Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiền Kim Bảo.

Tiểu thuyết gốc · 1656 chữ

Bích Hải Đại Lục là một nơi tôn vinh sức mạnh vi tôn.

Những người tu tiên được coi như thần thánh, sống hàng nghìn năm với quyền lực vô hạn. Các môn phái lớn như Vạn Pháp Tiên Giới, Thiên Hạ Tông, và Cửu Thiên Môn... Cai trị những vùng đất rộng lớn.

Ở một góc yên bình của đại lục, gia tộc Tiền gia sống cuộc sống phồn thịnh và sung túc, không dính líu gì đến tiên đạo.

Họ được biết đến là một trong những dòng tộc giàu có nhất kinh thành, sở hữu tài sản khổng lồ.

Các đời Tiền chủ đều là những thương nhân lão luyện, chuyên kinh doanh hàng hóa xa xỉ như vàng bạc, lụa là, gấm vóc. Họ cũng chi rất nhiều ngân lượng để khai thác linh thạch, dâng lên các tông môn nhằm xây dựng mối quan hệ tốt đẹp, mặc dù không tham gia vào những cuộc chiến của các tu sĩ.

Gia chủ Tiền Phú Quý trong thời niên thiếu từng giúp đỡ một người tu tiên gặp khó khăn. Người đó dần dần đã bước vào con đường tu hành và trở thành trưởng lão của một tông môn. Ông ta không quên ân nghĩa xưa, trở lại để đền đáp và bảo hộ Tiền gia.

Khi phu nhân của Tiền Phú Quý mang thai một cặp song sinh, vị trưởng lão đã hỏi ông có muốn con cái mình tu đạo không. Tiền lão gia chỉ cầu mong chúng một đời bình an. Để thể hiện lòng quý mến, vị trưởng lão đã tặng cho hai đứa trẻ hai viên tiên đan quý giá.

Cả hai trưởng thành với vẻ ngoài xinh đẹp, lớn lên mà không bao giờ bệnh tật. Ông ta còn đích thân đặt tên cho chúng: trai gọi là Tiền Kim Bảo, nữ gọi là Tiền Ngọc Diệp.

17 năm sau.

Tiền Kim Bảo lén lút vác theo một tay nải, nhanh chóng chuồn khỏi nhà. Theo sau hắn là hai tên gia nhân thân cận, vẻ mặt lo lắng.

"Thiếu gia, giờ này lão gia sắp về rồi, hay là để…" - Một tên gia nhân lên tiếng, nhưng chưa kịp nói hết câu đã bị Tiền Kim Bảo ngắt lời.

Hắn thì thầm. "Để cái đầu của ngươi. Lát nữa cha về lại bắt bổn thiếu gia học chữ. Ngươi đó! Mau ra ngoài xem kiệu của cha ta có tới đâu rồi.”

"Thiếu gia!” - Tên gia nhân quay trở lại, thở hổn hển. “Kiệu của lão gia còn cách đây một đoạn nữa. Ta nhìn thấy xa phu khiêng kiệu rồi!”

Hắn lo lắng nhìn quanh. “Vậy là không thể đi bằng cửa chính được." - Tiền Kim Bảo nhìn lên bức tường cao qua đầu mình, một ý tưởng chợt nảy ra. “Này! Hai ngươi mau làm ghế cho ta trèo qua."

"Nhưng thiếu gia." - Một trong hai tên gia nhân đáp, vẻ mặt lo lắng. "Hôm kia lão gia phạt roi bọn ta vì để người lén đi chơi, lưng vẫn còn đau lắm

Tiền Kim Bảo gãi đầu, hắn lôi ra một xấp ngân phiếu từ trong ngực áo ném xuống. "Hết đau xíu nào chưa?"

Hai tên gia nhân nhìn nhau, ánh mắt bối rối. Xấp ngân phiếu lấp lánh trong tay Tiền Kim Bảo khiến họ khó lòng từ chối nhưng nỗi lo sợ bị Tiền Phú Quý trách phạt vẫn khiến chúng dè chừng.

