Ông Lão Kỳ Quái.
Rời khỏi sạp hàng, Tiền Kim Bảo tiếp tục đi dạo, lòng vẫn chưa nguôi ngoai với thứ mình không thể có được.
Đột nhiên, một cảnh tượng trước mắt khiến hắn chững lại. Một cụ già bất cẩn bị một tên côn đồ xô ngã, gã hung hăng định đánh ông ta.
"Này tên kia." - Hắn quát. "Ông ấy là người già cả, đi đứng không tốt, ngươi không thông cảm còn muốn động tay động chân à.”
Gã côn đồ trừng mắt nhìn hắn, một nụ cười đầy mỉa mai hiện lên trên môi. “Thì sao? Ngươi ý kiến gì?"
"Ta... Ta..." - Tiền Kim Bảo đứng đối diện với tên côn đồ, cảm thấy có chút căng thẳng, gã to lớn, cơ bắp cuồn cuộn, rõ ràng không phải loại người dễ đối phó.
Hắn nuốt một ngụm nước bọt. Không muốn gây thêm rắc rối, lập tức móc ra vài tờ ngân phiếu và đưa cho gã với nụ cười gượng gạo.
"Ta thấy ngươi bị ông ấy đụng trúng, chắc bị thương nặng lắm." - Hắn nói với giọng hòa giải. "Đây, cầm chút tiền này mà đi khám đại phu.”
Tên côn đồ nhận lấy tờ ngân phiếu, ánh mắt lướt qua con dấu của Tiền gia in trên đó. Gã nheo mắt nhìn kỹ Tiền Kim Bảo
"Hắn là con trai của Tiền Phú Quý, gia tộc giàu nhất kinh thành đấy.” - Một tên đồng bọn bên cạnh thì thầm, âm thanh trầm thấp nhưng đủ để cả nhóm nghe thấy. Gã côn đồ bắt đầu chớp mắt, cái nhìn của gã trở nên đắc ý.
"Hay là bắt cóc hắn đòi tiền chuộc nhỉ?” - Bọn chúng bàn nhau, nụ cười gian ác nở trên môi. "Mày có nghĩ là Tiền gia sẽ trả tiền chuộc không? Nếu vậy, chúng ta sẽ sống như vua chúa! Chỉ cần tóm gọn hắn, sẽ không cần phải lo lắng về cuộc sống nữa."
“Hóa ra là Tiền thiếu gia!” - Gã côn đồ nhếch mép, giọng điệu trở nên xấc xược, đôi mắt ánh lên vẻ thách thức. “Có điều… Nhiêu đây không đủ đâu.”
Tiền Kim Bảo hơi cau mày, cảm thấy bối rối. Hắn lấy ra thêm ngân phiếu, ném cho chúng mà không cần suy nghĩ, rồi nhanh chóng quay sang cụ ông. "Chúng ta đi thôi."
Đám côn đồ lặng lẽ theo dõi, chúng chờ cho đến khi hắn ra khỏi đây, rồi sẽ bắt cóc hắn.
Tiền Kim Bảo và cụ ông lẫn vào đám đông nhưng vẫn cảm thấy có ai đó đang dõi theo mình. Hắn liên tục nhìn xung quanh.
"Không sao đâu, đừng quan tâm bọn chúng." - Cụ ông nói. Mà nhìn kỹ lại thì ông này rất quen thuộc. Nhận ra đây chính là ông lão mà hắn đã đâm trúng khi cố gắng chạy trốn khỏi nhà.
Ông ta gật gù, nắm chặt cánh tay của hắn, ánh mắt sáng lên đầy hài lòng. “Xương cốt của ngươi cũng may là chưa từng tu luyện, đỡ phải cho ta bẻ ra nắn lại từ đầu.... À thiếu niên, tranh vẽ lần trước có thể vẽ lại cho ta xem không?”
“Tranh? Ý ông là xuân họa à?” - Tiền Kim Bảo hơi ngượng ngùng, không biết liệu mình có nên hỏi thẳng hay không.
“Thể loại gì cũng được, mau vẽ cho ta xem!” - Ông lão bất ngờ lôi mạnh hắn vào một con hẻm, không gian xung quanh chuyển động, bóp méo như thể thời gian và không gian đang gấp lại. Khi cảm giác chóng mặt qua đi, trước mặt họ là một vùng đất xa lạ, nơi ánh sáng mờ mịt, xung quanh toàn là thi thể nằm la liệt, mùi máu tanh xộc lên.
