Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Q1.C4: Tân Lang

Tiểu thuyết gốc · 3565 chữ

Các học viện trong Ngô quốc, hàng năm luôn mở các đợt khảo hạch linh căn cho tất cả hài tử vừa đủ chín tuổi. Sau hơn rất nhiều năm, giới luyện khí đã đúc kết ra một quy chuẩn. Đó là, chín tuổi là độ tuổi phù hợp nhất để khảo hạch linh căn. Hay nói chính xác hơn, là khai mở nguyệt đạo đầu tiên trong cơ thể. Nếu như sớm hơn, hoặc là trễ hơn một vài năm, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến sự phát triển sau này. Tựa như một hạt giống, bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để nẩy mầm.

Người may mắn có được linh căn, sẽ được các học viện thu nhận, tiến hành bồi dưỡng. Trở thành các luyện khí sỹ tương lai của Ngô quốc, hoặc là khai tông lập phái, hoặc là trở thành một ẩn sĩ, tán tu, tất cả đều tùy thuộc mỗi người.

Hàng năm, cũng vào thời gian này, các môn phái lớn nhỏ khắp nơi, không riêng gì Ngô quốc, cũng sẽ bắt đầu chiêu mộ đệ tử, tìm kiếm người tài cho tương lai của môn phái.

Việc chiêu mộ đệ tử giữa các môn phái và học viện, cũng sẽ thường xuyên xảy ra các xung đột với nhau. Nhưng nhìn chung đều là những tranh chấp nhỏ, không ảnh hưởng đến đại cục. Về bản chất, giữa triều đình và môn phái sẽ không xen vào việc của nhau, trừ phi điều đó ảnh hưởng đến lợi ích của bên còn lại.

Ví như kỳ án Mễ Hương chín năm trước, đã cướp đi sinh mạng của hơn sáu mươi ngư phu trong trấn. Triều đình lúc ấy đã phải điều động đại quân, kết quả là Quang Thánh Điện phải tuyên bố phong môn, trở thành ẩn tông cho đến ngày nay.

Lương Nhân Cốc lúc này đang là thời điểm bận rộn nhất trong năm, bởi vì hai tháng sau sẽ là lúc môn phái tổ chức tuyển chọn đệ tử. Ba năm trước, bởi vì một số lý do, Lương Nhân Cốc đã không tổ chức tuyển chọn đệ tử đến tận hiện tại. Trong môn phái hầu như không tồn tại tân đệ tử, người gia nhập muộn nhất cũng đã trãi qua năm thứ ba.

Năm nay môn phái sắp được chào đón thêm những tân đệ tử, mọi người đều cảm thấy phấn chấn. Nhất là đối với các đệ tử Lương Nhân Cốc, bọn họ sắp sửa trở thành những sư huynh, sư tỷ, hỏi sao mà không phấn khởi.

Lúc này, trên một sơn lộ cách không xa Lương Nhân Cốc, có hai đệ tử trẻ tuổi, mặc trang phục của môn phái đang dảo bước.

Nữ đệ tử đi phía trước tuổi còn rất trẻ, ước chừng mười bốn, tay cầm nhuyễn kiếm. Gương mặt xinh đẹp, luôn hiện lên nụ cười rạng rỡ, tràn đầy sức sống của thiếu nữ. Dáng người mảnh khảnh, các đường cong trên cơ thể vẫn chưa quá rõ nét, có thể thấy được nàng vẫn còn chưa trưởng thành.

Thiếu nữ đi phía trước không ngừng nhảy nhót cước bộ, hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, bộ dáng rất là thích thú. Nàng nghiêng đầu nhìn nam đệ tử phía sau, giọng nói thanh thúy.

_ Phương Viễn, đệ nhanh chân một chút được không, cứ chậm chạp như con rùa già vậy?

Phương Viễn chậm chạp đi ở phía sau, trên người còn mang theo không ít vật dụng. Hai người chắc hẳn là vừa mua chúng từ trong trấn, hắn giọng nói có chút uất ức.

_ Linh Nhi tỷ, tỷ đi chậm một chút, đệ mang theo nhiều đồ như thế này, quả thật rất nặng.

Phương Viễn gương mặt bình thường, tuổi chỉ mười ba, nhưng dáng người cao lớn vạm vỡ, còn cao hơn nàng cả một cái đầu, hắn ngoài sức lực ra thì thật không có gì nổi bật. Nàng thầm nghĩ, nếu như biết hắn hay than vãn như thế này thì đã không mang theo hắn.

_ Đệ trách ta sao?

Phương Viễn chân thành cố gắng giải thích, gióng nói lắp bắp đứt quãng.

_ Không…không phải…ý của đệ…là…là…tỷ có thể mang giúp…

Nử đệ tử tên đầy đủ là Hạc Linh Nhi, nàng không đợi Phương Viễn nói hết câu đã ngắt lời.

_ Không phải là được rồi, chúng ta đi tiếp, đệ nhanh chân lên một chút.

Phương Viễn đành thở dài, hắn thật không biết sư tỷ mình giả ngốc hay là ngốc thật nửa.

Nhưng nhìn vóc dáng nhỏ bé của sư tỷ, nếu để nàng mang những thứ này, hắn thật không dám tưởng tượng.

_ Linh Nhi tỷ, lần này chưởng môn thật là muốn tổ chức tuyển chọn đệ tử hay sao? đệ nhớ là đã lâu rồi môn phái chúng ta chưa từng thu nhận đệ tử.

Hạc Linh Nhi vẫn dáng điệu vui vẻ, nàng rất nhanh đã quên đi "tâm địa độc ác" của sư đệ mình.

_ Đúng vậy, những thứ mà đệ mang kia, đều là để chuẩn bị cho đại hội tuyển chọn lần này đấy.

Phương Viễn như có điều suy nghĩ.

_ Như vậy, như vậy là đệ từ nay không phải làm những công việc thế này nửa phải không?

Đối mắt Hạc Linh Nhi lập tức bắn ra một tia lửa điện, Phương Viễn cảm thấy lạnh sống lưng, ngoan ngoãn như một con mèo con, cúi mặt không dám nhìn nàng.

Hạc Linh Nhi nhìn bộ dáng "mèo con" của hắn chỉ biết lắc đầu, tắc lưỡi. Tên này chỉ được cái to xác, thật không biết khi nào mới làm nên đại sự.

_ Đệ đấy, ta thật không biết làm sao với đệ bây giờ. Ta nói đệ đó, đệ còn không nhìn ta, ở dưới đất có gì mà đệ tìm mãi vậy…

Thân ảnh cao lớn cúi đầu sợ sệt, thiếu nữ vóc dáng thấp bé thì ra sức răn dạy. Hình ảnh thật làm cho người khác khó mà lý giải, nếu đổi lại thì còn có thể chấp nhận.

Phương Viễn sau khi bị sư tỷ một tràng răn dạy thì càng cảm thấy uất ức hơn, rõ ràng chuyến đi lần này hắn là người bỏ ra công sức nhiều nhất, nhưng mà lúc nào cũng bị sư tỷ làm cho cảm thấy hắn mới chính là người vô dụng, vướng vúi.

Hắn tự hỏi nhân sinh, rốt cuộc là vẫn đề nằm ở đâu.

Hạc Linh Nhi sau khi răn dạy sư đệ thì làm ra dáng vẻ không so đo, hai người lại tiếp tục lên đường. Đương nhiên, người nhận trách nhiệm khuân vác là sự đệ hắn, nàng chỉ cần đi trước là được.

_ Linh Nhi tỷ?

Hạc Linh Nhi tâm tình đã tốt hơn, giọng nói thanh thúy, trong trẻo.

_ Sao, có việc gì, đệ lại than vãn việc gì nửa?

Phương Viễn giải thích.

_ Không…không phải…hình như phía trước có hỷ sự.

Hạc Linh Nhi trả lời.

_ Đúng vậy, chắc là bọn họ đang rất hạnh phúc.

Ánh mắt của nàng sáng rực nhìn về nơi ấy, vẻ mặt không giấu được sự ngưỡng mộ. Tâm tình thiếu nữ ai không mơ mộng một hôn lễ cùng người trong mộng.

Phương Viễn đưa mắt quan sát xung quanh, nơi này rất vắng vẻ, chỉ có duy nhất một gian nhà tranh. Phía trước cổng lớn có dán một đôi long phụng màu đỏ rất lớn, xung quanh sân nhà còn treo không ít hoa hỷ, là loại chỉ sử dụng khi có hỷ sự. Trước sân là những thùng sính lễ bằng gỗ to nhỏ khác nhau, phải có hơn chiếc, tất cả đều được vải đỏ kết lại rất tỉ mỹ. Hai bên là hai hàng người, kèn trống không ngừng vang lên, náo nhiệt vô cùng.

Từ lúc hắn gia nhập Lương Nhân Cốc đến nay đã được bốn năm, hắn chưa từng được trong thấy một tràng hy sự lần nào. Mặc dù cuộc sống bên trong môn phái rất tốt, nhưng những người trẻ tuổi vẫn luôn rất thích nhưng nơi náo nhiệt.

Khi đi ngang qua gian nhà, hắn không khỏi đưa mắt nhìn thêm vài lần, hy vọng sẽ được trong thấy tân nương, không biết nàng có sinh đẹp hay không. Kết quả khiến hắn có chút thất vọng, cửa chính vậy mà đóng chặt, thật không biết gia chủ suy nghĩ thế nào, vào ngày đại hôn như vậy, ai lại đóng kín cửa cơ chứ.

Hắn tò mò nhìn sang hai hàng người phía trước sân, hy vọng sẽ được nhìn thấy tân lang. Nhưng mà, không biết có phải hắn hoa mắt hay không, hàng người phía trước không giống như là người đến để đón tân nương.

Trên mặt ai cũng toát ra một vẻ sợ hãi, đôi môi mấp mấy như muốn oà lên thành tiếng. Một người nhạc công còn run lên, làm rơi mất chiếc kèn trong tay. Hắn vội vã nhặt lên, cơ mặt run lên bần bật vì sợ.

Phương Viễn cảm nhận có điều gì đó không đúng, hắn ngừng lại, giọng nói nghiêm túc.

_ Linh Nhi tỷ.

Hạc Linh Nhi lúc này cũng đã đứng lại, bộ dáng trở nên nghiêm túc lạ thường, khác hẳn với hình ảnh vô tư lúc ban đầu. Nàng quan sát căn nhà, đôi mắt trong veo khẽ nhíu lại như có điều suy nghĩ.

Tay trái nắm lấy nhuyễn kiếm càng thêm siết chặt, nội lực trong cơ thể âm thầm vận chuyển. Nàng luôn tự hào bởi vì mình là một luyện khí sỹ, giống như bao nhiêu luyện khí sỹ khác, lấy việc bảo vệ chính nghĩa đặt lên hàng đầu. Nàng tuy chưa bao giờ được thực chiến sinh tử, nhưng đối đầu cùng những ma nhân yêu thú nàng vẫn có một chút tự tin. Huống gì, nơi đây là phạm vi thế lực của Lương Nhân Cốc, nàng không tin có yêu ma quỷ quái gì dám làm loạn.

Phương Viễn nhìn thấy bộ dáng của sư tỷ càng thêm lo lắng, hắn run rẩy lui lại. Cơ thể to lớn nép vào phía sau sư tỷ, trong những thời khắc nguy cấp, theo bản năng hắn luôn xem sư tỷ của mình là một chỗ dựa vững chắc. Hắn bản tính nhút nhác, tư chất kém cỏi, bên trong môn phái luôn bị ức hiếp, từ lúc nhập môn đến nay, hắn luôn đi theo bên cạnh sư tỷ, vô hình đã xem nàng như một chỗ dựa.

Cửa chính chợt mở, tân lang vui vẻ bước ra, tiếng kèn trống một lần nửa vang lên, không khí lại trở nên náo nhiệt. Tân lang trên tay cầm theo không ít túi đỏ, theo phong tục thì những túi đỏ này được gọi là hồng bao, chúng sẽ được tặng cho những người có mặt chứng kiến, xem như là gia chủ muốn chia sẽ hạnh phúc cùng mọi người.

Tân lang vui vẻ phân phát hồng bao đến tất cả mọi người trong, khi hắn nhìn thấy Hạc Linh Nhi cùng Phương Viễn, trên mặt liền hiện lên một nụ cười. Tân lang tiến đến nơi bọn họ, tuy không quen biết, nhưng đã có mặt ở nơi này thì cũng xem như là người chứng kiến. Vã lại giá trị của hồng bao cũng không lớn lắm, hắn không ngần ngại tặng mỗi người một túi, trên mặt vẫn luôn nở một nụ cười rạng rỡ.

_ Cám ơn hai vị tiên nhân đã đến chứng kiến, đúng là vinh hạnh cho gia đình tiểu nhân. Nếu hai vị tiên nhân không chê, có thể vào nhà uống một ly rượu mừng.

Phương Viễn có chút ngẫn ra, hắn thận trọng thăm dò.

_ Vị đại ca này, làm sao ngươi biết chúng ta là những luyện khí sỹ?

Tân lang cười ngây ngô, giống như một đứa trẻ gãi đầu chỉ vào trang phục của hai người.

Phương Viễn lúc này chợt hiểu ra, thì ra là do bọn họ mặc trang phục của môn phái. Dù sao Lương Nhân Cốc cũng là môn phái luyện khí nhất lưu trong vùng, nơi này còn là phạm vi thế lực của bọn họ. Vì thế bị nhận ra cũng không phải là điều gì khó giải thích, hắn gật gật đầu như đã nghĩ thông.

_ A, thì ra là như vậy.

Tân lang một lần nửa đưa hồng bao về phía hai người, vẻ mặt ngại ngùng, sợ rằng sẽ không vừa mắt hai vị tiên nhân, giọng nói có chút sợ sệt.

_ Vậy cái này…cũng không đáng giá gì…chỉ là cám ơn hai vị tiên nhân đã đến chứng kiến hôn lễ của tiểu nhân.

Phương Viễn nhìn thấy bộ dáng sợ sệt của vị tân lang, giống như nhìn thấy hình ảnh của thân, hắn có chút đồng cảm liền chủ động nhận lấy cả hai hồng bao. Giống như cố ý giải vây cho đối phương, lúc này uất ức của hắn suốt cả chặng đường đều biến mất, hắn có cảm giác bản thân đã không vô dụng như sư tỷ nói nửa.

Hạc Linh Nhi từ đầu luôn im lặng, lúc này bỗng nhiên cất giọng thăm dò.

_ Vị đại ca này, chúng ta cũng không phải tiên nhân, chỉ là nhận mệnh sư môn ra khỏi cốc làm chút sự vụ mà thôi. Huynh cũng đừng gọi chúng ta là tiên nhân, bọn ta thật không dám nhận.

Tân lang lúng túng.

_ Như vậy…vậy thì…xin cám ơn hai vị tiểu bằng hữu đã đến chứng kiến hôn lễ.

Hắn dừng lại, nhìn mọi người phía trong sân, sau đó nói tiếp.

_ Ta…ta…ta có thể…có thể vào trong được không?

Hạc Linh Nhi có chút ngẩn người, sau đó chợt hiểu ra, đây rõ ràng là vì thân phận của bọn họ, đã làm khó cho hôn lễ của người ta, nàng áy nấy đáp lời.

_ Thật xin lỗi, đã làm phiền đại ca ca rồi, huynh cứ vào trong đi, bọn ta có chút sự vụ trong người, phải tiếp tục lên đường ngay bây giờ.

