Chương 35
An Bình quan sát sắc mặt lớp trưởng, trông rất tốt. Mộc Cát Sinh dường như nói gì đó rất buồn cười, khiến cô gái cười khúc khích.
Trước đây, lớp trưởng là người khá trầm lặng, giờ đây có vẻ hoạt bát hơn nhiều. Trải qua một trận ốm nặng, cả người bệnh lẫn người nhà đều chắc chắn đã thấu hiểu được nhiều điều. Giây phút đợi người thân mở mắt sau cơn nguy kịch, có lẽ đã đáng giá hơn bất cứ thứ gì.
“Ơ, mà trước đây tôi không để ý là người đó lại dễ nói chuyện như vậy.” Cậu bạn cùng bàn thì thào, “Bình thường cậu ta chẳng thèm đến lớp, có lần hiếm hoi đến thì cũng ngủ gà ngủ gật ở hàng cuối, trông đúng kiểu khó gần. Hôm nay không biết uống nhầm thuốc gì... Cậu thấy không, cậu ta vừa cười đấy! Đẹp trai quá trời luôn!”
An Bình im lặng, thầm nghĩ: “Cậu bị bề ngoài đánh lừa rồi, người đó chính là một con sói già đội lốt cừu non.” Đang âm thầm chỉ trích, cậu đột nhiên nhận ra không gian xung quanh im phăng phắc. Ngẩng đầu lên, An Bình giật mình khi thấy Mộc Cát Sinh không biết từ lúc nào đã đứng trước mặt mình, vẻ mặt ôn hòa dễ chịu:
“Cơ thể thế nào rồi?”
Bạn cùng bàn ôm miệng, phát ra một tiếng nghẹn ngào kỳ lạ như bị bóp cổ.
“Cũng tạm, chưa ăn sáng nên hơi đói.” An Bình nhất thời không biết nói gì, đắn đo trả lời, “Dậy muộn, tối qua mơ cả đêm.”
“Thế không ổn đâu, tuổi này không được để bụng đói.” Mộc Cát Sinh nói, “Đi nào, tôi mời cậu ăn sáng.”
Lời còn chưa dứt, tiếng chuông vào lớp vang lên. Người này phớt lờ giáo viên vật lý vừa bước vào, ngang nhiên bước ra khỏi lớp.
“...Lớp phó, tôi biết nhà cậu giàu, nhưng đúng là tôi còn non, không ngờ đến trí tưởng tượng của người có tiền lại phi phàm như vậy.” Cậu bạn cùng bàn vừa kinh hãi vừa kính nể nhìn An Bình, hạ giọng thì thầm: “Cậu thu phục được Mộc Cát Sinh làm đàn em luôn à?”
An Bình thầm nhủ: “Xin cậu đấy, đừng suy diễn nữa, được không?”
Cậu thực sự có nhiều chuyện muốn hỏi Mộc Cát Sinh. Ngồi trong lớp không yên, An Bình cuối cùng không nhịn được, viện cớ đi vệ sinh rồi lẻn ra ngoài.
Mộc Cát Sinh đang đứng ở cuối hành lang, tay cầm bình giữ nhiệt, rót nước. Nghe thấy tiếng bước chân của An Bình, anh thuận miệng nói:
“Thời tiết lạnh thế này, đồng phục của trường nhất Trung thật sự mỏng đến nỗi có thể làm người ta đông cứng. Tuổi trẻ đúng là lợi thế.”
An Bình lập tức hiểu ẩn ý trong lời nói đó, ngạc nhiên hỏi:
“Anh biết là tôi biết rồi sao?”
“An Bình, cậu nói nghe vui nhỉ, đang tập đọc thơ à?” Mộc Cát Sinh cười, xé một gói kỷ tử rồi đổ vào bình giữ nhiệt. “Một đêm cũng không ngắn, mơ thấy những gì rồi?”
Hành lang không tiện nói chuyện, An Bình theo Mộc Cát Sinh lên sân thượng, kể lại đại khái những gì đã xảy ra trong giấc mơ. Nghe An Bình kể, Mộc Cát Sinh thỉnh thoảng lại bật cười khe khẽ.
“Giấc mộng hoa rụng biết bao nhiêu.” Mộc Cát Sinh tựa vào lan can, mở nắp bình giữ nhiệt, để hơi nóng lan tỏa trong không trung. “Xem ra cậu cũng biết được không ít chuyện rồi. Cảm giác thế nào?”
“Không rõ.” An Bình im lặng một lúc, hỏi:
“Tại sao tôi lại mơ thấy giấc mơ đó?”
“Hôm trước ở ngã ba, tình hình lúc đó khá cấp bách, cậu đã nếm máu của tôi.” Mộc Cát Sinh giải thích. “Máu là vật dẫn, cậu qua đó nhận được ký ức của tôi, cũng không phải chuyện lạ.”
“Anh cố ý à?” An Bình nhớ lại, Mộc Cát Sinh lúc đó rõ ràng có thể tự thoát thân. Việc dẫn thêm một kẻ gà mờ như mình ra ngoài chắc không quá khó khăn, vậy mà anh ta lại cho mình uống máu. Nghĩ mãi cậu vẫn không hiểu tại sao. Cậu chỉ là một học sinh bình thường, ngày ngày làm bài tập còn đủ để chết, thì làm sao có gì đáng để anh ta bận tâm?
Đăng bởi | ngocduong |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |