Chương 27
"Em nghĩ bùa bình an giá năm trăm có đắt không?" Giản Lạc Thư nhăn mũi hỏi Tần Tư Nguyên: "Thật lòng mà nói, nếu chị đi du lịch, nhiều nhất cũng chỉ bỏ ra năm mươi tệ để mua thứ này."
Tần Tư Nguyên chớp chớp hàng mi dài, vẻ mặt không phục: "Những bùa bình an giả làm sao so được với bùa của sư tỷ, em nghĩ ít nhất cũng phải một nghìn."
Lâm Mặc nhìn vẻ đáng yêu của Tần Tư Nguyên, lặng lẽ rùng mình, cẩn thận ghi giá một nghìn tệ cho bùa bình an.
Lời của đại ca phải nghe, cậu không muốn bị Tần đại ca đánh khi quán chủ không nhìn thấy.
Bùa bình an là loại bùa cơ bản, giá này định ra thì các loại khác cũng dễ nói. Tần Tư Nguyên và Lâm Mặc, một người nói một người viết, nhanh chóng điền đầy các nhãn giá, ngoài bùa bình an một nghìn tệ, còn có loại ba nghìn, năm nghìn, thậm chí có vài loại giá một vạn, hai vạn, cao nhất là năm vạn tệ.
Giản Lạc Thư nhìn Tần Tư Nguyên với ánh mắt "em điên rồi": "Em nghĩ có ai ngu ngốc mua tờ giấy vàng giá năm vạn không? Nếu không bán được thì sao?"
"Không bán được thì không bán được, quan trọng là Như Ý Quán phải giữ được đẳng cấp." Tần Tư Nguyên thản nhiên nhìn quanh cửa hàng: "Chẳng lẽ chị sợ chúng ta lỗ vốn ư?"
Giản Lạc Thư nhìn quanh cửa hàng theo ánh mắt Tần Tư Nguyên, cửa hàng nằm trên đất của đạo quán, không phải trả tiền thuê; bùa là do cô vẽ, chi phí nhân công gần như bằng không; dù có chút tiền điện nước và mua giấy vàng, chu sa, nhưng so với giá bùa thì chẳng đáng là bao; nhân viên thuê cũng không cần trả lương, mỗi ngày đốt cho họ ít tiền vàng và hương là xong.
Càng nghĩ, Giản Lạc Thư càng thấy yên tâm, thật sự không sợ lỗ vốn, cô gần như không tốn gì.
Nghĩ vậy, Giản Lạc Thư quyết định làm lớn, lấy ra một bảng trắng, viết vài dòng rồi treo lên tường.
"Bạn muốn gặp người thân đã khuất? Bạn nhớ người yêu đã mất? Bạn muốn gặp lại bạn bè cách biệt âm dương? Như Ý Quán cung cấp dịch vụ liên lạc với người đã khuất, đáp ứng nguyện vọng của bạn."
Lâm Mặc đọc càng lớn miệng càng há to, đọc đến cuối thì không khép lại được: "Bà chủ, viết thẳng thắn thế này thật sự được sao?"
"Có gì mà không được!" Bút trắng trong tay Giản Lạc Thư xoay nhanh, cô quay đầu nhìn nhân viên ma mới của mình, cười tươi: "Tôi còn dám thuê ma làm nhân viên, có gì mà không dám viết."
Nói cũng đúng.
Lâm Mặc nhìn Giản Lạc Thư đầy bối rối, không dám nói gì. Bà chủ của cậu lúc mới tiếp quản đạo quán còn khá rụt rè, vậy mà chỉ trong vài ngày, tính cách đã như ngựa hoang, càng chạy càng xa trên con đường tự do.
Hai người một ma đi quanh cửa hàng vài vòng, nhưng dù bên ngoài khách du lịch đông đúc, không ai vào xem. Ngày khai trương, nhất định phải có giao dịch đầu tiên mới gọi là khai trương thuận lợi. Giản Lạc Thư lập tức gọi điện cho khách hàng duy nhất của mình, Trương Hữu Thành, thông báo có thể đến Như Ý Quán mua bùa.
Dù hôm trừ ma Tần Tư Nguyên nói ma sẽ không quay lại, nhưng Trương Hữu Thành vẫn không yên tâm, ngày ngày ở bên con gái không dám ra ngoài. Nhưng nhìn Trương Chân Duyên sau khi phơi nắng ngày càng khỏe mạnh, khuôn mặt hồng hào, Trương Hữu Thành rất tin tưởng Như Ý Quán, nghe nói có thể mua bùa liền lập tức nói sẽ đưa con gái đến.
Giản Lạc Thư gác máy, quay lại sân, gõ vào cây hòe lớn: "Tôn Mặc Mặc, lát nữa con gái cô sẽ đến mua bùa, cô thật sự không muốn gặp nó sao?"
Cây hòe im lặng một lúc lâu, khi Giản Lạc Thư định quay đi thì nghe thấy giọng Tôn Mặc Mặc từ trong cây vọng ra: "Tôi muốn nó quên tôi."
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Đăng bởi | YooAhin |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 8 |