Ngục Tối Lạnh Lẽo
Chương 1: Ngục Tối Lạnh Lẽo
Không gian trong ngục tối im ắng đến đáng sợ. Những bức tường đá lạnh lẽo vây quanh như đang nuốt chửng một chút hơi ấm còn lại trong cơ thể. Đầu ngón tay của Sở Tư Ngọc lạnh buốt khi chạm vào những vết nứt trên bức tường, từng nhịp đập yếu ớt trong lồng ngực anh vang lên trong đêm, nghe như thể đang bị cơn tuyệt vọng xé nát.
Cảm giác cô đơn trong ngục tối không phải là điều mới mẻ đối với anh. Đã bao nhiêu năm trôi qua và sự im lặng này vẫn kéo dài, khiến mỗi hơi thở của anh trở nên nặng nề hơn, mỗi khoảnh khắc như kéo dài vô tận. Dù vậy, thi thoảng vẫn có một người đến thăm đó là Nữ Đế Lưu Như Yên. Cô ta không đến để cứu hay hỏi thăm anh, mà chỉ để coi anh như trò tiêu khiển, và nhìn anh, như một món đồ chơi, để thỏa mãn thú vui của bản thân. Anh đã quá quen với những lần đến thăm của cô ta và anh không muốn cô ta đến thăm rồi coi anh như 1 món đồ chơi bị giam cầm.
Sở Tư Ngọc cúi xuống, nhìn vào đôi tay mình - những bàn tay đã từng chạm vào bao nhiêu món đồ tuyệt đỉnh của giới tu tiên, giờ đây chỉ còn là những vết chai sạn. Trên cơ thể anh là vô số vết thương do bị hành hạ, mỗi vết đều là dấu tích của những lần chịu đựng khi bị ả ta hành hạ đau đớn tột cùng. Anh không còn nhớ rõ mình đã ở đây bao lâu nữa, chỉ biết rằng thời gian chẳng còn ý nghĩa gì với một linh hồn đã bị giam cầm như anh.
Khi ngước lên, ánh mắt của anh rơi vào tấm gương mờ nhạt trên tường đá. Đó là cách duy nhất anh có thể nhìn thấy bản thân. Sở Tư Ngọc vẫn luôn là một mỹ nam tuyệt sắc giai nhân, nhưng giờ đây, vẻ đẹp ấy lại mang đến một nỗi cô đơn lạnh lẽo đến khó tả. Gương mặt anh mang lại nét dịu dàng đến nỗi có thể khiến người khác nhìn anh đầy thương hại, nhưng trong đó là sự cô độc, mờ mịt như một bóng đen sâu thẳm trong trái tim anh. Một vết sẹo nhỏ dọc ngay mũi anh là dấu tích của những năm tháng đau khổ và hai nốt ruồi: một dưới mí mắt phải, một ở dưới mép phải, những đường nét sắc sảo khi xưa vẫn giữ nguyên nét đẹp kỳ lạ ấy.
Mái tóc anh dài trắng như tuyết, rối bời và rủ xuống tới tận lưng, trông như một dải mây nhẹ nhàng giữa không gian u tối. Đôi mắt anh, màu đỏ đặc biệt, không giống bất kỳ ai. Đôi mắt ấy chứa đựng nỗi cô độc và sợ hãi, ánh nhìn luôn hướng ra xa xăm như tìm kiếm một điều gì đó không thể chạm tới. Dáng người anh cao ráo, khoảng 1m93, nhưng cơ thể anh lại khá gầy, như một cành cây mảnh mai chống chọi với thế giới. Mặc dù vậy, vóc dáng anh vẫn mang một vẻ đẹp hoàn hảo, quyến rũ một cách lạ kỳ, khiến người ta không thể rời mắt.
Dù nhìn anh có vẻ yếu đuối, tội nghiệp đến mức không thể không động lòng thương cảm, nhưng trong sự yếu đuối đó lại ẩn chứa một con người khác mà không ai có thể lý giải được. Có lẽ sâu trong sự yếu đuối đó là một người đang mong mỏi sự tự do và khao khát được thoát khỏi nơi lạnh lẽo và đầy sự thống khổ này.
Nhưng ngay lúc này, anh chỉ còn lại một mình trong bóng tối và bị giam cầm bởi chính những ký ức và nỗi đau trong quá khứ. Cảm giác sợ hãi dần dần chiếm lấy tâm trí anh, và chỉ còn ánh mắt đỏ như máu của anh vẫn lạnh lẽo nhìn vào nơi chỉ có bóng tối mịt mù.
Những tiếng bước chân xa dần đang cất đi trong căn phòng, nơi Sở Tư Ngọc bị giam, trở về với nỗi cô đơn ban đầu vốn có.
---
Đăng bởi | Yoometien |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 7 |