Chương 24
Tần Tư Nguyên dở khóc dở cười, không hiểu sao sư tỷ luôn nghĩ anh có mối quan hệ không tốt với gia đình, mỗi khi nhắc đến gia đình anh lại nhìn anh với ánh mắt thương cảm, như thể hiểu rõ hoàn cảnh của anh. Đúng là từ nhỏ anh đã được gửi đến đạo quán vì thể chất đặc biệt, nhưng không liên quan gì đến ân oán gia đình. Nhà họ Tần ba đời đơn truyền, anh là người thừa kế duy nhất, gia đình sao có thể không yêu thương anh?
Không biết sư tỷ đã tự tưởng tượng ra câu chuyện gì.
Nhìn ánh mắt kiên định của Giản Lạc Thư, Tần Tư Nguyên đành nhận thẻ ngân hàng, dù sao cửa hàng sắp kiếm được tiền, đến lúc đó anh sẽ tìm cớ trả lại tiền cho sư tỷ.
Dù cửa hàng chưa xây xong, nhưng công việc không thể trì hoãn, Lâm Mặc vẫn muốn gặp lại gia đình.
Có công việc mới, Lâm Mặc không cần bà chủ lo lắng, tự mình ra ngoài tìm hiểu tin tức trong đêm. Chiều nay, bố mẹ và anh trai của Lâm Mặc đã đến thành phố Minh Giang, vì thi thể của Lâm Mặc phân hủy nghiêm trọng nên phải dựa vào DNA để xác định danh tính, dự kiến sáng mai có kết quả.
Lâm Mặc ra ngoài từ tối, gần sáng mới về, mắt đỏ hoe, khuôn mặt buồn bã, ngồi trên ghế đá thở dài.
Ngồi trong sân nhai nến, Tôn Mặc Mặc rất hiểu tâm trạng của Lâm Mặc, nếu con gái cô ấy không yếu đuối không chịu nổi khí âm, cô ấy cũng muốn về thăm con mỗi ngày.
Nhưng người chết là đã chết, âm dương cách biệt, không bao giờ có thể như khi còn sống.
Tôn Mặc Mặc lấy từ túi ra một cây nến đưa cho Lâm Mặc, chỉ về phía phòng của Giản Lạc Thư: "Quán chủ bảo anh về thì tìm cô ấy."
Lâm Mặc lau nước mắt, cảm ơn Tôn Mặc Mặc, lặng lẽ bay đến cửa sổ của Giản Lạc Thư, chạm vào chuông gió trên khung cửa sổ.
"Bà chủ, tôi về rồi!"
…
Trong cơn mơ màng, Lâm Viễn Sơn cảm thấy chiếc giường dưới lưng mềm quá mức, lăn qua lăn lại không tìm được tư thế thoải mái, bực mình mở mắt ra, nhìn thấy mọi thứ xa lạ trong phòng, ông ngẩn ngơ một lúc mới nhớ ra mình không ở nhà mà đã đến thành phố Minh Giang, nơi con trai út làm việc.
Nghĩ đến con trai út Lâm Mặc, Lâm Viễn Sơn cảm thấy đau nhói như kim châm, ông có hai con trai, con trai cả bỏ học từ cấp hai, đi làm công nhân xây dựng, sau này kiếm được tiền tự kinh doanh nhỏ, dù chịu khó nhưng không có gì nổi bật.
So với con trai cả, con trai út Lâm Mặc có thể nói là niềm tự hào của họ. Từ nhỏ học giỏi, không chỉ đỗ đại học mà còn ở lại thành phố làm việc. Tết vừa rồi cậu còn nói sẽ cố gắng tiết kiệm tiền mua nhà, vậy mà mới vài tháng đã mất rồi? Lâm Viễn Sơn dùng bàn tay thô ráp lau nước mắt, lòng đau nhói, con trai mất ba tháng rồi mà chưa đốt cho nó một đồng tiền vàng nào.
Mở mắt đến sáng, tiếng nói chuyện vang lên từ hành lang khách sạn, Lâm Khánh, con trai cả của Lâm Viễn Sơn gõ cửa gọi bố mẹ xuống nhà hàng ăn sáng.
Hai vợ chồng Lâm Viễn Sơn đã hơn một ngày không ăn gì, nhưng vẫn không thấy đói, chỉ cảm thấy ngực như bị thứ gì đó chặn lại, ngay cả nước cũng không muốn uống.
Lâm Khánh nhìn bố mẹ mà lòng đau xót, nghẹn ngào khuyên: "Dù sao cũng phải ăn chút gì đó, nếu bố mẹ ốm thì em con cũng không yên lòng."
Nghe vậy, hai vợ chồng ôm nhau khóc nức nở, Lâm Khánh cũng lau nước mắt. Đúng lúc đó, chuông cửa vang lên, Lâm Khánh vội lau nước mắt đi ra mở cửa: "Có phải cảnh sát đến không?"
Mở cửa, trước mặt là một cô gái trẻ trung, khoảng hơn hai mươi tuổi, rất xinh đẹp.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Đăng bởi | YooAhin |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 2 |