Chợ Đen.
"Tên phàm nhân khốn kiếp!" - Công chúa tức giận hét lên, cơn giận dữ trào dâng khi nhìn theo bóng dáng Tiền Kim Bảo rời khỏi phòng. Trong cơn thịnh nộ, nàng cầm lấy chiếc bình hoa gần đó và đập vỡ xuống sàn, tiếng gốm vỡ vụn khắp nơi.
Đôi mắt nàng cháy rực sự căm hận, cảm giác nhục nhã và phẫn uất lan tràn. Tiền Kim Bảo không chỉ dám từ chối nàng, mà còn công khai chế nhạo tiên đan và thậm chí yêu cầu hủy bỏ hôn sự mà hoàng đế đã sắp đặt.
Dù Tiền Kim Bảo là con trai của một trong những gia tộc giàu có nhất kinh thành, nhưng hắn vẫn chỉ là một phàm nhân nhỏ bé.
"Ngươi sẽ phải hối hận!" Nàng thầm nghiến răng, hơi thở nặng nề vì cơn tức giận chưa nguôi. “Ta sẽ khiến ngươi trả giá khi dám đối đầu với ta.”
Sau khi rời khỏi phủ công chúa, Tiền Kim Bảo không vội về nhà ngay mà quyết định ghé qua Tứ Hải Trân Phường, khu chợ đen nổi tiếng nhất trong kinh thành. Nơi đây lúc nào cũng nhộn nhịp với vô số thương nhân bí ẩn và hàng hóa quý hiếm.
Đối với kẻ giàu có như hắn, Tứ Hải Trân Phường là một nơi tìm đồ chơi thú vị nhất mà chẳng nơi nào khác có được.
Chợ đen luôn có một sức hút đặc biệt, hắn dạo quanh một lúc, quan sát đám đông mua bán náo nhiệt, ánh mắt lướt qua vô số quầy hàng kỳ bí.
Giữa dòng người, một nhóm đông vây quanh sạp đồ hàng khiến hắn chú ý.
Ông chủ của sạp trông vô cùng kỳ lạ với mái tóc đỏ rực trượt qua vai gã, tạo nên vẻ ngoài khác biệt so với những kẻ buôn bán thường thấy. Khuôn mặt trẻ trung với làn da trắng bệch làm cho tuổi tác trở nên khó đoán.
Nhưng lạ lùng hơn nữa là cách gã tiếp khách. Bất kể ai tiến đến, kẻ giàu có hay nghèo khó, hỏi giá bao nhiêu hay món hàng nào, gã đều chỉ lắc đầu lạnh nhạt và trả lời bằng một câu duy nhất: "Ta chỉ bán cho người có duyên."
Những lời này nhanh chóng khiến người qua đường càng thêm hiếu kỳ. Mọi người cố gắng thuyết phục, trả giá, thậm chí dùng những lời đường mật, nhưng gã vẫn lắc đầu, thái độ không chút thay đổi. Ánh mắt của gã lướt qua đám đông, như đang tìm kiếm thứ gì đó hoặc ai đó.
Tiền Kim Bảo bước đến gần hơn, sự tò mò trong hắn trỗi dậy mạnh mẽ.
Ánh mắt hắn dừng lại trên một vật bằng kim loại kỳ dị, nó không phải là vàng hay bạc, cũng không phải đồng thau.
Màu sắc đen nhánh, bề mặt lại ánh lên một vệt sáng xanh lam kỳ ảo.
Hình dáng của nó càng khó hiểu hơn, trông như một mảnh vỡ của thứ gì đó, với các cạnh không đều, nhiều ký tự kỳ bí khắc chìm trên bề mặt.
Hắn chưa từng thấy vật gì giống như vậy trong suốt những năm dạo chơi qua bao cửa hàng sang trọng lẫn chợ đen ở kinh thành.
Ngay bên cạnh mảnh kim loại ấy là một cây bút cũ kỹ. Chuôi bút làm từ gỗ đen, đã mòn theo năm tháng nhưng những hoa văn chạm khắc tinh tế trên đó vẫn còn rõ ràng.
Các đường nét uốn lượn như những dòng chảy tự nhiên, phảng phất một điều gì đó bí ẩn. Hắn có thể cảm nhận được rằng đây không phải là cây bút thông thường mà giới nho sinh hay dùng để viết thơ văn.
