Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Miễn Phí Thử Nghiệm

Phiên bản Dịch · 2272 chữ

Hoa hậu giảng đường cực phẩm đặc công

Tác giả: Nam Quyền Bắc Thối

-----

Hàn Tinh Tinh ngồi trong phòng một lúc lâu mới ngăn chặn được nội tâm xao động. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên nàng tiếp xúc gần với Cao Quân. Tuy hắn mang tới rất nhiều cảm xúc sinh hoạt ấm áp, nhưng những cảm xúc đó đều là do sinh hoạt của nàng quá đơn điệu, cho nên mới bị choáng ngợp.

"Này, ra đây đi, cơm sắp chín." Ngoài cửa truyền đến tiếng gọi của Cao Quân.

Hàn Tinh Tinh đứng lên, hít một hơi thật sâu, tự tin đi ra ngoài. Nàng đã không còn tình trạng túng quẫn và rối rắm như vừa rồi, đối mặt bằng thái độ tự nhiên.

"Thôi xong, nói là mời ngươi ăn cơm, như thế nào lại biến thành ngươi xuống bếp?" Hàn Tinh Tinh ngượng ngùng nói.

"Không có việc gì, chỉ có mấy món hấp và luộc đơn giản, ta có thể làm được." Cao Quân trêu đùa: "Lại nói, trong tương lai ngươi nhất định sẽ phải nấu cơm cả đời, hiện tại có thể nghỉ ngơi thì cứ nghỉ ngơi đi."

Hàn Tinh Tinh chuẩn bị tâm lý "thuận theo tự nhiên" thật tốt, chưa kịp nghĩ cách ứng đối đã bị hắn làm cho á khẩu. Làm cơm cả đời... đó là ý gì? Đó là nghĩa vụ của người vợ, tên gia hỏa muốn ám chỉ điều gì sao?

Nhìn đĩa cua hấp, tôm luộc lần lượt được bưng lên bàn, Hàn Tinh Tinh nhìn hắn, bỗng nhiên trộm cười, nói: "Để ta làm thêm món ăn cho ngươi, nói như thế nào cũng là do ta mời khách mà."

Cao Quân mỉm cười, bưng đồ ăn lên bàn.

Không mất nhiều thời gian, Hàn Tinh Tinh cũng đi ra. Đồ ăn nàng nấu chính là hai con mực ống không đầu, rất nhiều xúc tu nằm rải rác trên đĩa. Người có hội chứng sợ mật độ cao không thể nào ăn nổi.

"Nó còn sống sao?" Cao Quân hỏi.

"Ta có gia vị, hai thứ hòa quyện với nhau rất là ngon." Hàn Tinh Tinh ngó lơ, tay cầm một đĩa xì dầu, mùi xì dầu giống như được làm từ nước tương và giấm, nàng cười nói: "Đây là món ngon ta áp dưới đáy hòm, ngươi chỉ cần rưới nước sốt lên con mực là xong."

"Phải không, ta thật sự chưa ăn qua nó bao giờ, nếm thử món mới xem nào." Cao Quân vừa nói, vừa đổ nước sốt lên con mực.

Bỗng nhiên, hai con mực ống không đầu bỗng nhiên sống lại, xúc tu dưới thân bay múa, dường như muốn nhảy ra khỏi đĩa.

"Ai da, má ơi!" Cao Quân hoảng sợ, giật mình đứng dậy, nước tương trên tay văng tung tóe.

Lại xem Hàn Tinh Tinh đang cười gập cả bụng, đôi mắt híp lại, bờ mi cong cong như ánh trăng khuyết, đáng yêu cực kỳ.

Cao Quân giật mình nhìn nàng, hỏi: "Đây là một trò đùa hóa học nho nhỏ của ngươi đi?"

Hàn Tinh Tinh đắc ý cười: "Đừng căng thẳng, đều là con mực đã chết, nhưng nồng độ muối cao trong nước sốt đã kích hoạt tế bào cơ của chúng mà thôi."

"Đang yên đang lành tại sao lại muốn dọa ta?" Cao Quân dở khóc dở cười.

"Hừ, ai bảo ngươi chơi trò lưu manh với ta?" Hàn Tinh Tinh hừ hừ nói.

"Sau khi bị ngươi dùng 'Vô địch uyên ương chân' đá, ta đã trở thành một con người rất thật thà." Cao Quân nói với vẻ mặt vô tội.

"Thế... ai là người nói không mặc Vô Ngân?" Hàn Tinh Tinh nói với khuôn mặt đỏ bừng.

Cao Quân tức khắc hết chỗ nói: "Ngươi... lòng dạ cũng quá hẹp hòi, chỉ vì việc này cũng muốn trả thù ta sao?"

"Đúng vậy, ngươi nói việc này là trả thù, cũng có nguyên do của nó. Ngươi là tiền căn, đây là hậu quả." Hàn Tinh Tinh chính khí lẫm liệt nói.

Lần trước đi nhầm phòng, nhìn thấy nàng đang thay quần áo, sau đó nàng dùng thí nghiệm hóa học gây nổ, bây giờ dứt khoát dùng vũ khí Sinh-Hóa.

Nhưng cảm xúc hai lần là hoàn toàn khác nhau. Lần trước là một cuộc trả thù trong cơn phẫn nộ, lần này cùng lắm là một trò đùa.

Cao Quân bất đắc dĩ nói: "Ngươi chính là một người nữ nhân lòng dạ hẹp hòi."

"Đúng vậy, lòng dạ hẹp hòi là thiên tính của phụ nữ." Hàn Tinh Tinh hào phóng thừa nhận: "Cho nên.... ta phải cảnh cáo ngươi trước, về sau còn dám chơi trò lưu manh với ta, ta có rất nhiều phương pháp trả thù ngươi."

"Vậy, nếu ta ngoại tình ở sau lưng ngươi thì sao?"

"Ngươi dám..."

Hàn Tinh Tinh buột miệng thốt ra, còn chưa nói xong liền vội vàng ngậm chặt miệng lại.

Cao Quân là dân hóa học ngoại lai, chỉ biết điều chế một số chất cơ bản.

Tuy rằng hai người tranh đấu, nhưng tâm tình cả hai cực tốt, cảm giác càng giống như đang ve vãn đánh yêu. Bởi vậy Hàn Tinh Tinh hiểu biết thêm rất nhiều về tính cách Cao Quân.

Hắn là một người miệng lưỡi ba hoa, nói năng tùy ý, còn Cao Quân cũng hiểu biết thêm về Hàn Tinh Tinh, đặc điểm lớn nhất của nàng chính là lòng dạ hẹp hòi.

Mà điều làm Cao Quân hưng phấn nhất, đó là sự tình cướp bóc tối qua, sau ngày hôm nay, bóng ma trong lòng Hàn Tinh Tinh đã bị đánh tan không ít, công cuộc sám hối và đền bù coi như hoàn thành công việc.

….

Hai người cùng nhau đi tới lớp, đám học sinh cũng chính lục tục quay trở về, 7 giờ tối đúng là lúc mở cuộc họp lớp, nói là họp lớp, kỳ thật là một lần điểm danh, kiểm tra đám học sinh xem sau khi quay trở về có được an toàn hay không!.

Trải qua hai ngày nghỉ ngơi cuối tuần, rất nhiều đôi tình lữ tay trong tay quay trở lại.

Hàn Tinh Tinh rất ít khi nhìn thấy trường hợp như vậy, không khỏi giật mình nói: "Xem ra, thông qua 2 buổi nghỉ ngơi cuối tuần, mọi người đều đạt được kết quả tốt."

Cao lão sư cười nhạt, nói: "Việc này thực ra rất bình thường, đó là điều tất nhiên. Thực tế, mối quan hệ giữa hai con người với nhau đều là như vậy, khởi đầu bằng tình yêu, đều có thể gọi là 'Nhất kiến chung tình'. Bởi vì chỉ khi có ấn tượng ban đầu tốt, cảm giác dần trở nên tốt đẹp, thì đôi bên mới có thể sẵn sàng tìm hiểu.

Mà trong giai đoạn bắt đầu mối quan hệ, mọi người đều sẽ cố gắng giấu giếm khuyết điểm lớn nhất của bản thân, khống chế tính cách, nỗ lực triển lãm một mặt tốt nhất cho đối phương. Cho nên, hầu hết mọi người đều có thể thiết lập thành công mối quan hệ, tiến triển trở thành người yêu."

"Ngươi cũng rất hiểu rõ đấy chứ?" Hàn Tinh Tinh nói, hơn nữa trong mắt tràn đầy vẻ thán phục.

Cao Quân vỗ vỗ bộ ngực nói: "Cử nhân khoa tâm lý học đại học Boston."

"Ha ha, đúng thật là đã quá thất kính." Hàn Tinh Tinh nói: "Vậy... thỉnh chuyên gia tâm lý phân tích một chút, trong lòng ta hiện tại đang suy nghĩ cái gì?"

"Ngươi muốn nói ta là lưu manh." Cao Quân cười nhạt đáp.

Hàn Tinh Tinh giật mình hỏi: "Ngươi làm sao mà biết được?"

"Bởi vì từ nãy đến giờ, ánh mắt của ngươi.. luôn luôn nhìn phần dưới của ta, nhưng lấy tính cách của ngươi, hiển nhiên không có đam mê đi nhìn lén nam nhân, lời giải thích duy nhất chính là ngươi đang nhìn túi quần của ta, túi quần rất bó, cho nên đồ dùng trong túi hiện lên là điều hiển nhiên." Cao Quân nói.

"Ngươi biết là tốt, mau mau lấy ra." Hàn Tinh Tinh vươn tay.

Cao Quân bất đắc dĩ móc ra chìa khóa dự phòng, Hàn Tinh Tinh vươn tay đoạt lấy chùm chìa khóa nhà, hừ hừ nói: "Ngươi lấy nó từ khi nào?"

"Ở trong lúc kiểm tra phòng cùng tiểu ca môi giới, ta trộm nói với chủ nhà ngươi là lão bà của ta, gần đây hay giận dỗi với nhau, thường xuyên nhốt ta ở ngoài cửa. Cho nên, ta hy vọng hắn có thể đưa chìa khóa dự phòng cho ta..." Cao Quân nói.

"Sau đó?" Hàn Tinh Tinh hỏi.

"Sau đó ta cho hắn 100 tệ..." Cao Quân nói trong sự bất lực.

"Lưu manh!" Hàn Tinh Tinh đỏ mặt, mắng hắn.

"Cử nhân khoa tâm lý đại học Boston." Cao Quân cố ý nhấn mạnh.

Hàn Tinh Tinh bước nhanh vào trường, Cao Quân đuổi theo nói: "Đừng bao giờ để chìa khóa ở dưới thảm trải sàn hoặc trong hòm thư ngoài cửa, quá phổ biến, dễ bị mất."

Hàn Tinh Tinh giật mình, quay lại nhìn hắn, cảm thấy có lẽ tên gia hỏa này là một chuyên gia tâm lý thật sự.

“Ta kiến nghị, ngươi vẫn nên đưa chìa khóa cho ta. Haizz, sắp chia tay rồi, một câu chào tạm biệt cũng không muốn nói hay sao?”

Hừ!

Một ngày tốt đẹp cuối cùng cũng kết thúc với sự giận dữ từ Hàn Tinh Tinh. Đám học sinh sôi nổi trở lại trường, các giáo viên bắt đầu vào lớp, một tuần mới chuẩn bị bắt đầu từ đêm nay.

Cao Quân đứng ở trước cửa mấy khu dạy học, nhìn từng đôi tình nhân đi qua đi lại, tâm trạng rất hài lòng. Hắn mong ước cho bọn chúng có một thời gian vui vẻ tận hưởng thanh xuân, cầu chúc mấy người đang yêu nhau khi ra trường sẽ nhanh chóng kết hôn.

