Chương 9
Lý Đại Hà đột ngột giẫm phanh lại, thuốc lá trong miệng rơi trên đùi, cũng không biết là dọa đến mức nào, trong nháy mắt trên người hắn toát ra một tầng mồ hôi.
Xe tải lúc này đã tắt máy, Lý Đại Hà chà sát cánh tay, hít một hơi thật sâu, trong lòng không nhịn được mà ảo não. Ba tháng trước hắn chính là ở chỗ này đâm chết một người trẻ tuổi, lúc ấy nhìn quanh không có ai, hắn liền đánh bạo kéo người về nhà chôn, suốt đêm che giấu chứng cứ hiện trường tai nạn, hơn nửa đêm lại đem xe đến xưởng sửa chữa của cậu em vợ rửa xe, lúc này mới tính là sự việc đã qua.
Mấy ngày đầu sau sự kiện, Lý Đại Hà có thể nói là ăn không ngon ngủ không yên, nhìn thấy cảnh sát ven đường đều cảm thấy chân mềm đi, sợ là tới bắt mình. Khó khăn lắm mới qua được thời gian dài như vậy, hắn thấy tin tức địa phương không có thông báo tìm người, cảnh sát cũng không đến thôn điều tra, lúc này mới bình tĩnh lại, nhưng còn chưa bình tĩnh được mấy ngày lại đâm thêm người khác.
Lý Đại Hà một bên lẩm bẩm mình xui xẻo, một bên xuống xe, nhưng khi nhìn mặt sau xe hắn ngây ngẩn cả người, xe tải hoàn hảo không tổn hao gì, mặt đường cũng không có gì.
Lý Đại Hà trong lúc nhất thời có chút ngẩn ngơ, vừa rồi xe tải va chạm và âm thanh còn rõ ràng trước mắt, chẳng lẽ hết thảy đều là ảo giác sao?
Đang lúc Lý Đại Hà do dự có nên tiếp tục lái xe rời đi hay không, bỗng nhiên một đôi tay từ phía dưới xe chậm rãi duỗi ra. Lý Đại Hà trong lòng cả kinh, còn tưởng rằng mình đã đâm ngã và nghiền nát người dưới xe, theo bản năng ngồi xổm xuống nhìn, chỉ thấy đôi mắt chỉ có tròng đen đang nhìn chằm chằm hắn.
Đối diện tầm mắt Lý Đại Hà, người phía dưới xe bỗng nhiên nhếch miệng cười, hai hàng huyết lệ từ khóe mắt chảy xuống, phần đầu chia năm xẻ bảy nháy mắt tuôn ra dịch trắng.
Lý Đại Hà hét lên một tiếng, ngã ngồi trên mặt đất, trơ mắt nhìn người phía dưới xe bò ra ngoài. Dù không thấy rõ gương mặt, nhưng hắn nhận ra chiếc áo thể dục đẫm máu, quần vận động màu đen rách nát và đôi giày thể thao bị đè bẹp kia. Đây chính là người mà ba tháng trước hắn đã đâm chết.
Hắn không phải đâm người, mà là đâm quỷ!
Thấy quỷ càng bò càng gần, Lý Đại Hà không biết lấy đâu ra dũng khí, từ mặt đất bật dậy, chạy thẳng về nhà. Lâm Mịch không đuổi theo, chỉ yên lặng nhìn hắn chật vật chạy trốn, nở một nụ cười lạnh.
Đường nông thôn không có đèn, hôm nay lại là trăng non nên ánh trăng không sáng, chỉ loáng thoáng thấy dưới chân. Nhưng ánh sáng yếu không phải vấn đề lớn với Lý Đại Hà, con đường này hắn đi từ nhỏ đến thuộc lòng, dù nhắm mắt cũng có thể về đến nhà.
Không biết chạy bao lâu, mắt thấy nhà mình ở ngay phía trước, Lý Đại Hà thở phào nhẹ nhõm, hai chân chạy càng nhanh, một chốc đã đẩy cửa sân vọt vào.
Vừa vào sân chưa kịp thở phào, Lý Đại Hà liền dừng bước. Trong phòng tối om, giữa sân lại có một ngôi mộ nhỏ, trên mộ có ít cỏ khô bị gió thổi bay.
Tay Lý Đại Hà còn đặt ở then cửa, không nhịn được mà run rẩy. Ở thôn hắn, không ai tu sửa bia mộ, nhà có người qua đời chỉ đắp một nấm mồ đất ở phần mộ tổ tiên là xong.
Trước đây, để không ai phát hiện thi thể của Lâm Mịch, Lý Đại Hà cố ý chôn hắn trên núi, cạnh phần mộ tổ tiên nhà mình, còn phủ cỏ khô lên để trông như mộ cũ. Nhà hắn ba đời đơn truyền, chỉ còn một mình hắn, ngoài hắn ra không ai biết nhà hắn có bao nhiêu mộ phần.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Đăng bởi | YooAhin |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 2 |