Tân lang đáp lời.

_ Như vậy…xin tạm biệt hai vị tiểu bằng hữu.

Nói xong hắn nhanh chóng đi vào trong, hôn lễ lại tiếp tục được cử hành. Hạc Linh Nhi thở hắc ra một hơi, thì ra là nàng đã quá lo lắng, người ta đã chủ động mời nàng vào nhà, thì còn có thể cia chuyện gì. Nơi này lại là phạm vi thế lực của Lương Nhân Cốc, có người tìm rắc rối cũng sẽ không tìm đến nơi này, quả thật là một phen tự doạ bản thân.

Phương Viễn là người cảm thấy nhẹ nhõm nhất, nếu thật đánh nhau hắn không biết nên làm thế nào. Bản lãnh của hắn không đến đâu, chỉ được cái vẻ ngoài to lớn mà thôi, hắn tự nhũ với bản thân. Lần này trở về môn phái phải thật chăm chỉ rèn luyện, để không còn phải trốn sau lưng sư tỷ.

_ Linh Nhi tỷ, chúng ta lên đường thôi.

Hạc Linh Nhi ừm một tiếng, hai người liền rời đi. Nhưng đúng lúc này, một hài tử khoảng chừng bốn tuổi, miệng không ngừng khóc lớn, hoảng sợ chạy ra từ cửa chính.

Trong đám người trước sân, có một phụ nữ trung niên trang điểm sặc sỡ, đoán chừng là người được gọi là bà mai. Nàng ôm lấy đứa trẻ, cố gắng dỗ giành, đứa trẻ trong lòng nàng không ngừng kêu khóc. Bà mai cũng bị tiếng khóc của đứa trẻ làm cho sợ hãi, hai mắt ngấn lệ, dường như cũng muốn khóc theo đứa trẻ. Đám người trong sân ai nấy đều càng thêm hoảng sợ, tất cả đều có một điểm chung, là sợ hãi một thứ gì đó. Giống như là ác quỷ đang xuất hiện tại nơi này.

Mọi việc diễn ra quá nhanh, Hạc Linh Nhi còn đang thất thần thì bến trong nhà truyền ra một tiếng thất thanh.

_ CHẠY MAUUUU…

Đoàn người trong sân như ong vỡ tổ, tất cả đều cố gắng chạy nhất nhất có thể.

Bà mai ôm lấy đứa trẻ bỗng nhiên ngã rạp xuống đấu, phía sau đầu xuất hiện một lỗ máu, to bằng ngón tay, giống như bị ai đó dùng chiếc đũa mà chọc vào. Nàng ta nằm bất động trên mặt đất, cơ thể đã không còn sinh cơ. Một nam nhân khác cũng đang cố gắng chạy thật nhanh, chỉ nghe thấy từ bên trong nhà truyền đến từng đợt âm thanh, những quang ảnh giống như những mũi tên không ngừng phóng ra. Nam nhân nọ cảm thấy trước ngực bỗng chóc nóng rát, hắn cúi đầu nhìn xuống, nơi đó có một thứ chất lỏng màu đỏ đang chảy ra. Trước ngực truyền đến từng cơn đau nhức, con ngươi bắt đầu co rút lại, cơ thể mất khống chế ngã úp trên mặt đất. Trên lưng cũng có vết thương tương tự, giống như bị ai đó dùng đũa đâm xuyên qua cơ thể.

Khi nam nhân nọ và bà mai ngã xuống, trong sân cũng có không ít người ngã xuống tương tự, tất cả đều là vết thương chí mạng. Chỉ trong chớp mắt đã có bốn năm sinh mạng cứ như vậy mà chết đi.

Mọi chuyện nói ra rất dài, nhưng thực tế chỉ diễn ra trong mắt. Hạc Linh Nhi chưa từng chứng kiến tình cảnh đáng sợ đến như vậy, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy người khác giết người, thoáng có chút sợ hãi.

