Chương 28
"Đừng nói bậy!" Giản Lạc Thư nhìn lên bầu trời, nhớ đến sư phụ: "Cô là người nuôi nấng nó, làm sao nó có thể quên cô được."
Tôn Mặc Mặc im lặng một lúc, rồi ngập ngừng nói: "Tôi không có tiền mua bùa."
Giản Lạc Thư mắt sáng lên, lập tức lấy một lá bùa dán lên cây hòe, cười tươi: "Không có tiền không sao, cô có thể làm việc để trả nợ. Nếu ký hợp đồng dài hạn như Lâm Mặc, tôi sẽ cung cấp bùa miễn phí cho cô."
Một lát sau, Tôn Mặc Mặc từ trong cây hòe bước ra, lá bùa đã được dán lên ngực cô ấy.
Dù có bùa để hiện thân ban ngày, nhưng Tôn Mặc Mặc vẫn không quen với ánh nắng chói chang, thậm chí sợ hãi không dám bước ra khỏi bóng cây.
Giản Lạc Thư vào phòng lấy một chiếc ô đen, che lên đầu Tôn Mặc Mặc: "Lúc mới đến cô làm mình trông như lệ quỷ, đến lúc quan trọng lại nhát gan thế này?"
Tôn Mặc Mặc yếu ớt liếc nhìn Giản Lạc Thư, không muốn đôi co với quán chủ. Đã nói chỉ là giống lệ quỷ, cô ấy vẫn nhớ con gái, sao có thể biến mình thành lệ quỷ được.
Giản Lạc Thư đưa cho cô ấy một chiếc lược: "Chải chuốt lại đi, đừng làm mình trông như ma, kẻo dọa con gái cô."
Nhìn theo bóng dáng Giản Lạc Thư, Tôn Mặc Mặc chạm vào mặt mình đầy nghi ngờ: Không làm mình trông như ma, chẳng lẽ phải làm cho giống người ư?
…
Dù Tôn Mặc Mặc có vẻ muốn phản bác, nhưng nghĩ đến việc sắp gặp con gái, cô ấy vẫn ngoan ngoãn cầm lược chui vào cây hòe, loay hoay hơn nửa tiếng mới ngượng ngùng bước ra, lặng lẽ cầm ô đứng sau Giản Lạc Thư.
"Bà chủ!"
Giản Lạc Thư giật mình suýt ngã, quay lại thấy Tôn Mặc Mặc thì không khỏi ngạc nhiên mở to mắt.
Tôn Mặc Mặc đã buộc tóc thành hai bím, thay bộ đồ tang bằng chiếc váy màu vàng nhạt, khuôn mặt cũng trẻ ra hai mươi tuổi.
"Làm ma mà còn có phúc lợi thế này sao?" Giản Lạc Thư kinh ngạc véo má Tôn Mặc Mặc: "Còn có thể tự chỉnh sửa nhan sắc?"
Tôn Mặc Mặc gạt tay Giản Lạc Thư ra: "Trước đây tôi cố gắng kiểm soát cảm xúc nhưng vì quá lo lắng cho con gái, chấp niệm quá sâu nên quỷ lực tăng mạnh. Giờ con gái bình an vô sự, tôi dùng quỷ lực dư thừa để thay đổi diện mạo."
Tôn Mặc Mặc nói rồi lấy từ đâu ra một chiếc gương, soi gương mặt trẻ trung, hài lòng cười: "Tôi muốn để lại cho con chút kỷ niệm, nhưng không muốn nó dành hết tâm trí cho tôi, nên làm mình trẻ hơn chút. Thật ra tôi không đi đầu thai cũng vì không yên tâm về nó, đợi khi nào nó tốt nghiệp đại học, kết hôn, tôi mới yên lòng mà đi."
Giản Lạc Thư nghe vậy thở dài: "Con cái đúng là món nợ của cha mẹ."
Đang nói chuyện, phía trước cửa hàng có tiếng nói, Giản Lạc Thư nhìn ra thấy Trương Hữu Thành đã đưa Trương Chân Duyên đến, đang chào hỏi Tần Tư Nguyên ở cửa.
Lần trước Giản Lạc Thư và Tần Tư Nguyên đến nhà đuổi quỷ cứu Trương Chân Duyên, Trương Hữu Thành lần này không chỉ mang quà còn đặt hai lẵng hoa từ cửa hàng hoa để ở cửa, trông rất vui vẻ.
Tần Tư Nguyên nhìn Trương Hữu Thành cười tươi, khó khăn lắm mới nặn ra được một nụ cười, ậm ừ đáp lại. Đang cảm thấy hơi khó chịu thì Giản Lạc Thư từ cửa sau bước vào, Trương Hữu Thành lập tức đến chúc mừng, Tần Tư Nguyên mới lén thở phào, xoa mặt vì phải cố cười.
Vì ngoại hình, từ nhỏ Tần Tư Nguyên đã có tính cách lạnh lùng, ở trường nổi tiếng là nam thần lạnh lùng, đối mặt với lệ quỷ càng như sát tinh, chỉ trước mặt sư tỷ mới là cậu em dễ thương.
Bắt anh cười với người lạ, đúng là bị ép buộc, với anh thật quá khó!
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Đăng bởi | YooAhin |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 7 |