Hệ Thống Lỗi?!
Chương 4: Hệ Thống Lỗi?!
Cảm giác chao đảo và mờ mịt xâm chiếm tâm trí Sở Tư Ngọc. Cơ thể anh bỗng nhiên bị một lực kéo mạnh mẽ, và trước mắt anh là một cánh cửa khổng lồ ánh sáng chói lòa, khiến anh không thể mở mắt. Anh không thể cảm nhận được gì ngoài một cảm giác lạ lẫm, như thể mình đang xuyên qua một lớp không khí khác biệt.
Một luồng sáng bừng lên, khiến mọi thứ xung quanh anh thay đổi chỉ trong tích tắc. Anh ngã xuống một mặt đất mềm mại, mùi của khói, của phố xá đông đúc, của sự hối hả và bận rộn bao quanh anh. Khi anh mở mắt, không gian xung quanh hiện ra rõ ràng – một thành phố lớn với những tòa nhà cao chọc trời, xe cộ ùn tắc trên những con đường rộng lớn, và những người qua lại vội vã. Tất cả đều rất hiện đại, rất khác biệt so với thế giới tu tiên mà anh từng biết.
Sở Tư Ngọc đứng dậy, quan sát xung quanh với ánh mắt đầy ngạc nhiên và hoang mang. Anh không hiểu nổi, mình đã xuyên qua thế giới nào. Những người xung quanh nhìn thấy anh đều tỏ ra lạ lẫm, nhưng không ai dám tiến lại gần.
[Hệ Thống Thiên Mệnh Cứu Tinh – Lỗi Phát Sinh]
Đột ngột, một thông báo từ hệ thống xuất hiện trong đầu anh, nhưng lần này giọng nói có vẻ khác biệt – có phần lỗi kỹ thuật, như thể có sự cố xảy ra trong quá trình di chuyển.
[Lỗi Phát Sinh: Hệ thống không thể cung cấp sức mạnh cho người dùng. Do kết giới cấm sức mạnh tại thế giới này, hệ thống chỉ có thể giúp ngươi thoát khỏi ngục tối, nhưng không thể trợ giúp về sức mạnh.]
[Lý do: Thế giới hiện đại có kết giới cấm sự sử dụng sức mạnh, và mọi phép thuật, năng lực tu tiên đều không thể vận dụng được ở đây.]
Sở Tư Ngọc cảm thấy một làn sóng thất vọng dâng lên trong lòng. Anh đã hy vọng rằng với sự giúp đỡ của hệ thống, anh có thể lấy lại sức mạnh đã bị mất trong quá khứ, nhưng giờ đây… anh phải đối mặt với một thế giới hoàn toàn không có phép thuật, không có sức mạnh của mình. Anh không biết phải làm sao để tồn tại trong một thế giới như thế này.
Anh bắt đầu bước đi loạng choạng trên vỉa hè, vẫn chưa thể thích nghi với mọi thứ xung quanh. Những ánh mắt tò mò từ những người đi qua bắt đầu dồn về phía anh. Họ nhìn anh như thể anh là một người lạ. Sở Tư Ngọc mặc dù đã có kinh nghiệm chiến đấu và đối phó với những tình huống nguy hiểm, nhưng ở đây, anh cảm thấy mình thật sự nhỏ bé và yếu ớt.
Bất chợt, một chiếc điện thoại được giơ lên, chụp hình anh. Rồi một tiếng chuông reo lên, tiếp theo là một tiếng nói ầm ĩ. "Ôi trời! Nhìn kìa! Một người lạ kỳ quái, anh ta đang đứng giữa đường, sao lại mặc đồ lạ vậy?"
Ngay lập tức, điện thoại di động của mọi người xung quanh bắt đầu rung lên, và những bức ảnh của anh được chia sẻ nhanh chóng trên mạng. Hình ảnh của Sở Tư Ngọc, với mái tóc dài bạc trắng, khuôn mặt dịu dàng nhưng mang vẻ cô đơn, lại càng nổi bật hơn trong đám đông. Một người đàn ông có thân hình cao lớn, gầy yếu, nhưng lại khiến người khác không thể rời mắt, một làn sóng xôn xao lan tỏa khắp mọi nơi.
"Chuyện gì vậy? Đây là ai?" Một người tò mò hỏi, mắt không rời Sở Tư Ngọc.
"Anh ta là ai vậy? Cái kiểu tóc đó… nhìn giống một nhân vật trong phim cổ trang!" Một người khác thốt lên.
Sở Tư Ngọc hoang mang nhìn xung quanh. Anh không hiểu vì sao mọi người lại nhìn mình như vậy, như thể anh là một sinh vật lạ, nhưng cảm giác bị quan sát khiến anh cảm thấy không thoải mái. Anh không biết mình đang làm gì trong thế giới này, không biết nơi này là đâu, nhưng ngay lúc này, anh có thể cảm nhận được sự chú ý của mọi người.
Anh bước đi vô định, không biết phải đi đâu, trong lòng vẫn mơ hồ không biết tương lai của mình sẽ ra sao. Những ánh mắt từ những người xung quanh cứ tiếp tục dõi theo, và chỉ trong chốc lát, cái tên của anh đã bắt đầu xuất hiện trên các mạng xã hội. Chỉ sau một thời gian ngắn, hình ảnh và thông tin về anh lan tràn khắp các trang mạng, khiến không ít người tò mò và tìm kiếm về "chàng trai bí ẩn" này.
Trong lúc đó, anh vẫn chưa hiểu hết về thế giới này, nhưng một điều anh biết rõ – đây là một thế giới không có phép thuật, không có sự bảo vệ của sức mạnh tu tiên. Anh phải học cách sống, đối mặt với những khó khăn mới, và điều quan trọng nhất là làm sao để tìm lại tự do cho chính mình.
Anh vẫn mãi bước đi lung tung tại nơi xa lạ này, khi Sở Tư Ngọc bước ra khỏi con hẻm, mỗi bước đi của anh vang lên trên vỉa hè như những tiếng thở dài của một kẻ lạc lõng. Mái tóc trắng dài như dòng suối bạc tung bay trong gió, phủ lên cả cơ thể gầy gò của anh. Ánh mắt đỏ đặc biệt của anh, chứa đầy cô độc và hoang mang, lướt qua những con người qua lại mà không hề nhận thấy mình đang trở thành tâm điểm chú ý.
Bộ quần áo anh mặc không khác gì của một người ăn xin. Chiếc áo dài rộng, bạc màu, đã rách nát đến mức không thể cứu vãn. Những mảnh vải vương vãi, để lộ làn da trắng nhợt nhạt phía dưới. Chiếc quần xám bạc cũng đã bạc màu, với những vết rách xé toạc và một vài vết bẩn đen xỉn, nhìn như thể anh đã sống trong hoàn cảnh khổ cực rất lâu.
Đặc biệt là đôi chân anh. Không mang giày, đôi bàn chân anh lộ rõ những vết chai cứng, xước xát và đầy bụi bặm, lấm lem với đất cát. Cảm giác mát lạnh từ mặt đường truyền vào khiến anh không khỏi chạnh lòng. Chưa bao giờ anh cảm thấy mình yếu đuối và tội nghiệp đến vậy, khi đi lại với đôi chân trần trong thế giới xa lạ này.
Những người đi qua anh đều dừng lại vài giây, nhìn anh với ánh mắt tò mò, không ít người lầm tưởng anh là một kẻ ăn xin. Một số người thì xì xào, rồi cười khúc khích khi thấy anh đi chân đất, bộ quần áo tả tơi như thể anh chỉ là một người lang thang, hoặc đang tham gia vào một trò cosplay kỳ quái nào đó.
“Lạ thật, một người ăn xin sao? Sao lại đi chân đất thế?” Một người phụ nữ đứng bên đường nhìn anh với vẻ thương hại.
“Cái kiểu này chắc là cosplay thôi, đâu phải người thật.” Một thanh niên vừa đi ngang qua vừa lén lút giơ điện thoại lên chụp lại những bức ảnh của anh.
Sở Tư Ngọc chỉ biết bước đi, không nhận thức được sự chú ý mà mình đang thu hút. Anh không hiểu gì về thế giới này, càng không thể biết rằng bộ dạng của mình đang gây ra bao nhiêu sự tò mò. Trong lòng anh, chỉ có một suy nghĩ duy nhất – tìm hiểu thế giới này, làm sao để thoát khỏi cảm giác bơ vơ này và lấy lại tự do mà anh đã mất.
---
Đăng bởi | Yoometien |
Thời gian | |
Lượt đọc | 4 |