Đương nhiên, trong chủ đề ngọt ngào, bao giờ cũng có một hình ảnh không hài hòa. Tỷ như đôi nam nữ phía trước, nữ nhân trang điểm rất đậm đang rất là tức giận, bước chân chạy như bay, mà nam sinh ở phía sau theo đuổi không bỏ. Nữ sinh chợt dừng bước chân lại, tức giận mắng: “Ngươi còn đi theo ta làm gì, không phải nói nữ nhân như quần áo sao? Hừ, nói cho ngươi biết, cho dù nữ nhân là quần áo, ta cũng là đồ hàng hiệu, ngươi không bao giờ mua nổi đâu.”

Nói xong, nàng căm giận rời đi rồi, vẻ mặt nam sinh kia cũng tràn đầy sự bất lực.

Cao Quân bĩu môi, tiếc hận thay cho hắn. Chỉ có thể nói kinh nghiệm... không... đủ. Nữ nhân phi thường mẫn cảm, một ít nam nhân cảm nhận sự việc mình nói rất chi là bình thường, thậm chí trêu còn trêu chọc thái quá, nên hay dẫn chuyện va chạm đến lòng tự trọng của các nàng.

Đúng lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng nói của Tề Tâm Nguyệt: “Thấy rõ chưa, không cần để ý, bởi vì tỷ tỷ chính là đồ hàng hiệu ngươi không bao giờ mua nổi.”

Cao Quân nhìn vị đại tiểu thư mượn đề tài này trêu chọc, cười nhẹ: “Mặc kệ quần áo đắt tiền, hay đồ hiệu, ta cũng không phải bỏ tiền ra mua!”

“Xem như ngươi lợi hại!” Tề Tâm Nguyệt tức giận nói: “Hôm nay ta không ở đây, ngươi…”

“Suy nghĩ!” Cao Quân lập tức nói.

Tề Tâm Nguyệt nhất thời á khẩu. Đây là điều nàng nghĩ trong lòng, nhưng không bao giờ hỏi như vậy, ai ngờ đến tên khốn này đảo ngược, trách móc mình trước.

“Trong nhà quá có quá nhiều chuyện, không có biện pháp.” Tề Tâm Nguyệt mệt mỏi nói. Hôm nay không thấy bóng dáng nàng trên trường, phỏng chừng là đi bố trí kế hoạch hãm hại đường đệ, tỷ muội của mình. Lục đục nội bộ gia đình là việc hao tâm tổn sức nhất.

Cao Quân khe khẽ thở dài, nói: “Lúc trước ta cho rằng ngươi chính Tề lão sư đơn thuần, ai ngờ đến lại là tiểu thư nhà giàu, khiến ta không biết phải làm như thế nào mới có thể sống chung cùng ngươi.”

Đây là lời nói thật từ tận đáy lòng. Tề Tâm Nguyệt có thể cảm nhận được tâm trạng này.

Thời điểm đi học năm đó, trong trường chuyển tới một tên phú nhị đại, mỗi ngày đều mang theo một bao thuốc lá ngon, tan học mời đám nam sinh đi chơi game, rất nhiều người vây quanh nịnh nọt, chỉ duy nhất có Cao Quân khinh thường nhìn lại, tình nguyện xa cách bằng hữu chỉ vì chuyện này, còn hơn việc sốt sắng bạn tốt, theo đuôi kẻ có tiền.

Hắn tuy là một tiểu tử nhà nghèo, nhưng từ nhỏ đã có một thân ngạo cốt. Cho nên, không hiểu vì sao Tề Tâm Nguyệt bất chợt có loại cảm giác sợ hãi, sợ... bởi vì thân phận “nhị đại” của nàng, hắn sẽ đối đãi giống như tên nam sinh phú nhị đại năm xưa...

Bạn đang đọc Hoa hậu giảng đường cực phẩm đặc công( Bản Dịch) của Tác giả: Nam Quyền Bắc Thối
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hiepcongtudaica1
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.