Hôn Sự.
Tiền Kim Bảo có chút khó hiểu, chớp mắt nhìn Thẩm Tương. "Ý huynh là gì?"
“Ha ha!! Vậy mà còn không hiểu à?” - Chu Nhất cười vui vẻ. “Thẩm Tương hắn có thể cho huynh toàn bộ gia sản của Thẩm gia nếu huynh muốn.”
Thẩm Tương nghe vậy thì chớp mắt nhìn Tiền Kim Bảo, hơi ngượng ngùng. Hắn ngơ ngác một lúc rồi bất chợt xô gã khiến Thẩm Tương suýt té khỏi ghế.
“Biến thái à? Ta không thích đàn ông đâu!”
“Ậy, Kim Bảo huynh hiểu sai rồi!! Ta… Ta mến mộ Kim tỷ thôi!” - Thẩm Tương vội vàng giải thích, khuôn mặt đỏ bừng.
Tiền Kim Bảo ngạc nhiên, rồi bật cười. “Tỷ tỷ ta á? Huynh thích tỷ ấy??”
Tiền Ngọc Diệp chính xác là hình mẫu thê tử lý tưởng của nhiều gia tộc ở kinh thành, gia thế giàu có lại còn rất xinh đẹp và tài giỏi. Nàng ta thay Tiền Phú Quý quán xuyến toàn bộ chuyện kinh doanh của Tiền gia.
Nương tử như thế ai mà không muốn.
Sắp tới lễ hội hoa đăng, Thẩm Tương còn đang phân vân không biết nên mở lời hẹn thế nào để mỹ nhân cùng mình đi dạo, y đành phải nhờ đến hắn.
“Kim Bảo, tỷ tỷ huynh thích gì? Ta muốn chuẩn bị một món quà thật đặc biệt cho nàng.”
Tiền Kim Bảo nhún vai, khuyên bằng hữu cứ mang thật nhiều tiền sang nhà mình là được.
"Thích tiền?" - Thẩm Tương gãi đầu, vẻ mặt khó xử. Nếu mà nói về tiền thì ở kinh thành này, ai nhiều tiền bằng Tiền gia? Hình như gã đang tự làm khó mình rồi.
Cứ thế, bọn họ cười nói vui vẻ, thưởng thức rượu thịt và bàn luận không ngớt về những câu chuyện luyên thuyên bất tận.
Thời gian trôi đi nhanh chóng, khi bầu trời đã tối đen, ánh đèn trong Nhất Túy Hiên bắt đầu sáng lên lung linh, hai tên gia nhân dìu Tiền Kim Bảo say khướt về.
“Thiếu gia, chúng ta về thôi!” một trong hai gia nhân nói, cố gắng giữ hắn đứng thẳng.
"Không!" - Hắp đẩy họ ra.
“Lão gia sẽ chôn cậu đấy!” Gia nhân còn lại khuyên can, mặt đầy lo lắng. “Chúng ta phải trở về ngay bây giờ!"
Nhưng Tiền Kim Bảo chỉ cười khúc khích, trong lòng vẫn say sưa với những hình ảnh và âm thanh từ buổi tiệc.
Cuối cùng, dưới sự kiên quyết của hai gia nhân, hắn cũng miễn cưỡng đồng ý trở về.
Hai gia nhân dìu hắn ra cửa. Một trong số họ vội vàng chạy đi gọi kiệu, trong khi người còn lại giúp Tiền Kim Bảo đứng thẳng.
Trong lúc đó, một nhóm người mặc y phục sang trọng bước qua, khí chất tỏa ra từ họ khiến bất kỳ ai nhìn thấy cũng phải ngước nhìn. Những bộ trang phục lộng lẫy, được thêu dệt tỉ mỉ. Mỗi người đều mang bên hông một thanh tiên kiếm, ánh kim loại lấp lánh dưới ánh đèn, phản chiếu hình ảnh của những người tu hành đầy quyền lực.
"Thiếu gia, thiếu gia! Mau nhìn xem!” Một trong hai gia nhân hốt hoảng kêu lên, chỉ tay về phía nhóm người vừa đi qua. “Đó là tiên nhân đấy!”
Tiền Kim Bảo mở mắt, cảm giác say rượu vẫn còn nặng nề, nhưng khi nghe đến từ "tiên nhân," hắn lập tức ngồi dậy, ánh mắt sáng lên. Hắn nhìn ra ngoài kiệu, thấy nhóm người tu hành đang đi qua.
"Thật sự là tiên nhân!" - Hắn thốt lên, háo hức. "Oai phong thật!”
