Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đàn ông

Phiên bản Dịch · 1915 chữ

Ban ngày Túy Lâu quả thực rất yên tĩnh, không giống đêm hôm đó Tô Dung dẫn Chu Cố tới, bên ngoài náo nhiệt với đủ loại âm thanh hỗn tạp.

Tạ Lâm trừng lớn mắt, chất vấn Chu Cố: “Vị hôn thê của cậu cũng quá rộng lượng rồi đấy? Có phải cô ấy không thích cậu không?”

Trong mắt cậu, chỉ có không thích mới có thể rộng lượng như vậy. Theo cậu biết, trên đời này chẳng có người phụ nữ nào thực sự rộng lượng cả. Nhiều phụ nữ ngoài miệng nói một đằng, trong lòng nghĩ mười nẻo, hận không thể trói chặt trái tim của đàn ông vào thắt lưng mình, không để anh ta dòm ngó người phụ nữ khác dù chỉ một chút.

Chu Cố không vui: “Không thích thì cô ấy có mua cho tôi nhiều quần áo như vậy không?”

Tạ Lâm nghĩ nghĩ cũng thấy đúng, nhất thời không hiểu nổi: “Vị hôn thê của cậu thật khó hiểu.”

“Không cần cậu hiểu.” Chu Cố nâng chén rượu lên: “Nào, uống rượu, đừng nói nhảm nữa. Đã đến đây rồi thì phải thưởng thức rượu cho ra trò, tất nhiên, ca múa ở đây cũng không tệ, còn phong phú hơn vũ cơ trong cung.”

Bọn họ đều là những người đã quen thuộc với cuộc sống xa hoa từ nhỏ, những màn ca múa bình thường thực sự không lọt vào mắt họ.

Tạ Lâm gật đầu, thấy Chu Cố rất thoải mái, cậu cũng uống một ngụm rượu rồi dần dần học cách thả lỏng, nghĩ bụng: “Hóa ra bên trong thanh lâu chỉ thế này thôi, cũng không hỗn loạn như mình tưởng.”

Chu Cố dẫn Tạ Lâm đến Túy Lâu, tất nhiên Ngọc Nương phải cho người đi báo với Tô Dung một tiếng, hỏi cô có biết không. Dù sao Chu tiểu công tử học theo dáng vẻ của cô ngày trước khi đến Túy Lâu.

Tô Dung được hộ vệ của Chu Cố đưa về, muốn đi chỗ khác cũng không tiện, đành mua vài món ăn vặt dọc đường rồi trở về phủ.

Khi gặp cô, Tô Hành Tắc kinh ngạc: “Thất muội, sao chỉ có mình muội về? Chu Cố đâu?”

Tô Dung đưa cho Tô Hành Tắc phần hạt dẻ rang mua thêm, kể chuyện gặp Tạ Lâm: “Tiểu vương gia của phủ Thụy An là Tạ Lâm đến Giang Ninh, vừa khéo gặp bọn muội. Chu Cố liền dẫn cậu ấy đi chơi, muội không muốn đi nên tự mình về.”

Tô Hành Tắc ngạc nhiên: “Tạ Lâm của phủ Thụy An? Cậu ta sao lại đến Giang Ninh?”

Tô Dung lắc đầu: “Theo lời cậu ta thì là do ở kinh thành buồn chán, biết Chu Cố đến Giang Ninh nên cũng tới chơi một chuyến.”

Tô Hành Tắc nghi hoặc: “Quan hệ của họ không phải không tốt sao?”

Tô Dung cũng thắc mắc: “Đúng thế, hai người họ từng đánh nhau vì tranh giành Tần Loan. Theo lý mà nói thì quan hệ phải không tốt, nhưng nhìn thì không giống vậy. Gặp nhau còn rất nhiệt tình…”

Tô Hành Tắc nghi ngờ: “Họ đi đâu?”

Tô Dung lắc đầu: “Không biết, muội không hỏi.”

Có lẽ là đi dạo phố ăn vặt, chẳng phải khi Chu Cố vừa đến cũng đã dạo mấy ngày liền sao?

Tô Hành Tắc hiển nhiên cũng nghĩ giống Tô Dung. Nhiều người từ nơi khác đến Giang Ninh đều ăn thử hết đồ ăn ở phố ăn vặt trước.

Tô Dung lại bảo với Tô Hành Tắc: “Đúng rồi, ca ca, muội đã mời Tạ tiểu vương gia tối nay đến phủ mình dùng bữa, bảo phòng bếp làm món cá nhé!”

Tô Hành Tắc gật đầu: “Đã biết Tạ tiểu vương gia đến Giang Ninh thì tất nhiên phải mời về làm khách. Ta sẽ nói với mẫu thân một tiếng để bảo phòng bếp chuẩn bị.” Nói xong, lại hỏi: “Tiểu vương gia ở đâu?”

“Có lẽ là khách điếm!” Tô Dung ngáp dài: “Không rõ lắm, nhưng dễ hỏi thôi. Nếu ca ca muốn biết, phái người đi hỏi là rõ.”

Tô Hành Tắc “ừ” một tiếng. Anh định cho người điều tra xem Tạ Lâm đến Giang Ninh có đúng như lời nói hay không. Thấy Tô Dung ngáp liên tục, anh liền thúc giục: “Nắng gắt, muội đã buồn ngủ thì về nghỉ đi, đừng lo nữa, để ta lo liệu.”

Tô Dung vốn cũng chẳng muốn quản, phất tay, cầm đồ ăn về viện của mình.

Sau khi Tô Dung rời đi, Tô Hành Tắc nhìn túi hạt dẻ trong tay, mỉm cười, gọi người đến dặn dò rồi đi tìm Tô thái thú và đại phu nhân.

Nghe nói tiểu vương gia Tạ Lâm của phủ Thụy An đến Giang Ninh và được Tô Dung mời đến phủ làm khách, đại phu nhân lập tức cho người chuẩn bị bữa tối.

Đồng thời, bà tò mò hỏi Tô Hành Tắc: “Tạ Lâm có phải là người từng đánh nhau với Chu Cố không?”

Hai người vì giành một người phụ nữ mà đánh nhau dữ dội, nổi tiếng khắp thiên hạ.

Tô Hành Tắc gật đầu.

Đại phu nhân khó hiểu: “Đã đánh nhau rồi, sao còn tụ lại với nhau?”

Tô Hành Tắc cũng chưa gặp Tạ Lâm, chỉ lắc đầu: “Không rõ, nói chung thất muội bảo họ trông rất thân thiết, nên muội ấy mời về nhà ăn cơm.”

Sống cả đời, đại phu nhân giờ mới nhận ra mình kiến thức hạn hẹp, không hiểu nổi đám trẻ. Bà gật đầu: “Được rồi, khách đến là phải tiếp đãi.”

Nhà bếp của Tô phủ nhận lệnh, lập tức bận rộn hẳn lên.

Tô Dung về đến tiểu viện của mình, đưa đồ ăn vặt cho Nguyệt Loan. Cô hớn hở chia một nửa cho A, rồi ôm túi đồ theo Tô Dung vào phòng. Cô tò mò hỏi: “Tiểu thư, trời còn sớm mà sao cô về sớm thế?”

Tô Dung rót chén trà, ngồi xuống bàn uống, vẫn câu cũ: “Tạ Lâm đến, Chu Cố đi chơi với cậu ấy, ta không muốn đi nên về trước.”

“Tạ Lâm là ai?” Nguyệt Loan cảm thấy cái tên này rất quen.

“Tiểu vương gia phủ Thụy An.”

Nguyệt Loan kinh ngạc kêu lên: “À, chính là vị tiểu vương gia từng tranh giành phụ nữ với Chu tiểu công tử đó hả?”

“Ừ.”

Nguyệt Loan không cam lòng: “Hắn tới làm gì? Chu tiểu công tử gặp hắn, chẳng lẽ không đánh hắn nữa à?”

Tô Dung: “…”

Cô cạn lời: “Sao lại phải đánh hắn nữa?”

Nguyệt Loan hậm hực: “Dám tranh giành phụ nữ với Chu tiểu công tử, mối thù này lớn thế kia, chẳng phải gặp mặt là kẻ thù nhìn nhau càng thêm đỏ mắt sao?”

Tô Dung bật cười: “Em thật bênh vực Chu Cố ghê.”

Cô nhắc nhở: “Hắn tranh giành là giành người phụ nữ khác!”

Ý ngầm là, không phải tranh giành cô, em tức giận làm gì?

Nguyệt Loan vỗ trán: “À đúng rồi, tiểu thư mới là vị hôn thê của Chu tiểu công tử, Chu tiểu công tử đi tranh phụ nữ là không đúng rồi.”

Cô bóc một hạt dẻ rang bỏ vào miệng nhai, vừa nhai vừa lẩm bẩm: “Giờ họ không đánh nhau nữa hả? Sao còn đi chơi chung chứ? Đúng là khó hiểu.”

Cô còn tưởng hai người gặp mặt sẽ đánh nhau đến trời long đất lở.

Tô Dung cũng từng nghĩ thế. Nhưng sự thật là Chu Cố gặp người thì vui vẻ nhiệt tình. Cô lắc đầu: “Không những không đánh, mà quan hệ còn khá tốt.”

Cô cảm thấy thật mở mang tầm mắt: “Đây chắc là đàn ông luôn rộng lượng hơn phụ nữ.”

Nguyệt Loan gật đầu liên tục đồng ý: “Đúng đúng, nếu là tiểu thư mà đánh nhau với ai, gặp mặt chắc chắn sẽ đánh tiếp. Như Giang Vân Anh từng mắng tiểu thư một trận, đã ba năm rồi tiểu thư vẫn báo thù đấy thôi?”

Cô tổng kết: “Chắc là phụ nữ hay thù dai hơn.”

Tô Dung gật đầu đồng tình, cô chính là kiểu phụ nữ hay thù dai.

Hai người bàn bạc một hồi về sự rộng lượng của đàn ông, có người đến báo tin cho Tô Dung: “Thất tiểu thư, Ngọc Nương phái tiểu nhân đến thông báo với cô, Chu tiểu công tử dẫn tiểu vương gia Tạ Lâm của phủ Thụy An đến Túy Lâu.”

Tô Dung ngạc nhiên: “Ngươi nói gì?”

Cô nghi ngờ mình nghe nhầm.

Người đến nhắc lại một lần nữa, bổ sung: “Chu tiểu công tử dẫn Tạ tiểu vương gia đến Túy Lâu, nhưng không đi cửa chính, mà đi theo lối cô từng đi trước đây. Sau khi gặp Ngọc Nương, cậu ấy hỏi có thể hưởng đãi ngộ giống như cô không. Ngọc Nương tất nhiên đồng ý, nên sắp xếp tiếp đãi giống y như mỗi lần cô đến.”

Tô Dung: “…”

Lần này cô nghe rõ, im lặng một lúc mới nói: “Được, báo với Ngọc Nương là ta biết rồi.” Sau đó cô bổ sung: “Bảo Ngọc Nương tiếp đãi chu đáo.”

Người đến nhận lệnh, thấy Tô Dung không còn dặn dò gì thêm thì quay đi.

Nguyệt Loan tò mò ghé sát Tô Dung: “Tiểu thư, Chu tiểu công tử dẫn Tạ tiểu vương gia đi thanh lâu à? Ban ngày ban mặt thì có gì mà đi? Nếu muốn đi, cũng phải đợi đến tối chứ…”

Tô Dung trừng Nguyệt Loan: “Đây là chuyện phải làm vào buổi tối sao?”

“Sao không? Đi thanh lâu chẳng phải đều phải vào buổi tối sao? Đèn đuốc lung linh, ca múa vui nhộn, tiếng đàn sáo vang vọng, nam trộm nữ…”

“Đủ rồi!” Tô Dung thấy cô bé bắt đầu nói năng không đứng đắn, lập tức ngăn lại.

Nguyệt Loan mở to mắt nhìn Tô Dung, vẻ mặt ngơ ngác.

Tô Dung vỗ đầu cô: “Đầu óc nhỏ bé của em không hợp nghĩ mấy chuyện sâu xa, đi ăn đi, để ta yên tĩnh chút.”

Nguyệt Loan “ồ” một tiếng, ôm túi đồ ăn đi xuống.

Tô Dung nghĩ Chu Cố dẫn Tạ Lâm đến Túy Lâu, cô còn tưởng anh sẽ dẫn cậu ta đi dạo phố phường Giang Ninh, giống như lúc mới đến. Ai ngờ lại đưa đến đó. Chẳng lẽ Tạ Lâm thích những nơi như vậy? Vì không tiện đi cửa chính, Chu Cố bèn bắt chước cô, bí mật dẫn cậu ta đi? Từ trước đến giờ chưa từng nghe nói tiểu vương gia Tạ Lâm thích lui tới chốn hồng trần như thế.

Tô Dung suy nghĩ một lúc, lại nhớ ra, không quan tâm Tạ Lâm thế nào, nhưng Chu Cố đã đến lần thứ hai. Lần này chắc chắn anh đã hiểu rõ mối quan hệ thân thiết của cô với lầu ba. Nếu không phải cô đưa đi, mà anh vẫn được đãi ngộ như vậy, thì mối giao tình của cô quả không tầm thường.

Tô Dung thở dài, biết thì biết thôi! Dù sao cô cũng không định giấu anh, nếu không đã chẳng tặng anh đống quần áo đó hôm nay.

Bạn đang đọc Hoa Túy Mãn Đường (dịch) của Tây Tử Tình
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoabiti2002
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.