Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 776 chữ

Chương 30

Mộc phủ không chiều chuộng trẻ con, tiền tiêu vặt của Mộc Cát Sinh mỗi tháng ít đến đáng thương. So với hai đồng môn cùng tuổi đã trở thành gia chủ, hắn tay trắng, nhưng lại tự do tự tại. Tùng Vấn Đồng thỉnh thoảng quản lý công việc kinh doanh, nhưng phần lớn thời gian đều nhàn hạ. Vất vả nhất là Tử Hư, gia tộc dường như có không hết việc, ngày nào cũng phải giải quyết công văn, đi công tác, thậm chí đôi khi còn giúp tính toán sổ sách cho thư trai. Những lúc rảnh rỗi, Mộc Cát Sinh sẽ mang chè mè đen đến cho cậu, nói rằng giúp ngăn tóc bạc sớm.

An Bình từng bắt gặp Tử Hư soi gương một lần, cậu nhìn quầng thâm dưới mắt mà thở dài ngao ngán.

Dẫu vậy, Tử Hư vẫn còn thời gian thở than. Sài Thúc Tân lại không có may mắn đó. Rõ ràng bên cạnh cậu thậm chí chẳng có ai để san sẻ. Gian phòng dưới kia toàn là thân thích nhà họ Sài, người nào cũng ra dáng bề trên, nhưng chẳng thấy chút tình thân nào.

Một việc nhỏ bị bàn đi bàn lại, từ chạng vạng kéo dài đến nửa đêm. Cuối cùng, vài người lớn tuổi không chịu nổi nữa, đứng dậy chắp tay nói: “Lời đã nói đủ, gia chủ tự lo liệu.”

Sài Thúc Tân không đổi sắc mặt, đứng dậy hành lễ: “Tam thúc đi đường cẩn thận.”

Đối phương vuốt râu, quay lưng rời đi: “Trời tối rồi, không cần tiễn.”

Mộc Cát Sinh ngáp một cái, lẩm bẩm: “Lễ nghĩa đúng là chu đáo, cái đồ khốn đó mà cũng được hành lễ nữa chứ, thật không ra làm sao.”

An Bình lần đầu tiên đồng tình với lời nói của Mộc Cát Sinh.

Người trong phòng lục tục rời đi. Sài Thúc Tân vẫn ngồi ở vị trí chính, cúi đầu nhìn chén trà trên bàn, không rõ đang suy nghĩ điều gì.

Mộc Cát Sinh từ trên mái nhà thò người xuống, gõ gõ cửa sổ: “Trà nguội rồi, uống vào không tốt cho sức khỏe đâu.”

Động tác rót trà của Sài Thúc Tân khựng lại: “Ai?”

“Người tốt bụng trong đêm lạnh, đặc biệt đến hỏi thăm.” Mộc Cát Sinh mở cửa sổ, cười tít mắt: “Cậu có muốn uống chè hồng táo hành tây Skhông?

Gặp người tốt, lối cũ sáng tỏ, đại cát.

“Đừng căng mặt nữa, tôi đến xin lỗi chuyện lần trước.” Mộc Cát Sinh nhảy qua cửa sổ vào trong phòng. “Lần trước là tôi đường đột, thầy thuốc nhỏ đừng chấp nhé.”

“Xin lỗi?” Sài Thúc Tân lạnh mặt. “Tự tiện xâm nhập nhà người khác, nghe lén chuyện riêng tư của họ — đây là cách xin lỗi của cậu chủ nhà họ Mộc? Đúng là gia giáo tốt của nhà họ Mộc.”

“Hầy, cha tôi là người thô lỗ, nếu anh không đánh lại ông ấy thì ông ấy chẳng bao giờ nghĩ đến mấy cái lễ nghi này...”

“Vậy thì thôi đi, danh tiếng nhà họ Mộc vang xa, nhà họ Sài không dám làm phiền.” Sài Thúc Tân chỉ về phía cửa, nói: “Mời cút ra ngoài.”

“Ồ, thầy thuốc nhỏ, anh còn biết mắng người nữa cơ à?” Mộc Cát Sinh cười thích thú. “Thích tôi đến thế cơ à?”

Sài Thúc Tân không tin nổi nhìn Mộc Cát Sinh, như thể không hiểu nổi tại sao lại có kẻ mặt dày đến vậy trên đời.

“Anh xem, vừa nãy một phòng toàn những kẻ đáng ghét, anh còn đối xử lịch sự với họ. Giờ đến lượt người đến vì anh, anh lại mở miệng đuổi đi.” Mộc Cát Sinh tự rót cho mình một chén trà, biện hộ: “Người ta nói thân cận thì không cần khách sáo, anh không phải thích tôi thì là gì?”

An Bình cảm thấy Sài Thúc Tân sắp sửa nổi khùng mà đấm Mộc Cát Sinh một trận. Quả nhiên, đối phương lạnh lùng nói: “Cậu chủ Mộc, tối nay tôi rất bận. Nếu cậu có chuyện gì, chúng ta có thể hẹn dịp khác. Dù đánh hay đấu, tôi đều sẵn sàng tiếp.”

“Tôi thực sự có chuyện quan trọng, nhưng cũng nói rồi, chỉ đến để xin lỗi, không có ý gì khác.” Mộc Cát Sinh tự nhiên ngồi xuống, nhấp một ngụm trà, nói: “Đừng căng thẳng thế, những kẻ muốn hại anh đều đi hết rồi. Giờ chẳng ai làm gì anh đâu, cứ thoải mái đi.”

Bạn đang đọc Hồng Bạch Hỷ của AyeAyeCaptain
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ngocduong
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.