Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Q1.C3: Buổi Học Cuối

Tiểu thuyết gốc · 2427 chữ

Chính sách của triều đình Ngô quốc, có thể nói là rất xem trọng việc tìm kiếm và bồi dưỡng người tài. Hàng năm các học việc trong cả nước, đều mở các đợt khảo hạch linh căn, cho tất cả những hài tử đủ chín tuổi của Ngô quốc.

Những hài tử được xác định có linh căn, sẽ được các học viện thu nhận, bồi dưỡng để trở thành một thế hệ luyện khí sỹ trẻ tuổi tiếp theo. Lực lượng luyện khí sỹ đối với một quốc gia, không bao giờ là thừa, càng nhiều luyện khí sỹ mạnh mẽ, thì quốc gia càng trở nên mạnh mẽ hơn. Đây cũng chính là một trong những lý do, vì sao mà Ngô quốc có thể phát triển mạnh mẽ chỉ trong vòng hai trăm năm trở lại đây. Trở thành cường quốc, sánh ngang Cảnh, Dương, Tùy ba nhà, phân chia thiên hạ.

Lý Cửu Cửu đang đi bộ vào trấn, hôm nay hắn ăn mặc vô cùng gọn gàng, đầu tóc búi cao, chân còn mang một đôi giày vải rất mới. Bộ y phục vải thô trên người hắn đã sờn màu, không được tính là mới, nhưng đã là bộ trang phục mà hắn cho là đẹp nhất của mình. Hắn hiếm khi ăn mặc chỉnh chu như vậy, nhưng vì hôm nay có một lý do rất đặc biệt. Hôm nay sẽ là buổi học cuối cùng của hắn tại học viện, hắn muốn để lại một ấn tượng thật tốt nơi đó.

Tại Ngô quốc, những hài tử đủ sáu tuổi đều được tạo điều kiện để đến học viện đọc sách. Nhưng không phải là tất cả, có nhiều gia đình, vì những lý do khác nhau, mà đa phần những hài tử đều không được đến học viện.

Lý Cửu Cửu may mắn hơn, gia đình hắn tuy khó khăn, nhưng Như Ngọc vẫn luôn cố gắng hết sức, để cho hắn có thể được đến học viện đọc sách trong ba năm qua.

Sau ngày hôm nay, hắn không còn là một học đồ nửa, mà đã là một người trưởng thành. Nếu như sau đợt khảo hạch, hắn may mắn có được linh căn, thì hắn sẽ trở thành một luyện khí sỹ người người ao ước, cuộc đời sẽ bước sang một trang mới. Hoặc là trở thành một thiếu niên bình thường, sau đó lập gia đình, sinh hài tử. Sống một cuộc đời an nhàn đến cuối cùng.

Lý Cửu Cửu đi đến ngã tư Cực Lạc, giống như mọi ngày, hắn dừng lại, tựa lưng vào một thân cây ven đường, giống như là đang đợi một ai đó.

Không bao lâu sao, Lương Phù Dao từ trong cửa tiệm bán quan tài bên kia đường, giống như một con chó nhỏ, cười "hắc hắc" chạy ra.

_ Cửu Cửu ca, chúng ta đi thôi!

Lương Phù Dao đã được bảy tuổi, nàng đã đến học viện đọc sách được một năm. Suốt một năm qua, ngày nào hai người cũng đợi nhau, để đi đến học viện.

Ban đầu Lý Cửu Cửu không đồng ý việc này, hắn cảm thấy rất phiền phức, hắn không muốn trở thành một người trông trẻ. Nhưng mà Lương Phù Dao cứ nằng nặc bám diết lấy hắn, ngày nào hắn đến học viện thì nàng sẽ cùng đi với hắn, ngày nào hắn không đến thì nàng cũng sẽ không, mặc kệ A Ngân tức đến mắt toé lửa.

Lý Cửu Cửu từ nhỏ đã quan tâm nàng như là muội muội, bắc đắc dĩ hắn đành phải mang cái phiền phức này vào người. Ngày nào hắn cũng sẽ tựa lưng vào thân cây này, sau đó cùng nàng đi đến học viện.

Lúc đầu Lý Cửu Cửu còn xem đó như là một phiền phức, nhưng dần dần đã như một thói quen. Chỉ cần nghĩ đến ngày mai không phải đi đến nơi này nửa, hắn chợt cảm thấy mất mát, thầm nghĩ "thân cây này tựa lưng cũng không tệ lắm".

Trên đường đi, Lương Phù Dao vẫn lãi nhãi giống như mọi ngày, dường như nàng chưa nghĩ đến, ngày mai vắng đi Lý Cửu Cửu sẽ như thế nào. Hoặc là nàng chưa từng nghĩ đến, một ngày kia nàng và hắn sẽ chia cách.

_ Cửu Cửu ca, hôm nay nhìn ca lạ lắm.

Lý Cửu Cửu nhìn nàng nghi hoặc.

_ Ta…?

Lương Phù Dao đảo mắt liên tục, thần bí nói.

_ Thường ngày ca không ăn mặc như thế này, hôm nay có việc gì à?

Lý Cửu Cửu cảm thấy có chút ngại ngùng, hắn thật cũng không quen với cảm giác được người khác chú ý. Nhưng là một người ca ca, không thể để cho muội muội "khinh nhờn", hắn cố tỏ ra vẻ không có việc gì.

_ Như thế này không đẹp sao?

Lương Phù Dao dứt khoát khẳng định.

_ Không đẹp.

Nàng đưa tay lên vuốt vuốt cằm, gương mặt tròn xoe cố toả ra dáng vẻ cao thâm, bộ dáng vô cùng đáng yêu.

_ Ca như thường ngày vẫn rất tốt mà, nhìn như thế này không quen…muội không thích.

Lý Cửu Cửu có chút thất vọng, hôm nay hắn đã cố tình ăn mặc chỉnh chu, bày ra dáng vẻ mà hắn cho rằng đẹp nhất. Không ngờ rằng lại bị người khác đánh giá như vậy. Thật ra bộ dáng của hắn vẫn rất tốt, dáng người cao lớn, gương mặt không phải là "tuyệt đại mỹ nam", nhưng không thể nào nói là xấu. Thêm vào đó là bộ trang phục tom tất, đầu tóc búi cao gọn gàng, nhìn rất có dáng vẻ phong hoa. Chỉ là vì người đánh giá hắn, là một "heo tinh" mà thôi.

Hắn nén xuống sự thất vọng, giọng nói nghiêm túc, đề cập đến vấn đề quan trọng.

_ Ngày mai ta không đi cùng muội nửa, muội phải tự đi một mình, nhớ là phải cẩn thận biết không?

Lương Phù Dao đang vui vẻ gương mặt bỗng chóc thay đổi, nàng bước nhanh lên phía trước, chắn trước người hắn, gương mặt nghiêm túc.

_ Muội nghe Tuyết Long ca ca nói, Lương Nhân cốc gì đó cách nơi này rất xa. Cửu Cửu ca có thể không đi đến đó được hay không?

Lý Cửu Cửu ánh mắt thâm thúy nhìn nàng, dường như có điều suy nghĩ. Nhưng rất nhanh tia cảm xúc kia liền biến mất, hắn đưa tay vuốt đầu nàng, nở một nụ cười ấm áp.

_ Không xa như Tuyết Long ca của muội nói đâu, ta đi đến đó là để làm tiên nhân, sẽ thường xuyên trở về chơi cùng muội mà.

Lương Phù Dao nghe đến hai từ "tiên nhân" càng cảm thấy buồn bã hơn, Tuyết Long ca ca của nàng cũng từng nói như thế. Nói là sẽ đi đến Thánh gì, điện gì đó để là tiên nhân, sẽ thường xuyên trở về thăm nàng. Nhưng kết quả lần này ca ca trở về đã là một năm, thử hỏi nàng làm sao không buồn bã cho được.

Lý Cửu Cửu nhìn vẽ mặt thất vọng của nàng liền nói.

_ Vỗ tay kết hẹn.

Lương Phù Dao nhìn thấy bàn tay của hắn đang hướng về nàng, sau đó nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia, ánh mắt ấm áp chân thành. Nàng quyết định sẽ tin tưởng hắn, đưa bàn về phía trước, vỗ mạnh lên bàn tay của hắn.

"Bộp"

_ Vỗ tay kết hẹn.

Bên trong học viện.

_ Linh khí rất thiết yếu, cơ thể sẽ hấp thu linh khí bên ngoài, sau đó luyện hoá chúng trở thành nội lực, tồn tại bên trong nguyên anh. Nội lực càng hùng hậu, tương đương với sự mạnh mẽ của một luyện khí sỹ. Các con nên nhớ, nguyên anh rất quan trọng đối với một luyện khí sỹ. Bởi vì bên trong nguyên anh cất giữ nội lực, một khi nguyên anh biến mất, cũng đồng nghĩa luyện khí sỹ sẽ mất đi tất cả, bao gồm cả sinh mệnh. Nguyên anh rất dễ bị tổn thương, vì thế nó được bảo vệ bên trong nguyên đan. Còn về nguyên đan, lần trước ta đã nói qua, ai trong các con có thể nhắc lại cho ta nào?

Lão sư là một người trung niên, ông mặc một bộ trường bào màu lam nhạt rất đổi bình thường. Gương mặt hoà ái dễ gần, chỉ cần nhìn qua luôn làm cho người khác có một cảm giác gần gũi. Ông đưa mắt nhìn xuống phía dưới, nơi các học đồ đang ngồi ngay ngắn nghe giảng. Ông nhìn Lý Cửu Cửu, sau đó gật đầu, biểu đạt đồng ý cho hắn giải thích về nguyên đan.

Đối với những kiến thức về luyện khí, Lý Cửu Cửu luôn có một sự quan tâm đặc biệt. Hắn luôn ao ước trở thành một luyện khí sỹ, mỗi lần có người nhắc đến, hắn luôn tập trung lắng nghe, đến mức quên luôn cả thời gian.

_ Khi luyện khí sỹ đạt đến cảnh giới Địa Tiên, bên ngoài nguyên anh sẽ xuất hiện một tầng bảo vệ. Tầng bảo vệ này cứng rắn vô cùng, dùng để bảo vệ nguyên anh, nó được gọi là nguyên đan.

Lão sư nở một nụ cười tán dương, đối với người học trò này ông vẫn luôn rất hài lòng.

_ Đúng vậy, nguyên anh rất dễ bị kẻ địch tổn thương, vì thế nó luôn được bảo vệ bên trong nguyên đan. Nguyên đan rất cứng rắn, nó là một trong những thứ khó phá hủy nhất trong thiên địa này.

Phía bên dưới có một học đồ đưa tay xin được ý kiến.

_ Như vậy nguyên anh quan trọng hơn, hay là nguyên đan quan trọng hơn thưa lão sư.

Lão sư khẽ vẫy tay, linh khí xung quanh liền khẽ động. Một cổ hấp lực từ tay ông phát xuất, giống như một cơn gió thổi qua, cửa sổ chợt mở tung. Sau đó như có một thứ gì đó bay vào tay ông, lòng bàn tay được mở ra, nơi đó liền xuất hiện một quả óc chó to bằng nửa nắm tay hài tử.

Cả lớp học liền ồ lên, tất cả đều trầm trồ thán phục. Nhiệt huyết của thiếu niên, niềm ao ước có được linh căn, trở thành một luyện khí sỹ bên trong mỗi người lại càng thêm cháy bỏng.

Học viện Mễ Hương trấn những năm trước đây chỉ có duy nhất một ông đồ dạy chữ. Nhưng sau kỳ án năm đó, nơi này đã được triều đình cử về đây không ít lão sư chân chính, phần lớn đều là luyện khí sỹ. Trong đó nghe nói đâu, viện trưởng còn là một cường giả hàng thật giá thật, đã từng là chấp sự của Hồng Y Doanh, thực lực đã gần đạt đến Tiên Nhân cảnh. Ông được gọi là Trần Duy Lượng.

Trần Duy Lượng cầm quả óc chó trong tay, đưa về phía dưới.

_ Nguyên đan cũng giống như quả óc chó này, rất là cứng rắn. Khi đập vỡ phần vỏ bên ngoài, phần hạt bên trong sẽ ăn rất ngon. Như vậy quả óc chó sau khi bị đập vỡ sẽ không còn lại gì, cũng giống như một luyện khí sỹ, phần võ là nguyên đan, phần hạt sẽ là nguyên anh. Nếu thiếu đi một phần, chúng sẽ không còn giá trị nửa, vì thế cả hai đều quan trọng như nhau.

Khi nói đến những kiến thức về luyện khí, Lý Cửu Cửu đều rất hứng thú.

_ Thưa lão sư, như vậy luyện khí sỹ phân chia cấp bậc như thế nào thưa thầy?

Cả lớp học bỗng chóc im ắng, mọi học đồ đều trở nên nghiêm túc lắng nghe. Đây chắc hẳn là vấn đề mà tất cả bọn chúng đều muốn biết.

Trần Duy Lượng gương mặt vẫn hoà ái, ông chậm rãi giải đáp.

_ Cảnh giới được chia theo thành tựu trong quá trình tu luyện của một luyện khí sỹ, nó được chia thành năm đại cảnh. Phàm cảnh, Nhân cảnh, Địa Tiên cảnh, Hoá Thần và Tiên Nhân cảnh. Mỗi cấp bậc lại được chia theo tiến trình, từ sơ kỳ đến viên mãn. Trong đó cánh cửa quan trọng nhất chính là Tiên Nhân cảnh, đó là cánh cửa giữa Nhân và Tiên, đều này bây giờ giải thích với các con vẫn còn quá sớm, các con nên nhớ, cảnh giới khác nhau không hẳn sẽ nói lên thực lực chân chính của một luyện khí sỹ, mà còn được quyết định bởi rất nhiều yếu tố khác. Ngoài ra còn có Thể tu, Nhãn Thuật sỹ, các pháp môn tu hành khác, tất cả đều có phân chia cấp bậc khác nhau. Nếu như các con may mắn có được linh căn, ở lớp giành cho tân sinh, ta sẽ giải thích cặn kẽ hơn. Buổi học hôm nay chỉ đến đây thôi, ta hy vọng sẽ gặp lại các con trong lớp học giành cho tân sinh.

Cả lớp học nghe đến đều hương phấn, nhưng cuối cùng lại có chút thất vọng. Linh căn đâu phải là thứ mà ai cũng đạt được, cả vạn người may ra tìm được một người có linh căn. Bọn họ đều có nhiệt huyết, nhưng khi nghĩ đến lớp học giành cho tân sinh, mọi người không khỏi có chút cảm giác "tìm trăng trong nước".

_ Lý Cửu Cửu, con ở lại gặp ta một lát, ta có chuyện muốn nói cùng con.

Trần Duy Lượng nhìn ra cửa lớp, trông thấy Lý Cửu Cửu ăn mặc vô cùng gọn gàng sạch sẽ, đầu tóc búi cao. Bên cạnh còn có một tiểu cô nương mập mạp đáng yêu, ông liền nhẹ giọng căn dặn.

Lý Cửu Cửu ngoan ngoãn đáp ứng.

_ Vâng thưa lão sư!

Sau đó hắn quay sang nhìn Lương Phù Dao bên cạnh.

_ Muội ra phía trước đợi ta.

Lương Phù Dao không suy nghĩ nhiều liền đáp ứng.

Các học đồ lục tục ra về, cửa phòng được khép lại, bên trong chỉ còn có hai người.

Bạn đang đọc Hoa Lương Nhân sáng tác bởi conheomauxanh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi conheomauxanh
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.