Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tâm Kế

Phiên bản Dịch · 1443 chữ

Gió thổi nhè nhẹ trên sông Phong Diệp, không khí mát mẻ dễ chịu, cảnh sắc hai bên bờ hữu tình. Tuy không phải mùa ngắm cảnh đẹp nhất, nhưng cũng mang một nét thi vị riêng.

Chu Cố sau khi Tô Dung im lặng, liền đưa mắt ngắm cảnh bên ngoài. Trong lòng lại nghĩ, nếu hắn không cưới nàng, nhất quyết đòi hủy hôn, liệu ông nội có thực sự đuổi hắn ra khỏi nhà không? Nếu hắn kiên quyết, chắc cũng hủy được thôi. Nhưng hủy hôn rồi, nàng sẽ thế nào? Nàng nói đừng làm lỡ dở tuổi xuân của nhau, vậy nàng sẽ lấy ai?

Tay hắn khẽ siết miếng ngọc bội bên hông, lòng dâng lên chút bực bội, thầm mắng bản thân vô dụng. Mới một ngày, không, chưa đến một ngày, mới nửa ngày thôi mà đã bị nàng dẫn dắt rồi.

Quả nhiên, hễ là nữ nhân thì đều có tâm kế cả.

Tô Dung đương nhiên không biết Chu Cố đang nghĩ gì. Con sông Phong Diệp này nàng đã đi dạo cả trăm ngàn lần, sớm thấy chán. Vì vậy, sau khi không nói gì nữa, nàng thoải mái ngủ thiếp đi.

Chu Cố sau khi gạt bỏ mớ suy nghĩ rối rắm trong đầu, quay lại thì thấy nàng đang nhắm mắt, tựa vào gối mềm ngủ say. Gương mặt nhỏ nhắn, dáng ngủ an tĩnh, hắn ngẩn ra một lúc rồi bật cười vì tức giận.

Quả là lòng dạ rộng rãi, hắn thực sự được mở mang tầm mắt rồi.

Hắn thấp giọng hỏi Nguyệt Loan: “Không phải tiểu thư nhà ngươi nói không có thói quen ngủ trưa sao?”

Nguyệt Loan từ nãy đã ngáp trộm mấy lần, lúc này đang ngái ngủ, nghe vậy cố mở to mắt nhìn Chu Cố, mơ màng đáp: “Tiểu thư lừa công tử đấy. Ở trong phủ, tiểu thư bị phu nhân cấm túc hơn nửa tháng rồi. Hôm nay hiếm lắm mới được đi chơi với công tử, đương nhiên không muốn ở trong phủ nữa nên mới bảo không ngủ trưa.”

Chu Cố: “...”

Nói xong, Nguyệt Loan bừng tỉnh, cơn buồn ngủ tan biến, nhìn Chu Cố với vẻ mặt “Tiêu rồi”.

Tử Dạ giơ ngón tay cái với Nguyệt Loan: “Ngươi hại tiểu thư mình giỏi thật đấy, còn hơn cả ta.”

Nguyệt Loan: “...”

Nàng mặt mày nhăn nhó, suýt khóc, cố gắng vớt vát, cầu xin Chu Cố: “Công tử, ngài... ngài coi như chưa nghe thấy gì được không?”

Chu Cố bất lực: “Người trong phủ Thái Thú các ngươi, phải chăng ai cũng biết nói dối?”

Nguyệt Loan câu này thì biết đáp, lập tức nói: “Không đâu ạ.”

“Thái Thú và phu nhân nhà các ngươi, một người tung một người hứng, ép ta ở lại phủ. Tiểu thư của ngươi thì lừa ta ra ngoài sớm, còn lợi dụng ta để đối phó với người có thù oán với nàng.” Chu Cố vốn thông minh, lúc này đã nhận ra vấn đề. “Bản công tử trông có giống kẻ ngốc không?”

Nguyệt Loan không hiểu mấy chuyện này, chỉ biết bản thân ngốc thật, lúng túng nói: “Nô tỳ không hiểu công tử nói gì.”

Chu Cố hừ một tiếng rồi buông tha nàng: “Ngươi cũng ngủ đi.”

Nguyệt Loan như được đại xá, nghiêng đầu nhắm mắt ngủ luôn. Nàng có một ưu điểm lớn là nghe lời. Bảo ngủ thì nàng ngủ. Dù sao nàng cũng buồn ngủ đến chảy nước mắt rồi, hu hu, ngày nào nàng cũng phải ngủ trưa mà.

Chu Cố không biết nói gì hơn. Chủ và tớ nhà này, thật hết chỗ nói.

Tử Dạ ghé lại gần, nhỏ giọng hỏi: “Công tử, hôm nay trở về chúng ta vẫn ở trong phủ Thái Thú sao?”

“Ở.” Chu Cố đưa tay day day ấn đường. “Tô Thái Thú chắc chắn đã phái người đi tìm Chu Hỉ, trả lại căn viện đó và chuyển ta sang phủ Thái Thú rồi. Chu Hỉ là người của ông nội, hắn ước gì như vậy.”

Tử Dạ dò hỏi: “Vậy công tử…”

Hắn định hỏi, trước kia công tử định đến Giang Ninh một chuyến rồi để nhà họ Tô chủ động từ hôn. Nhưng giờ người đã vào ở trong phủ Thái Thú, vậy hôn ước... còn hủy được không?