Một tên vẻ mặt lo lắng. "Bọn ta cũng có lương tâm nghề nghiệp, do thám thì được chứ không giúp người trốn đi đâu."

Tiền Kim Bảo có chút tức giận, mày nhíu lại. "Ngươi…" - Hắn lôi ra thêm một xấp tiền nữa, ánh mắt rực sáng. "Nhiêu đây đủ mua lương tâm ngươi rồi hả?"

Hai tên gia nhân nhìn theo xấp tiền bằng mười năm làm công, nước miếng chảy ròng ròng. Chúng liếc mắt nhìn nhau, sự tham lam dần lấn át lý trí. “Đủ, đủ, đủ rồi! Mua bọn ta còn đủ mà!'' - Một tên thốt lên, cảm thán sự hào phóng của hắn.

Hai tên gia nhân quỳ xuống, tạo thành một chiếc ghế tạm cho Tiền Kim Bảo trèo lên. Hắn dồn sức nhảy lên, nắm lấy cạnh tường và nhanh chóng trèo qua. Từ phía bên kia, hắn cảm thấy một làn gió mát rượi thổi qua.

Ngay khi vừa thoát ra ngoài, Tiền Kim Bảo chạy thẳng tới Nhất Túy Hiên, nơi đám hảo bằng hữu của hắn đang đợi sẵn. Dọc đường, do vội vã, hắn va phải một cụ già, cả hai ngã nhào xuống đất, tay nải của Tiền Kim Bảo rơi xuống, đồ đạc vương vãi khắp nơi.

Hai tên gia nhân vội chạy đến, tức giận mắng nhiếc ông lão. “Ông già có nhìn đường không hả?! Va vào thiếu gia của bọn ta rồi" - Một tên quát lên.

Ông lão không trả lời, mắt vô tình liếc qua mấy bức họa rơi ra, vẻ mặt ngưng trọng một lát.

"Ông không sao chứ?!" - Tiền Kim Bảo vội đỡ ông ta ngồi dậy, rồi nhanh chóng thu nhặt lại những bức tranh của mình.

"Ngươi vẽ sao? Nhìn rất có hồn." - Lão ta nói một cách thần bí, mắt nhìn hắn chằm chằm.

"Thật sao?! Đa tạ." - Tiền Kim Bảo coi đó là một lời khen thông thường, mỉm cười đáp lại. Hắn lôi ra một tấm ngân phiếu và đưa cho ông lão. "Ông hãy đi đại phu nhé, để xem có bị thương không."

Ông lão nhìn tấm ngân phiếu rồi nhìn Tiền Kim Bảo.

Hắn không muốn lỡ mất thời gian, vội vã tiếp tục lên đường.

Vừa tới cửa Nhất Túy Hiên, tú bà đã như bắt được vàng, mừng rỡ kêu người chuẩn bị.

"Á à! Tiền công tử, ngươi mấy hôm nay đi đâu mà các cô nương nhớ ngươi không chịu nổi vậy?"

Tú bà không ngừng mỉm cười, nhưng lại thấy người trong quán vẫn lơ đễnh. "Sao không ai chào đón Tiền công tử vậy hả?"

Ngay lập tức, toàn bộ người trong Nhất Túy Hiên tràn ra, xếp hàng tươi cười chào hắn, không khí bỗng trở nên nhộn nhịp. Tuy nhiên, tú bà vẫn nhíu mày, cảm thấy chưa đủ.

Bà ta gằn giọng với tiểu nhị: “Thím thẩm rửa chén đâu? Kêu bà ấy ra chào Tiền công tử!”

Tiểu nhị bối rối đáp. "Dạ, nhưng bà ấy bảo rửa xong đống chén đã."

Tú bà quát: “Có bệnh à? Chào hắn một câu bằng bà ta rửa chén mười năm đấy! Nhanh gọi ra!”

