Đấu võ mồm
Hoa hậu giảng đường cực phẩm đặc công
Chương 95 đấu võ mồm
Tác giả: Nam Quyền Bắc Thối
-----
Tuy nhiên, lo lắng thuộc về phạm trù lo lắng. Dù sao, Tề Tâm cũng hiểu rất rõ về Cao Quân: tính cách con người bắt đầu hình thành từ lúc 3 tuổi và cơ bản đã định hình xong ở tuổi 17. Vì vậy, nàng hiểu rõ suy nghĩ trong lòng Cao Quân.
Cho nên, Tề Tâm Nguyệt không có ý định giải thích gì cả. Nàng chỉ đột nhiên lạnh giọng quát: “Triệu Côn, Chu Tinh, hai ngươi buông tay nhau ra! Có muốn nêu tên hay không? Có cảm thấy thẹn với lương tâm hay không? Nhanh theo ta về lớp!”
Nàng đột nhiên quát lớn khiến Cao Quân giật nảy cả mình. Triệu Côn cùng với vị nữ sinh trước mắt đang tay trong tay, ngọt ngọt ngào ngào, sợ hãi vội vàng tách ra, giống như bị người khác dùng một đao chặt đứt.
Cao Quân không ngờ tới tiểu tử Triệu Côn này dĩ nhiên lại bắt được đóa hoa trong lớp, cũng không ngờ tới Tề Tâm Nguyệt thay đổi phong cách đại tiểu thư và nhân vật Tề lão sư chỉ trong nháy mắt.
Nhìn Tề Tâm Nguyệt lại biến thành dáng vẻ Lãnh Diện Hiệp trong truyền thuyết, có thể thấy được nàng thực sự thích chức nghiệp giáo viên. Nàng đã hơn một lần nói rằng, nếu có thể được lựa chọn lại, sẽ không bao giờ đi chọn cái gì mà đại tiểu thư.
Biểu hiện giáo viên của nàng ngay tức khắc trào đón trái tim Cao Quân trở về. Hắn thích Tề Tâm Nguyệt, không thích đại tiểu thư Tề gia.
Họp lớp bắt đầu vào lúc 7h30 tối, nhưng trước hết các giáo viên phải trở về văn phòng. Tổ trưởng có chuyện muốn nói, còn muốn bố trí giao cho mỗi người một cái nhiệm vụ đơn giản.
Cao Quân và Tề Tâm Nguyệt cùng nhau đi vào văn phòng. Các giáo viên đều đã đến đông đủ, soái ca Đổng Minh Uy cũng ở đây. Nhìn thấy 2 người Cao Quân đi cùng nhau vào cửa, hắn lập tức nhíu mày, trong ánh mắt tràn ngập vẻ oán hận.
Cao Quân thực phong độ, nhẹ nhàng gật gật đầu đối với hắn, lộ ra tám chiếc răng, nở một nụ cười tiêu chuẩn. Sau khoảng thời gian ký túc xá nháo quỷ không có gặp qua hắn, nhìn thần thái có vẻ sáng láng, phỏng chừng đã mời được pháp sư xua đuổi tà ma.
Tổ trưởng đại tỷ nhìn tất cả mọi người, nói: “Các vị chủ nhiệm lớp đều đã tới đầy đủ. Ta nói đơn giản một chút. Bởi vì sau khi khai giảng sẽ là thời gian quân huấn, hơn nữa đây buổi cuối tuần đầu tiên, cho nên chư vị nhất định phải chú ý tới ‘Hội chứng sau kỳ nghỉ’ của đám học sinh. Đa số sẽ xuất hiện tình cảnh chán ghét học tập, sinh hoạt lười nhác, thậm chí còn có tình huống yêu sớm.
Cho nên, nhất định phải chú ý tới buổi họp hôm nay. Đầu tiên là điểm danh, nếu có sinh viên đến trễ hoặc không tới, nhất định phải nghiêm trị, tạo tác dụng giết một người răn trăm người, đặt nền móng vững chắc cho bước khởi đầu.
Mặt khác, cuối tuần sẽ xuất hiện rất nhiều hiện tượng yêu sớm. Tuy bọn họ đều là người trưởng thành, chúng ta không thể can thiệp quá sâu, nhưng vẫn hy vọng các vị chủ nhiệm lớp, phụ đạo viên, có thể làm tốt công tác xây dựng tư tưởng, giảng giải mối nguy hiểm khi yêu sớm, đưa tâm tư của bọn họ trở về quá trình học tập.”
Tổ trưởng lải nhải một phen, về cơ bản vẫn là phương thức giáo dục kiểu cũ. Bộ phương pháp này đã trải qua vài thập niên, ăn sâu bén rễ, không thể thay đổi trong một sớm một chiều.
Tổ trưởng đại tỷ nói xong, nữ lão sư dạy tiếng Nhật bỗng nhiên đi tới, nói với Cao Quân: “Cao lão sư, ta mong ngươi tới họp lớp chúng ta một lát. Các bạn sinh viên trong lớp ta nói, ngươi có một cái nhìn rất độc đáo về phương diện sinh hoạt, bọn họ cố ý nhờ ta mời ngươi tới.”
Cao Quân xấu hổ, cười ngượng. Bên cạnh, Tề Tâm Nguyệt cho hắn một cái bĩu môi. Tên gia hỏa ba hoa chích chòe ở trong buổi họp lớp công khai bàn luận cái gì mà-‘Kỹ nữ trà xanh’, ‘Tầm quan trọng lần đầu hẹn hò’, ‘tiểu kỹ xảo hẹn hò cho các nam sinh’, ‘nữ sinh nên tự chủ trong lúc hẹn hò’... còn nhiều câu chuyện khác.
Đám học sinh 12 năm chỉ biết đến việc đọc "chết thư", có thể nói… không hề có kinh nghiệm lịch duyệt xã hội. Cao Quân điên cuồng huấn luyện kinh nghiệm một cách trực tiếp, tất nhiên sẽ được mọi người hoan nghênh.
"A, nói đến vấn đề họp lớp, ta muốn nói hai câu." Đổng Minh Uy đột nhiên mở miệng nói. Hắn tuy mang danh giáo viên, nhưng bản thân còn kiêm luôn chức Bí thư Đoàn thanh niên, cũng coi như là một vị lãnh đạo.
Hắn nhìn Cao Quân và nói: "Gần đây ta nghe được tin có học sinh phản ánh, một số giáo viên cùng phụ đạo viên dùng rất nhiều ngôn từ kích động, cổ vũ cảm xúc xấu đối với học sinh.
Đặc biệt là phương diện quan hệ nam nữ, càng không kiêng nể, ảnh hưởng nghiêm trọng tới thể xác và tinh thần thanh thiếu niên, quấy nhiễu tình hình học tập hăng say của bọn họ.
Cho nên, ta cần thiết nhấn mạnh ở chỗ này một chút, đối với vấn đề sinh viên yêu đương, thái độ trường học trước sau như một, không cổ vũ, không ủng hộ. Vì vậy, hy vọng vị giáo viên cá biệt đó có thể cẩn trọng từ lời nói tới việc làm, nếu có học sinh nghe theo ngôn ngữ mê hoặc, làm ra hành vi vi phạm hạnh kiểm, cùng quy định của nhà trường, giáo viên đó phải chịu toàn bộ trách nhiệm và bị xử lý nghiêm.
Trường hợp nghiêm trọng hơn sẽ bị cắt chức, đuổi khỏi đội ngũ giáo viên Đại học Tần Hải, mong mọi người giải quyết cho tốt."
Tên gia hỏa này quyền lực quan chức thật lớn nha!!! Lời này rõ ràng là đang ám chỉ Cao Quân. Giáo viên dạy tiếng Nhật thấy tình hình này, lập tức nói với Cao Quân: "Ta cảm thấy vẫn nên tự lên dạy tiết học buổi tối thôi, vậy không làm phiền tới Cao lão sư nữa."
Đổng Minh Uy âm trầm nhìn qua giáo viên nữ kia, lại quay sang liếc nhìn Tề Tâm Nguyệt. Tề tiểu tư vẫn cứ kiên định đứng bên cạnh Cao Quân, biểu đạt lập trường của mình.
Cao Quân tất nhiên chưa bao giờ để bụng uy hiếp từ hắn, vẫn cứ kiên trì theo suy nghĩ của bản thân, tiếp tục làm tiếp.
Thường nói: "Dạy Học và Giáo Dục", tri thức có thể chậm rãi học tập, học không tốt thứ này có thể đổi sang mặt khác, nhưng học cách làm người thì lại có rất ít cơ hội thay đổi. Thông thường chỉ có khẩu hiệu trong ngục giam mới hô hào: "Thay Đổi Triệt Để, Một Lần Nữa Làm Người."
Cao Quân chưa bao giờ coi mình là giáo viên, chỉ coi mình như những người trẻ tuổi, chia sẻ kinh nghiệm làm người và cách làm việc cùng với đám sinh viên. Đây mới là điều mà các sinh viên đại học thực sự cần.