Chu Cố buông tay, liếc nhìn hắn một cái.

Tử Dạ lập tức ngậm miệng. Là hắn không nên hỏi nhiều. Mới chỉ một ngày thôi, còn sớm lắm. Ở trong phủ Thái Thú cũng không có gì, công tử tự có chủ ý, không cần hắn lo lắng.

Chu Cố lại nhìn về phía Tô Dung, nghĩ thầm, tiểu thư Tô gia này đúng là xinh đẹp, tính tình dường như cũng rất tốt, khác hẳn với các tiểu thư quý tộc ở kinh thành. Cụ thể khác ở đâu, hắn cũng không nói rõ được. Chỉ biết từ trước đến nay, chưa từng có cô gái nào trò chuyện với hắn thoải mái như thế, tựa như chuyện phiếm thường ngày. Cũng chưa từng có ai nói sẽ cùng hắn đi du thuyền, rồi lại ngủ thiếp đi ngon lành như vậy.

Mặc dù ngủ say, nhưng Tô Dung không ngủ sâu hẳn, nên những lời Chu Cố và Nguyệt Loan nói, nàng đều nghe rõ.

Nàng thầm nghĩ, Chu Cố quả là thông minh, chỉ trong thời gian ngắn đã nhận ra cha mẹ nàng hợp tác giữ chân hắn lại phủ. Người như hắn mà không tức giận bỏ đi, chẳng phải nghĩa là hắn không quá phản đối hôn ước này sao?

Không phản đối là tốt rồi!

Tô Dung yên tâm ngủ tiếp.

Chu Cố ngắm cảnh thêm nửa canh giờ thì thấy thuyền phu dừng thuyền và bắt đầu đánh cá. Cảm thấy thú vị, hắn ra khỏi khoang thuyền để xem.

Tử Dạ cũng tò mò, liền đi theo.

Thuyền phu đặt mồi vào trong lồng cá rồi thả xuống nước, kiên nhẫn chờ đợi cá mắc bẫy.

Chu Cố hỏi: “Chờ bao lâu thì cá mới vào lồng?”

“Chừng nửa canh giờ thôi!”

“Lâu vậy à.” Chu Cố nghĩ bụng, muốn ăn một bữa cá thật chẳng dễ dàng gì.

Thuyền phu cười hà hà: “Lão phu không có tay nghề như Thất tiểu thư. Nếu Thất tiểu thư tự tay bắt cá, không cần bao lâu đã có đầy một thùng rồi.”

Chu Cố ngẩn ra: “Ông nói cô ấy?”

Hắn quay đầu, không dám tin nhìn vào khoang thuyền.

“Đúng vậy, chính là Thất tiểu thư.” Thuyền phu khen ngợi: “Thất tiểu thư không dùng cách vụng về như lão phu đâu. Tiểu thư dùng cần tre bắt cá, nhanh nhẹn và chính xác lắm. Con cá nào bơi qua trước mắt nàng đều khó mà thoát được. Lão phu thì già rồi, mắt mờ, tay chân chậm chạp, có làm cũng chỉ tốn công vô ích thôi.”

Chu Cố nghĩ đến đôi tay mảnh mai của Tô Dung, thật khó tưởng tượng nàng cầm cần tre bắt cá. Hắn kiên nhẫn đứng chờ một lúc rồi quay người vào khoang thuyền, thấy Tô Dung vẫn đang ngủ say. Hắn chìa một ngón tay, chạm vào vai nàng: “Này, dậy đi!”

“Ta không phải là ‘này’.” Tô Dung không mở mắt.

“Tô Dung, dậy đi.” Chu Cố ngập ngừng một chút, khó chịu gọi tên nàng.

Tô Dung mở mắt, nhìn hắn: “Có chuyện gì vậy, Chu Cố? Chàng ngắm cảnh chán rồi, muốn ta nói chuyện cùng sao?”

“Không phải.” Chu Cố nhìn đôi má hồng hồng của nàng, lập tức quay mặt đi, nhìn ra ngoài khoang thuyền: “Thuyền phu nói nàng biết bắt cá, nhanh và chính xác. Ta muốn xem thử.”

Tô Dung lập tức tỉnh ngủ: “Thuyền phu nói à?”

“Ừ.”

Tô Dung trầm mặc, nghĩ đến việc mẫu thân đã sai rồi. Nàng lớn lên ở Giang Ninh, thường xuyên rong chơi bên ngoài, chẳng có dáng vẻ của một đại tiểu thư khuê các. Người quen biết nàng không ít. Dù nàng có giả bộ trước mặt Chu Cố, chỉ cần ra ngoài chơi, người khác nói vài câu là vạch trần nàng ngay.

Nàng đè trán, dùng chiêu bài quen thuộc, khẽ nói: “Mẹ ta bảo, đây không phải là việc mà tiểu thư khuê các nên làm.”

Chu Cố nhìn nàng: “Dù sao nàng cũng từng làm rồi, đúng không?”

Tô Dung ho khẽ một tiếng, đứng dậy: “Được rồi, vậy thì xem ta đây!”

Bạn đang đọc Hoa Túy Mãn Đường (dịch) của Tây Tử Tình
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoabiti2002
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.