Chương 42
Nam quỷ tỉnh lại, không tin nổi chỉ vào mình: "Tôi là chủ tịch mà, đi trộm đồ thì không hợp lắm? Không phù hợp với thân phận của tôi!"
Giản Lạc Thư đảo mắt: "Không có thẻ thông hành chúng ta không lên được, không lên được thì không biết cơ thể anh thế nào. Nói cho anh biết, hồn phách không thể rời cơ thể quá lâu, anh kéo dài nữa thì thân phận chủ tịch thật sự không liên quan gì đến anh."
Nam quỷ nghe vậy không dám chần chừ, định bay lên, vừa bay được một mét đã bị Giản Lạc Thư kéo lại: "Nhớ đừng tự mình lên tầng có cơ thể của anh."
---
"Tại sao?" Nam quỷ không hiểu, hắn định lên tầng có cơ thể mình để trộm thẻ thông hành và xem tình trạng của mình.
Giản Lạc Thư chọc vào trán hắn: "Cái đầu này làm sao làm chủ tịch được vậy, có phải nhờ đầu thai mà có không? Anh không nghĩ nếu không có ai làm gì sao anh lại rời hồn và mất trí nhớ à? Nếu trên đó có cao nhân, anh lên đó là tự chui đầu vào rọ, lúc đó bị bóp hồn phi phách tán thì không cần lo gì đến thân phận chủ tịch nữa."
Nam quỷ gật đầu lia lịa: "Quán chủ thật sáng suốt."
"Được rồi, đừng nói nhiều, mau đi lấy thẻ thông hành, nhớ cẩn thận." Giản Lạc Thư vẫy tay, nam quỷ cúi người lén lút như kẻ trộm đi vào.
Giản Lạc Thư: "..." Tôi vẫn thấy hắn giống bảo vệ hơn!
Nam quỷ trông ngốc nghếch nhưng tay chân khá nhanh nhẹn, khoảng năm, sáu phút sau đã từ tầng hai bay xuống, ngoài hai thẻ thông hành còn mang theo một cốc trà sữa.
Thấy biểu cảm kinh ngạc của Giản Lạc Thư, nam quỷ ngượng ngùng cười: "Y tá đặt đồ uống, tôi chưa uống bao giờ nên thấy lạ, nhân lúc cô ấy đi rút kim tiêm thì lấy, tôi chỉ muốn thử xem vị thế nào."
Giản Lạc Thư suýt phát điên, nhìn quanh thấy không ai chú ý mới thở phào: "Tôi đưa bùa cho anh để lấy thẻ thông hành, không phải lấy trà sữa. Anh thèm thì lấy đồ nhỏ thôi, cốc trà sữa lớn thế này bay xuống, không sợ bị thấy rồi nói có ma sao!"
Vừa dứt lời, trên lầu vang lên tiếng hét: "A! Có ma!"
Giản Lạc Thư: "..."
Nam quỷ: "..."
Hai người một ma ngẩng đầu nhìn lên, thấy cửa sổ tầng mười một có chút khí âm. Nam quỷ chỉ vào vị trí cửa sổ: "Tôi cảm thấy cơ thể mình ở tầng đó."
Nghe vậy, Tần Tư Nguyên nhanh chóng lấy thẻ thông hành từ tay nam quỷ, nắm tay Giản Lạc Thư chạy vào cửa khu nội trú.
Thang máy dừng ở tầng mười một, hai người một ma vừa ra khỏi thang máy đã thấy một phụ nữ hoảng hốt chạy ra từ khu bệnh phòng, vừa chạy vừa hét có ma, hai y tá theo sau, vẻ mặt bất lực.
Tần Tư Nguyên tiến lên chặn lại, tay phải kín đáo vẽ một lá bùa tĩnh tâm dán lên lưng cô ấy, giả vờ quan tâm hỏi: "Chị ơi, chị không sao chứ."
Người phụ nữ bình tĩnh lại, tay đặt lên tay Tần Tư Nguyên, thở dài, lau mồ hôi trên trán, lắc đầu: "Cảm ơn cậu, tôi vừa bị dọa sợ quá."
Hai y tá theo sau thấy vậy cũng dừng lại, một người không hài lòng trách: "Chị ơi, đây là bệnh viện, nửa đêm chị hét có ma, còn chạy lung tung, bệnh nhân nghỉ ngơi thế nào? Chị vừa hét, cả khu nội trú đều nghe thấy."
Tần Tư Nguyên nhân cơ hội hỏi: "Chị ơi, có chuyện gì vậy, chị thấy gì sao?"
Nhớ lại cảnh vừa thấy, người phụ nữ đã bình tĩnh lại không khỏi run rẩy, mắt đầy sợ hãi: "Tôi thấy thư ký Trương."
"Thư ký Trương?" Giản Lạc Thư lập tức nghĩ đến tài liệu vừa xem, thư ký của chủ tịch tập đoàn Minh Giang Thần Kim tên Trương Thành Sơn, sau tai nạn vẫn hôn mê.
"Thư ký Trương vẫn hôn mê mà?" Giản Lạc Thư hỏi ngay: "Chẳng lẽ anh ta tỉnh rồi?"
Mặt người phụ nữ lập tức tái nhợt: "Thư ký Trương chiều nay đã chết não, máy thở không còn tác dụng, giờ có hai y tá thay nhau bóp bóng, duy trì hô hấp thủ công."
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Đăng bởi | YooAhin |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 8 |