Tiền Kim Bảo kinh sợ, lòng ngực hắn như bị một bàn tay vô hình bóp chặt. Hắn vội vàng quay lại tìm ông lão, nhưng giờ đây, người duy nhất hắn có thể nhìn thấy là một nam nhân tóc đỏ kỳ lạ, với cơ thể vạm vỡ đến đáng sợ.
“Nhưng vẽ cái gì?” Tiền Kim Bảo hỏi, giọng nói lạc đi trong sợ hãi. Gã tóc đỏ chỉ nhìn về phía những xác chết nằm ngổn ngang, nụ cười nhếch mép không rời khỏi khuôn mặt. Bất ngờ, gã túm lấy một cỗ cơ thể chưa phân hủy hết, nhấc bổng lên như thể đó là một vật phẩm quý giá.
“Vẽ lại thứ này cho ta xem thử.” - Y cười khúc khích.
Trong khoảnh khắc đó, trước mặt hắn liền xuất hiện một quyển giấy trắng tinh và một cây bút thô.
Với tay run run, hắn đặt bút lên giấy và bắt đầu phác thảo.
“Đúng rồi, vẽ đi!” Gã tóc đỏ đứng đó, thưởng thức sự sợ hãi của Tiền Kim Bảo, ánh mắt lấp lánh như đang theo dõi từng nét vẽ. Trong thâm tâm, gã biết đây chính là người mà mình cần tìm. “Khá lắm, tiểu tử! Ta hỏi ngươi, ngươi có muốn làm nắm quyền sinh sát trong thiên hạ không?”
Tiền Kim Bảo nghe câu hỏi đó, cảm giác lạnh toát chạy dọc sống lưng. Hắn nuốt một ngụm nước bọt, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt đầy tàn bạo của gã. "Ta chỉ muốn làm người bình thường thôi.”
Giọng hắn run rẩy, hoàn toàn không muốn dính dáng đến nơi này.
Thanh niên tóc đỏ thoáng chốc tức giận, dù rất muốn có người thay thế mình nhưng chung quy vẫn là "vật kia" cùng chủ nhân phải có sự gắn kết tương liên. Cả hai phải tự nguyện lập khế ước, nếu không, tất cả chỉ là hão huyền và vô nghĩa.
“Bỏ đi, bỏ đi.” - Gã tóc đỏ nói. “Ngươi không muốn thì thôi, quỷ bút biết ta ép ngươi nó cũng sẽ không chấp nhận. Với lại bây giờ ta cũng không muốn gặp tên khốn đang giữ nó.”
Tiền Kim Bảo thở phào nhẹ nhõm, nhưng quỷ bút là thứ gì.
Y bắt đầu dùng một thứ năng lượng kì lạ vẽ lên tay hắn nhiều vòng cuộn tròn và đan xen nhau nhưng lại nhanh chóng phai nhạt và biến mất.
"Dấu ấn này sẽ phát sáng khi ngươi tới gần bút quỷ."
Rồi, như một cơn gió thoáng qua, gã tóc đỏ rời đi mà không để lại bất kỳ dấu vết nào. Hắn đứng đó, cảm giác lạnh lẽo bao trùm, hoang mang không biết mình vừa trải qua điều gì.
Ánh sáng chói nhòa từ từ nhạt đi, và khi hắn mở mắt ra, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt là những gương mặt lo lắng, cùng những giọng nói rì rào xung quanh. “Tiền thiếu gia? Cậu có sao không vậy?”
Một giọng nói quen thuộc vang lên. “Tỉnh rồi! Cậu ấy tỉnh rồi!”
Hắn nhấp nháy mắt, cố gắng định hình lại không gian xung quanh. Cảm giác đầu óc vẫn còn lộn xộn. Mơ hồ hiểu ra rằng mình đã trải qua một cuộc gặp gỡ kỳ lạ nhưng lại không thể nhớ rõ mọi thứ.
"Còn ông lão? Ông ấy đâu rồi?” - Hắn hoảng hốt, bất chợt cảm thấy lo lắng.
Mọi người xung quanh nhìn nhau, hình như không ai biết ông ấy là ai.
Đăng bởi | thienbinhthientuong |
Thời gian | |
Cập nhật |