Tiền Kim Bảo nhìn cây bút. "Này tên kia, cây bút này cũng bán cho người có duyên luôn à?" Hắn hỏi lại, giọng trầm xuống. Gã chủ sạp không trả lời thẳng mà chỉ lắc đầu. “Đi đi, không phải cho ngươi,” gã nói, khuôn mặt vẫn lạnh lùng.
Không chịu thua, Tiền Kim Bảo móc ra một xấp ngân phiếu, dày cộp, đặt xuống trước mặt gã. “Ta cảm thấy mình có duyên." - Hắn nhấn mạnh. “Ta muốn mang nó về tặng cha.”
Gã chủ sạp nhìn qua xấp ngân phiếu, nhưng vẫn chỉ lắc đầu. “Không phải ngươi.” - Gã nói dứt khoát.
Tiền Kim Bảo nheo mắt, rồi tiếp tục móc thêm một xấp ngân lượng khác, dường như không còn kiên nhẫn nữa. “Còn bây giờ thì sao?”
Gã chủ sạp lại lắc đầu, vẻ mặt không hề thay đổi. Sự bướng bỉnh của gã khiến người xem xung quanh bắt đầu cảm thấy kích động, bầu không khí xôn xao hơn. Một kẻ trong đám đông cười hềnh hệch, chen vào. “Tiền công tử, ngươi không có duyên với tên điên này, nhưng ta cảm thấy ngươi có duyên với ta đó!”
Ngay lập tức, nhiều người khác cũng hùa theo, miệng xu nịnh không ngớt. "Đúng đúng, Tiền công tử! Ta cảm thấy ta với ngươi có duyên từ kiếp trước!" - Một kẻ khác nói chen vào.
Tiền Kim Bảo liếc nhìn họ không có hứng thú. Tuy nhiên, bên trong, hắn càng lúc càng cảm thấy khó chịu với cách từ chối kỳ lạ của gã chủ sạp. "Ngươi thật sự không muốn bán à?" - Hắn hỏi lần nữa, giọng điềm tĩnh nhưng không giấu nổi sự thách thức trong ánh mắt.
Gã chủ sạp vẫn bình thản, không hề bị lay chuyển bởi đám đông hay số ngân phiếu trước mặt.
“Đợi người có duyên." - Giọng điệu thản nhiên như thể mọi thứ xung quanh chẳng liên quan gì đến gã.
Lời nói như châm ngòi cho sự bất mãn của đám đông. Một người đứng gần đó thở dài đầy chế nhạo. “Đúng là có bệnh!” Anh ta la lên, làm cho mọi người xung quanh đồng loạt hưởng ứng.
Người khác cũng không kìm nổi mà thêm vào. "Cái giá mà Tiền công tử đưa ra, ngươi có thể sống tám đời mà không cần lo nghĩ đấy!"
Tiếng cười rộ lên trong đám đông, gã chủ sạp chỉ liếc qua mọi người với vẻ khinh miệt, không hề thay đổi thái độ.
Tiền Kim Bảo cau mày, ánh mắt hắn lấp lánh vẻ tò mò xen lẫn khó chịu. Một kẻ có thói quen mua mọi thứ bằng tiền như hắn không quen với việc bị từ chối kiểu này.
"Coi bộ hôm nay ta không phải là người có duyên rồi." - Hắn quay gót, rời khỏi sạp hàng, để lại những lời bàn tán phía sau.
Khi mọi người đã giải tán hết, sự ồn ào của đám đông dần tan biến, tên chủ sạp tóc đỏ khẽ lắc lư người, ánh mắt uể oải hướng lên trời cao thở dài một tiếng.
"Đợi cả ngày trời…" - Gã lẩm bẩm, bàn tay khẽ vuốt qua mái tóc đỏ như lửa. "Không thấy họa quỷ đâu. Hắn không ở đây sao? Chẳng lẽ mình tính nhầm." - Giọng nói của gã chứa đựng chút mệt mỏi xen lẫn thất vọng.
Gã tiếp tục ngồi đó, lặng lẽ giữa không gian vắng vẻ, như một người cô độc trong hành trình tìm kiếm điều gì đó mà chẳng ai khác có thể hiểu.
Đăng bởi | thienbinhthientuong |
Thời gian |