Cao Quân vẫn cứ đứng yên. Có lẽ tốc độ quả bóng quá nhanh, Tề Diệu tự an ủi.

Trong lúc tư duy của Tề Diệu không theo kịp tiết tấu, thì bất chợt xảy ra một màn kinh người.

Cao Quân đột nhiên vươn tay, bàn tay duỗi thẳng bắt lấy quả bóng đang phóng tới…

Tề Diệu cảm giác trái tim bản thân dường như đã ngừng đập. Có loại cảm giác Ngưu Ma Vương nhìn thấy Thượng Đế tới chơi.

Mà Cao Quân triển lãm toàn bộ thực lực của hắn: tốc độ, lực lượng, tính nhanh nhẹn. Quả thực chính là kẻ Phi nhân loại.

Nếu có thể trốn liền trốn, tránh không được duỗi tay tiếp đón, tiếp không được duỗi bắp tay đón đỡ. Giống như vật lộn cùng người khác, đỉnh cao huấn luyện là đây chứ đâu!!!

Chỉ có hơn một phút ngắn ngủi, Tề Diệu cảm thấy bản thân như đã xuyên qua toàn bộ dải Ngân Hà, bay theo vô số năm ánh sáng. Nhìn thấy đôi tay Cao Quân bắt bóng, miệng thở hổn hển, nàng cũng bị lây nhiễm theo, hư thoát ngã xuống mặt đất. Một màn vừa rồi quả thật quá điên cuồng, quá kích thích, giống như có một bàn tay từ từ bóp nghẹt trái tim nàng.

“Ừm, không sai biệt lắm.” Cao Quân tháo dây buộc xuống, vừa lòng gật gật đầu. “Sức bùng nổ của một người, cho dù trải qua huấn luyện cũng chỉ khoảng một phút. Trong một giây đồng hồ, tên Ẩn Thân Hiệp nhiều nhất cũng chỉ đánh được 5 lần trọng kích, tốc độ cùng lực lượng xấp xỉ với quả bóng chày này. Nếu lão tử được làm nóng người như hôm nay, tối hôm qua đã có thể đánh chết hắn rồi!”

Sau khi trải qua trận chiến tối qua, Cao Quân đã sờ thấu thực lực và phong cách chiến đấu của đối phương. Hắn cố tình tiến hành một cuộc tập luyện biến thái, bắt chước trận đánh tối qua. Cho dù phải đánh lại, lần này được phép diệt sát, trong lòng hắn đã tràn đầy sự tự tin.

Tất nhiên, hết thảy niềm tin đều đến từ cơ sở cùng nền móng vững chắc. Có một cơ thể cường hãn, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, hơn nữa có thể thích ứng và có tài ứng biến với từng loại hoàn cảnh trong chiến đấu.

Cao Quân đi đến bên người Tề Diệu. Tiểu nha hiện giờ đầu ngồi bệt dưới đất, lẳng lặng nhìn hắn. Hồi lâu mới nói: “Ta biết rất nhiều loại phương pháp rèn luyện cơ bắp và tính nhanh nhẹn, nhưng phương pháp của ngươi tuyệt đối là loại biến thái nhất.”

“Còn muốn trở thành đồ đệ của ta?” Cao Quân mỉm cười hỏi.

“Muốn!” Tiểu nha đầu vô cùng kiên định, nhảy bật lên nói: “Ta cũng muốn trở nên mạnh mẽ như ngươi.”

“Tốt, ngươi đã có cái quyết tâm này. Ta sẽ không giữ lại làm của riêng nữa.” Cao Quân bày ra bộ mặt nghiêm nghị của một lão sư, nói: “Tuy nhiên trước khi dạy, thỉnh ngươi nhắc lại môn quy của chúng ta trước. Điều thứ nhất, nếu muốn học võ, trước tiên phải bồi sư phó… Ai da, nha đầu thúi, dám động thủ. Khinh sư diệt tổ, ta muốn thanh lý môn hộ!”

Bạn đang đọc Hoa hậu giảng đường cực phẩm đặc công( Bản Dịch) của Tác giả: Nam Quyền Bắc Thối
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hiepcongtudaica1
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.