Cao Quân mỉm cười, nhẹ nhàng nói với Đổng Minh Uy: "Mỗi một câu nói của Đổng lão sư đều giống như người đặt ra quy tắc, ngươi có thể đại diện cho trường học hay sao?"
Đổng Minh Uy cười lạnh, nói: "Ngoài việc quản lý lời nói và việc làm của mỗi giáo viên, ở phương diện này, ta có thể đại diện cho trường học."
"Vậy tốt quá." Cao Quân nói: "Ngoài việc quản lý lời nói và việc làm của giáo viên, quản lý còn có nghĩa vụ cung cấp phúc lợi đầy đủ cho giáo viên."
"Đó là điều đương nhiên." Đổng Minh Uy nói.
"Vậy ta có một số chuyện muốn nói, mong Đổng thư ký quan tâm tới nó một chút." Cao Quân nghiêm nghị nói: "Ký túc xá của giáo viên được xây từ khá lâu, ẩm thấp đổ nát, lại xảy ra trường hợp nháo quỷ, ngày hôm qua ta vừa gặp một con, nhìn xem... hốc mắt đều bị nó xé rách, mong Đổng thư ký giải quyết khó khăn trước mắt cho chúng tôi."
Nói lên nháo quỷ, sắc mặt Đổng Minh Uy tức khắc biến đổi, hiển nhiên vẫn còn vương vấn sợ hãi. Hắn liếc nhìn Cao Quân một cái, nói: "Quỷ thần vốn là chuyện khó đoán, trường học sẽ không phụ trách loại sự tình này. Còn về điều kiện ăn ở, nhà trường đã tổ chức cung cấp miễn phí cho tất cả, nếu ai không hài lòng, có thể tự trả tiền, tìm chỗ ở nơi khác."
“Việc này không đúng lắm.” Cao Quân lại nói: “Ngay từ đầu, quản lý ra lệnh, chúng tôi chấp hành rất nghiêm túc và nhanh chóng. Đến khi nói tới chuyện cải tạo khu ký túc xá cũ kỹ ẩm ướt, lại không được chấp thuận, điều này tương phản quá lớn, không hợp với tác phong của một ngôi trường danh giá.”
Cao Quân đủ hư, hắn đang cố gắng kích động cảm xúc trái chiều từ các vị giáo viên trong đây. Bất cứ khi nào đề cập tới lợi ích của bản thân, mọi người rất dễ đoàn kết lại với nhau.
Tất cả các giáo viên quay đầu, nhất trí nhìn về phía Đổng Minh Uy. Ai bảo ngươi thích dùng “quan uy”, Đổng Minh Uy thầm mắng Cao Quân giảo hoạt, cắn răng nói: “Vấn đề này không phải do ta quản.”
“Aaa, nói như vậy, ngươi chỉ phụ trách quản lý giáo viên?” Cao Quân tỏ vẻ thấu hiểu.
Đổng Minh Uy càng thêm xấu hổ. Hắn tuy là bí thư trong Đoàn thanh niên, nhưng không có tư cách phê duyệt quyết định, cũng không được phụ trách xử lý việc hành chính. Nói trắng ra, chỉ là chức quan tản nhàn, không được tham gia về chính trị, quá lắm cũng chỉ có thể xen vào hội sinh viên một chút mà thôi.
Một khi đã như vậy, có cái rắm (CC) mà chơi “quan uy” ở chỗ này, mồm lúc nào cũng luôn miệng đại diện cho nhà trường. Cũng giống như một số cán bộ cấp thấp, luôn miệng nói đại biểu cho Đảng và nhân dân, ngươi có tư cách đại biểu cho họ hay sao?
Không có cảnh tức giận, cũng không có cảnh đỏ mặt tía tai, nhưng Đổng Minh Uy lại bị Cao Quân chọc một đao tàn nhẫn, hơn nữa không thể mặt đối mặt phát tiết. Người khác sợ hắn, không phải do thân phận hắn ta là Bí thư Đoàn Thanh niên, mà là do bối cảnh của hắn. Nếu tiền đồ tương lai của ngươi là con số 0, chẳng một ai có thể chịu đựng nhìn cảnh hắn chơi “quan uy” mỗi ngày.
Nhưng trong phòng này vẫn chứa đựng một người đàn ông tàn nhẫn... đó là Cao Quân. Hắn thực sự không quen cảnh này chút nào. Ngày thường Đổng Minh Uy không thiếu “trang bức” ở trong văn phòng, ngay cả tổ trưởng đại tỷ cũng phải cho hắn chút mặt mũi. Nhưng có thể khẳng định một điều, trong lòng mọi người đã khó chịu với hắn từ rất lâu, cuối cùng hôm nay cũng xuất hiện một vị khắc tinh.
Mắt thấy uy nghiêm của bản thân bị quét sạch, hắn khẽ cắn môi, căng da đầu nói: “Vừa rồi ta nhấn mạnh gia tăng quản lý, không phải dành cho tất cả mọi người, mà là nhằm vào những vị giáo viên có hành vi khác người.
Bản thân chỉ có trình độ hữu hạn, dựa ngôn ngữ lèo lái thiên hạ, học sinh và tất cả mọi người. Đối với loại giáo viên không có năng lực, kiếm cơm dựa vào quan hệ cùng mồm mép này, ta xin khuyên hắn một câu... nên thành thật một chút, nếu không... đến ngay cả bát cơm cũng không có mà ăn.”
“Đổng lão sư nói quá đúng, chúng ta là những người làm giáo dục, không thể bỏ mặc quy định và nuôi dưỡng thói quen xấu. Phải bắt kịp thời đại, không ngừng nâng cao trình độ văn hóa, mới có thể dạy học tốt hơn.” Cao Quân nói.
Mọi người sửng sốt, không rõ tại sao Cao Quân lại đột nhiên nghe theo Đổng Minh Uy, chẳng lẽ câu nói nhắc tới “bát cơm” vừa rồi, khiến Cao Quân sợ hãi?
Đổng Minh Uy nghe vậy rất là đắc ý, bỗng nhiên Cao Quân đi tới bàn làm việc của Tề Tâm Nguyệt, cầm lấy giấy bút, bàn tay rồng bay phượng múa, bút tẩu long xà, viết thứ gì đó rất là lưu loát.
Ở dưới ánh mắt tò mò của mọi người, Cao Quân cầm tờ giấy tràn ngập nét mực, chạy thẳng đến chỗ Đổng Minh Uy, nói: “Đổng lão sư, ngài chuyên dạy Hán ngữ cổ, mấy ngày trước có học sinh hỏi ta mấy cái từ lạ. Ngài biết trình độ của ta quá kém, thật sự không biết đáp án. Hôm nay vừa lúc có ngài ở đây, xin hỏi từ này có nghĩa là gì?”
Mọi người thò đầu lại gần, vừa thấy tức khắc có một loại cảm giác hoa mắt chóng mặt đau đầu. Chỉ thấy trên mặt giấy viết: 飌 氅, 餮 屾, 飨 乪, 飲 镤, 颥 魎, 鍾 魦, 電 貓, 鍪 匚, ăn phân, 鍪 籴,耋 瓞, Cerumen thrush, oolitic hydrocarbon. (Địch sưởng, thiết sằn, hưởng 乪, cừ nhuy, nhu tháp, hồ điều, tri ma, heo vòi phương, ăn phân, mâu địch, điệt điệt, đinh đông, nhi hydrocarbon)
Đầu của mọi người tại hiện trường to thêm một vòng. Đây đâu phải là chữ, rõ ràng là bùa vẽ quỷ thì đúng hơn. Đổng Minh Uy ngây ngốc tại chỗ. Chuyên ngành của hắn là Hán ngữ cổ, không phải văn Giáp Cốt và chữ tượng hình. Mấy từ Cao Quân viết giống như là dành cho chuyên ngành khảo cổ.
Nhưng mọi người ở đây lại không biết về điều đó. Bọn họ cho rằng đó là từ Hán cổ, đặc biệt là tên Đổng Minh Uy. Ngày thường, hắn nói chuyện đều thích chen thêm mấy câu “Chi, Hồ, Giả, Dã”, thảo luận hăng say cùng với mấy tên giáo viên dạy ngoại ngữ, ai đứng gần cũng tưởng bản thân đã quay trở lại quá khứ.
Theo lý thuyết, mọi lần hắn đều lên mặt biết tuốt. Nhưng lúc này, mọi người nhìn thấy trên đầu Đổng Minh Uy chảy xuống rất nhiều mồ hôi, da mặt vặn vẹo như ăn phải ruồi bọ, lưng áo ướt đẫm.
Tề Tâm Nguyệt ở đứng bên cạnh liều mạng nín cười, dù sao cũng không đến lượt nàng trả lời, hơn nữa nàng không hiểu bất kỳ chữ nào trong đây.
Quả nhiên, Cao Quân nói tiếp: “Có phải ngoại trừ chữ ‘Ăn phân’, mặt chữ khác đều không quen biết có đúng không? Đổng lão sư, xem ra trình độ nghiệp vụ của ngài cần đề cao hơn nữa!” (Ý nói ăn phải phân nên mặt mũi mới cau có như vậy)!!!
Đăng bởi | hiepcongtudaica1 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 3 |