Tiền Kim Bảo không khỏi bật cười, hắn được tiểu nhị dẫn lên căn phòng thượng hạng ở trên lầu, bằng hữu đã có mặt đầy đủ.

"Kim Bảo huynh!" - Cả đám kêu lên, không khí trở nên náo nhiệt. Trên bàn rượu thịt ê hề, vẫn chưa ai động đũa. "Nghe lũ gia nhân nói huynh hẹn, ta liền bỏ hết việc mà đến vì huynh đấy!"

"Ta đang ôm mỹ nhân mà cũng phải vội vàng phi ngựa tới, hahaha!” Tiền Kim Bảo bật cười, ánh mắt lém lỉnh. “Chu huynh và Thẩm huynh coi trọng ta rồi.”

"Đương nhiên rồi!" - Chu Nhất cười lớn. “Tiền Kim Bảo ai mà không muốn gặp chứ? Hôm nay ta đã chuẩn bị nhiều món ngon! Đặc biệt là cá chép hoàng hà và nữ nhi hồng hai mươi năm."

"Kim Bảo!!" - Thẩm Tương kéo ghế ngồi gần hắn nói nhỏ như sợ người khác đánh giá. "Có mang bảo vật đến không?"

Tiền Kim Bảo mỉm cười, đôi mắt lóe lên vẻ bí ẩn. "Tất nhiên rồi! Ta không thể đến đây tay không được.” Hắn lén lút lấy từ trong tay nải ra một viên đá quý lấp lánh, ánh sáng phản chiếu khắp phòng.

“Ôi, cái gì đây?” - Các vị công tử xung quanh lập tức hứng thú, ánh mắt sáng rực.

"Đây là một viên linh thạch hiếm có! Cha ta mua ở hội đấu giá." - Tiền Kim Bảo tự hào nói. Hắn nghe nói các tiên nhân có thể hấp thụ linh khí từ nó, vài hôm nữa Tiền Phú Quý sẽ mang lên Cửu Thiên môn dâng tặng.

Thẩm Tương liếm môi, y đang hy vọng cái khác. "Kim Bảo?! Hết rồi à?”

Hắn bật cười. “Làm sao thiếu thứ này được!" - Hắn nhanh chóng lôi ra một cuộn tranh từ trong tay nải, ánh mắt đầy tự hào. “Đây mới là bảo bối thực sự!”

Cả đám bạn bè tò mò nhìn chằm chằm. Cuộn tranh từ từ trải ra và những bức xuân họa tuyệt đẹp ẩn hiện trước mắt.

Toàn bộ đều là xuân họa tươi mát, nóng bỏng đến mức người xem không thể rời mắt. Các mỹ nữ trong tranh được vẽ với đường nét uyển chuyển, sống động như thật, từ làn da mịn màng đến ánh mắt đầy sức sống.

"Đúng là mỹ cảnh!" - Mạc Tuấn công tử thốt lên, không thể kiềm chế sự thán phục. "Tiền huynh đúng là thiên tài!"

Thẩm Tương không ngừng gật đầu, Chu Nhất cũng đồng tình. “Ngươi phải cho bọn ta xem thêm nữa, đây chỉ là khởi đầu thôi đúng không?”

Chu Nhất giật lấy một bức tranh trong tay Tiền Kim Bảo, ánh mắt rực sáng. “Ta mua hết, ta đều mua hết, vẫn giá cũ 1000 lượng!”

Tiền Kim Bảo kinh ngạc. "Chu huynh thật sự không định mặc cả một chút nào sao?”

'"Đương nhiên không!"- Chu Nhất cười lớn. "Những bức tranh này đáng giá gấp trăm lần, nhưng ta muốn ủng hộ huynh, nên vẫn giữ giá cũ!"

Thẩm Tương khoác vai hắn. "Nếu không phải là Kim Bảo huynh, bọn ta sẽ không bao giờ bỏ ra một số tiền lớn như vậy để mua tranh đâu!.”

Bạn đang đọc Họa Quỷ sáng tác bởi thienbinhthientuong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thienbinhthientuong
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.