Những người tu hành ấy mang trong mình một khí chất khác biệt, Họ đi qua kiệu của Tiền Kim Bảo, không ai trong số họ chú ý đến hắn, nhưng sự hiện diện của họ khiến hắn cảm thấy ngưỡng mộ.
Sau khi nhóm người ấy khuất dạng, tên kiệu phu trầm trồ nói: “Lần đầu tiên ta thấy những người đẹp như thế. Tóc họ có màu trắng như tuyết, đẹp quá....”
Tên gia nhân gật đầu. “Tóc của thiếu gia bọn ta cũng màu trắng.”
“Đúng rồi, tóc ta cũng màu trắng, ta tu tiên được không nhỉ?” - Tiền Kim Bảo hỏi, ánh mắt lấp lánh hy vọng.
“Haha, thiếu gia, người tu hành lúc bảy tám tuổi đã khai kinh mạch vào cửa tiên môn rồi. Cậu chỉ là người thường thôi.” - Kiệu phu trả lời, cố gắng giữ giọng điệu nhẹ nhàng. "Ta nghe phụ thân nói sở dĩ ngoại hình cậu và đại tiểu thư trông giống họ là vì lúc nhỏ hai người nhận được chúc phúc của tiên nhân."
Tiền Kim Bảo hạ giọng, có chút chán nản. “Vậy thì không có khả năng tu hành sao?” - Hắn lầm bầm.
Gia nhân thấy thế liền an ủi: “Thiếu gia, thử nghĩ mà xem, trường sinh bất tử có gì tốt đâu? Bây giờ cậu đang sướng như thần tiên đấy thôi, thích làm gì thì làm nấy, tiên nhân cũng chỉ đến thế thôi!”
Tiền Kim Bảo nghe vậy, có phần suy ngẫm. Hắn nhìn quanh, thấy ánh đèn lấp lánh, những tiếng cười nói vui vẻ từ Nhất Túy Hiên vọng lại. Hiện tại có bạn bè, có rượu ngon, cuộc sống thế này cũng không tệ.
Gia nhân tiếp tục. "Có thể thoải mái vui chơi, không phải lo lắng về những quy tắc tu hành hay những trận chiến tranh đoạt. Hãy tận hưởng cuộc sống hiện tại đi!”
Tiền Kim Bảo khẽ gật đầu, lòng có chút vơi đi nỗi ưu tư.
Về đến nhà, Tiền Kim Bảo thấy Tiền Phú Quý, Tiền Phu Nhân và Tiền Ngọc Diệp đã chờ hắn sẵn ở cửa. Ánh đèn trong sân sáng rực, gia nhân chạy tới chạy lui lau chùi dọn dẹp, còn hai ngày nữa là tết nguyên tiêu.
Tiền Phú Quý khoanh tay trước ngực, ánh mắt ông nhìn chằm chằm vào Tiền Kim Bảo với vẻ nghiêm nghị. “Còn biết về nhà sao?"
Hắn biết lỗi liền cúi mặt xuống. "Con hứa sẽ không tài phạm nữa."
Đây là lần thứ một ngàn hắn nói thế, Tiền Phú Quý thở dài.
"Con cũng đã 17 tuổi rồi, không thể suốt ngày cứ như vậy được. Ta vừa bàn với mẹ con và tỷ tỷ, vài hôm nữa sẽ cho con đi coi mắt.”
Tiền Kim Bảo nghe vậy, lập tức cảm thấy lo lắng. “Coi mắt? Tại sao con lại phải đi coi mắt?" - Hắn phản đối, đôi mắt mở to, thể hiện sự không đồng tình.
Tiền Ngọc Diệp đứng bên cạnh trấn an em trai. “Mọi người nghĩ đệ có gia đình sẽ trở nên chín chắn hơn. Đối tượng lần này là nhị công chúa, hoàng thượng cũng đã đồng ý hôn sự này rồi.”
“Nhị công chúa?” Tiền Kim Bảo sững sờ. “Tại sao lại là nhị công chúa? Nàng ta là người tu tiên mà? Chúng ta là phàm nhân, chuyện này phi lý quá rồi."
Tiền Phú Quý khoanh tay trước ngực, ánh mắt nghiêm nghị. “Không có gì phi lý cả, hoàng đế đương triều cần nguồn tài chính từ Tiền gia để củng cố thực lực.”
“Cho nên cha đặt yêu cầu với họ à?” - Hắn tức giận. “Cha à! Nàng là tiên nhân có thể sống hàng trăm năm, con là gì chứ?”
Tiền Phú Quý kiên quyết: “Con là con trai của ta. Cứ đi xem mắt đi!”
Đăng bởi | thienbinhthientuong |
Thời gian |