Tiếng khóc của hài tử vang vọng khắp nơi, đứa trẻ ngồi bên xác của nữ nhân không ngừng khóc lớn. Một nam nhân mặc lễ phục quay đầu nhìn thấy đứa trẻ, hắn lập tức chạy đến ôm lấy. Quang ảnh một lần nửa xuất hiện, lần này là nhắm thẳng vào nam nhân và hài tử. Nam nhân cố gắng chạy thật nhanh, nhưng tốc độ của hắn so với quang ảnh quả thật kém rất xa.

Khi quang ảnh như muốn xuyên qua cơ thể của cả hai, thì lập tức có một kiếm ảnh đoán đỡ. Hạc Linh Nhi cầm nhuyễn kiếm trong tay, lưỡi kiếm giống như mãng xà không ngừng uốn lượn, ngay ngắn đoán đỡ lấy quang ảnh.

Đoàn người sợ hãi bỏ chạy, âm thanh la hét ở khắp mọi nơi.

Phương Viễn lúc này tuy rằng sợ hãi nhưng vẫn sóng vai cùng Hạc Linh Nhi. Hắn ném hết những vật dụng trên người xuống mặt đất, từ sau lưng cầm lấy một trường côn bằng gỗ, nắm tay siết chặt.

_ Ha…ha…ha…

Bên trong căn nhà truyền đến từng tiếng cười lớn.

_ Đệ đứng yên ở đấy cho ta.

Hạc Linh Nhi nghiêm túc căn dặn Phương Viễn, nàng là người hiểu rõ thực lực của hắn hơn ai hết.

Nói xong, nàng liền thi triển một chiêu trong bộ kiếm pháp của Lương Nhân Cốc. Chỉ thấy nhuyễn kiếm bỗng nhiên rời tay, trên không rít lến một tiếng, sau đó nhắm ngay nơi phát ra tiếng cười mà lao đến. Một tiếng nổ vang, cửa chính liền bị thổi bay, Hạc Linh Nhi không suy nghĩ nhiều lập tức lao vào trong.

Cảnh tượng hiện ra trước mắt nàng thật kinh hãi, khiến cho nàng không khỏi biến sắc.

Tân nương mặc lễ phục màu đỏ đang ngồi trên ghế, nói chính xác hơn là xác chết của nàng đang được tựa vào ghế. Chiếc đầu nghiên qua một bên, đôi mắt thâm đen, làn da nhợt nhạt, có vẻ như đã chết được một quãng thời gian. Hai bàn tay đã bị cắt mất, đôi tay trắng nhợt rũ trên mặt đất, phía dưới là máu tươi không ngừng chảy.

Phần bụng nơi đó trống rỗng, dường như đã bị ai đó dùng dao mở ra. Huyết nhục nhầy nhục, rơi vãi khắp trên mặt đất, có thể tưởng tượng được nàng đã phải thống khổ như thế nào trước khi chết đi.

Bên cạnh là một nam nhân mặc lễ phục, Hạc Linh Nhi nhân ra người này, hắn chính là tên tân lang đã tặng nàng hồng bao. Hắn vuốt ve khuôn mặt của tân nương, nhìn thấy vẻ sợ hãi của Hạc Linh Nhi hắn cảm thấy càng thích thú. Đưa bàn tay vào phần bụng trống rỗng của tân nương, hắn nhẹ nhàng lôi ra một thứ gì đó màu đỏ. Sau đó đưa lên miệng, không ngừng liếm láp, rất là hưởng thụ.

Hạc Linh Nhi dù mạnh mẽ đến đâu vẫn chỉ là một thiếu nữ mười bốn tuổi, nàng cảm thấy ghê rợn đến tột độ. Nhưng cảm giác câm hận lại càng lớn hơn, nàng hét lớn một tiếng, nhuyễn kiếm không chút lưu tình, chém thẳng đến đối phương.

_ Khốn kiếp.

Bạn đang đọc Hoa Lương Nhân sáng tác bởi conheomauxanh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi conheomauxanh
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.