Chương 8
Tuy rằng Tần Tư Nguyên có kinh nghiệm, nhưng để ngụy trang mình là tay mới cậu vẫn làm ra vẻ nghiêm túc tự hỏi: "Chỉ sợ người nhà hắn không tin, hơn nữa không thể giải thích tốt."
Giản Lạc Thư khó xử thở dài: "Vậy làm sao bây giờ? Không thể để Lâm Mịch trực tiếp tìm hung thủ báo thù sao? Nếu hắn giết người nói không chừng sẽ biến thành lệ quỷ!"
Tần Tư Nguyên cười: "Không giết hắn, nhưng có thể dọa hắn! Lâm Mịch, anh có biết nháo quỷ không?"
Lâm Mịch cười, đây là bản sắc biểu diễn mà quỷ nào cũng có.
Tần Tư Nguyên khóe miệng nhếch lên: "Hôm nay chúng tôi chống lưng cho anh, cứ quậy đục nước đi!"
Vừa nghe thấy đại lão cho mình chỗ dựa, Lâm Mịch đầu muốn choáng váng, chân cũng lâng lâng, miệng suýt nữa há to đến mang tai, choáng váng liền bay ra đầu tường.
Nhưng vừa nhảy ra khỏi đạo quán, cảm nhận được dương khí tràn đầy từ người qua lại trên đường, Lâm Mịch lập tức tỉnh táo lại, loạng choạng bò trở về, xoa xoa tay ủy khuất mà nói: "Tôi thực sự muốn dọa tên hung thủ ấy, nhưng năng lực không đủ, hắn căn bản không nhìn thấy tôi. Tôi lại không muốn vì báo thù mà biến thành lệ quỷ, nghe nói biến thành lệ quỷ thì không thể nhập luân hồi. Tôi đã bị hắn hại một đời, không thể vì hắn mà mất đi cơ hội đầu thai làm người."
Giản Lạc Thư nghe có chút ngẩn ngơ, Tần Tư Nguyên nháy mắt liền phản ứng lại, chỉ là đang ở trước mặt sư tỷ diễn bộ dáng cái gì cũng không hiểu rõ, cậu không muốn vì một con quỷ mới mà bại lộ quá nhiều.
Giản Lạc Thư, một người mới vào nghề, cũng không biết nên làm gì bây giờ, do dự một lát cô nói: "Sư phụ tôi để lại rất nhiều sách, nếu không tôi đi tìm sách xem có biện pháp nào dùng được hay không."
Giản Lạc Thư cùng Tần Tư Nguyên vào phòng, Lâm Mịch không dám theo vào, chỉ có thể ở ngoài cửa sổ cố gắng duỗi cổ nhìn vào trong. Chỉ thấy Giản Lạc Thư đối diện một kệ sách có chút lo lắng, cô rút ra một quyển lật lật nhưng không tìm được gì thích hợp, lại nhét vào và rút ra một quyển khác.
Tần Tư Nguyên đứng phía sau hơi nghiêng đầu nhìn cô, vì từ bỏ việc học nghiên cứu sinh để về nhà kế thừa đạo quán, Giản Lạc Thư gần đây không có nghỉ ngơi tốt, hơn nữa hôm nay đi đường xa mệt mỏi, lại gặp quỷ kinh hãi, khiến mặt cô tràn đầy vẻ mệt mỏi.
Tần Tư Nguyên trên mặt hiện lên vẻ đau lòng, môi hơi nhấp một chút, duỗi tay từ trên giá lấy ra một quyển sách, tùy tay vừa lật liền đưa tới trước mặt Giản Lạc Thư: "Sư tỷ, ở đây có đạo phù hẳn là hữu dụng với hắn."
…
Hôm nay là mùng một, trên bầu trời treo ánh trăng non, mờ mờ ảo ảo chỉ có một chút ánh sáng lờ mờ. Tài xế xe tải Lý Đại Hà mở cửa sổ xe ngáp một cái, đến giao lộ do dự một chút rồi quyết định lười biếng lái xe về nhà, chỉ cần ngày mai đi nhà máy sớm một chút là được, dù sao lãnh đạo nhà máy cũng sẽ không phát hiện.
Quẹo vào giao lộ không bao lâu là đến con đường đất. Lý Đại Hà nhịn không được lại ngáp một cái, từ sáng sớm 5 giờ lái xe đến giờ đã khoảng mười một tiếng đồng hồ, giữa trưa ăn cơm còn ngủ gật, thời gian còn lại ngoài việc lái xe là dỡ hàng, thật là một khắc cũng không được nghỉ ngơi.
Mắt thấy còn chút nữa là về đến nhà, Lý Đại Hà duỗi tay đến ghế phụ tìm kiếm, quyết định kiếm cái gì đó để tỉnh táo, chờ về đến nhà là có thể nghỉ ngơi. Lúc hắn đang ngậm thuốc vào miệng để đánh lửa, trước mắt bỗng nhiên hiện lên một bóng dáng, ngay sau đó truyền đến một tiếng "phịch" vang vọng.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Đăng bởi | YooAhin |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |