Chương 29
Trong số ba người, chỉ có tay nghề của Tùng Vấn Đồng là thực sự ra dáng, còn Mộc Cát Sinh thì ngày ngày ăn ké, ba bữa chính không thiếu bữa nào, lại còn cả trà chiều lẫn bữa đêm.
Lúc đầu, An Bình tưởng rằng hai người này suốt ngày cãi nhau, Tùng Vấn Đồng không thể nào dễ tính như thế. Nhưng sau khi tận mắt chứng kiến cảnh Mộc Cát Sinh phá tan cái bếp, An Bình liền thấy kính phục tài nhẫn nhịn của cậu ta.
Mộc Cát Sinh phủi sạch vụn bánh dính trên tay: “Không sao đâu, mấy hôm trước tôi bói được quẻ, hôm nay phải xuống núi.”
“Hiếm thật, lại có chuyện gì thú vị sao?”
“Đi xin lỗi người ta.” Mộc Cát Sinh thong dong đáp, “Tiện thể tìm chút gì đó hay ho.”
Khi ánh tà dương ngả về phía tây, Mộc Cát Sinh xuống núi, đi thẳng vào trong thành, vòng vèo đến bên ngoài phủ nhà họ Sài, rồi thản nhiên trèo tường mà vào.
An Bình nhìn mà hoa cả mắt, trèo tường để xin lỗi, quả thực phong cách rất độc đáo.
Căn phòng từng bị hai người này đập phá đã sửa xong, khu vườn lại trở nên tinh tế gọn gàng. Mộc Cát Sinh lấy tiền xu ra bói một quẻ, sau đó nhảy lên mái ngói, nhẹ nhàng tiến đến một gian nhà riêng biệt.
Ngôi nhà có hai tầng, mái lợp ngói đen, bốn phía là cửa sổ dài chạm khắc tinh xảo. Ánh sáng từ trong phòng xuyên qua lớp rèm mỏng, mơ hồ vang lên những tiếng trò chuyện.
Mộc Cát Sinh nằm úp trên mái nhà, áp tai vào ngói nghe ngóng, tiện tay lấy ra một nắm hạt dưa vừa trộm được, vừa nghe vừa nhấm nháp.
“Phía Bắc Bình đã thúc giục nhiều lần, luôn hỏi lô dược liệu này bao giờ mới đến. Các hiệu thuốc lớn đều đã hết hàng...”
“Cuối năm rồi, sắp tới mấy chi nhánh bên kia đến bái phỏng, e là chẳng lấy gì làm vui vẻ...”
“Dẫu sao cũng vẫn còn trẻ...”
Trong phòng, những người đang bàn luận chuyện trò.
Mộc Cát Sinh nghe một lúc, dần hiểu được ngọn ngành: ven sông bị phong tỏa, mấy lô hàng của nhà họ Sài bị kẹt ở cảng, khiến nguồn cung ứng đứt đoạn suốt một tháng. Nghe nói ở phía Bắc đã có bệnh nhân vì thiếu thuốc mà bệnh tình trầm trọng thêm.
“Đây là chuyện nguy hại đến danh dự.” Một vị trưởng bối đứng lên nói, “Nhà họ Sài vốn nổi tiếng chữa bệnh cứu người, giờ có dược liệu mà không thể cung ứng, đó là lỗi của người thầy thuốc. Hết hàng là việc nhỏ, sinh mạng mới là quan trọng. Mong gia chủ mau chóng xoay sở.”
Sài Thúc Tân ngồi ở vị trí chủ toạ, bình tĩnh nói: “Nhị thúc yên tâm, đã điều khẩn cấp thuốc từ Đông Bắc về, nửa tháng nữa sẽ bổ sung đầy đủ.”
“Vậy thì tốt, nhưng có một số dược liệu là đặc sản của miền Nam, đường thuỷ vận chuyển không thể để gián đoạn. Chuyện ở cảng, cháu cần phải quan tâm nhiều hơn.”
“Cháu hiểu rồi.” Sài Thúc Tân khẽ đáp, “Đại bá uống trà đi.”
Mộc Cát Sinh ngồi trên mái, vừa nhấm nháp hạt dưa, vừa tặc lưỡi: “Đúng là sâu trong khuê viện còn hấp dẫn hơn cả tuồng kịch.”
An Bình cũng nhận ra một vài điều. Chuyện này không lớn không nhỏ, hoàn toàn tùy thuộc cách xử lý. Dù Sài Thúc Tân mang danh gia chủ nhà họ Sài, nhưng dường như khắp gian phòng đều là những lời răn đe bóng gió từ các trưởng bối. Chàng trai trẻ ngồi trên vị trí chủ toạ, lại cô độc không người nương tựa.
Gia đình nhà An Bình cũng làm kinh doanh, cảnh này không lạ lẫm, giống như mỗi dịp Tết các thân thích kéo đến vòi vĩnh. Nhưng dù gì ở nhà vẫn còn chút ấm áp giả tạo, nơi đây chỉ toàn những lời khách sáo đầy áp lực.
Mộc Cát Sinh nhổ một vỏ hạt dưa, bĩu môi: “Giàu có cũng không hẳn tốt, chàng dược y này sống còn vất vả hơn cả Tử Hư.”
Đăng bởi | ngocduong |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |