Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh!
Chương 5: Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh
Trong Những suy nghĩ ngày càng nhiều và không có một ai có thể giải đáp giúp anh đã dẫn anh đi tới 1 nơi xa lạ mà anh không hề hay biết, anh cảm thấy mệt mỏi khi phải bước đi mà không biết bản thân mình đang đi đâu , ở phía trước xa xăm là một ngôi nhà tuy mờ ảo nhưng rồi anh dừng chân tại đó một tòa biệt thư sang trọng mà không kém phần xa hoa.
Anh đứng đó, lặng lẽ tựa một chiếc bóng gầy cao, mái tóc dài màu trắng phủ nhẹ qua vai, hòa lẫn vào màn đêm. Trong lòng anh là khoảng trống lạnh lẽo, ký ức rời rạc không thể nào ghép lại. Hệ thống từng là công cụ bảo vệ anh giờ đây im lặng như một cỗ máy tàn phế. Anh không nhớ được gì ngoài cái tên của mình – một mảnh nhỏ duy nhất còn sót lại trong tâm trí trống rỗng.
Một giọng nói trong trẻo bất ngờ vang lên, phá tan màn tĩnh lặng:
“Anh là ai? Đứng ở đây làm gì vậy?”
Sở Tư Ngọc khẽ giật mình, nhưng không quay đầu. Anh không cần nhìn cũng cảm nhận được có người đang đến gần. Bước chân nhẹ nhàng, giọng nói mang theo sự tò mò nhưng lại rất ấm áp, không có chút e ngại nào.
Cô gái dừng lại cách anh vài bước, hơi ngẩng đầu nhìn lên vì anh quá cao. Thẩm Ấu Sơ khẽ nghiêng đầu, mái tóc đen dài của cô buông lơi trong làn gió. Ánh đèn từ biệt thự phía sau chiếu lên gương mặt thanh tú và đôi mắt nâu sáng rực của cô.
“Anh có sao không?” cô hỏi, giọng nói dịu dàng hơn.
Lần này, Sở Tư Ngọc không thể im lặng. Anh chậm rãi quay đầu, ánh mắt đỏ đặc biệt của anh chạm vào ánh mắt cô. Dù đứng ở đây, dù không nhìn rõ quá khứ của mình, anh vẫn nhận ra cô là người đầu tiên không tỏ vẻ lo lắng gì khi đối diện anh.
“Tôi… không biết,” anh đáp, giọng nói trầm thấp nhưng khẽ run. “Tôi không nhớ gì cả. Chỉ biết trước khi đến đây tôi đã bị giam cầm.”
Thẩm Ấu Sơ thoáng ngạc nhiên, nhưng không hề lùi bước. Cô nhìn anh kỹ hơn, từ mái tóc trắng nổi bật, đôi mắt đỏ hiếm thấy, đến vẻ mặt lạc lõng nhưng không giấu được nét dịu dàng.
“Anh không nhớ gì sao?” Cô hỏi, ánh mắt hiện lên chút cảm thông. “Vậy anh có nơi nào để về không?”
Sở Tư Ngọc lắc đầu, dáng người cao lớn của anh như sụp xuống một chút.
“Không. Tôi không nhớ rõ mình thuộc về đâu.”
Thẩm Ấu Sơ im lặng một lúc, ánh mắt dịu dàng nhìn anh như đang suy nghĩ điều gì. Cô cười nhẹ, nụ cười tươi tắn nhưng không quá khoa trương.
“Nếu anh không có nơi nào để đi, vậy thì… anh có muốn ở lại đây không?”
Sở Tư Ngọc ngước mắt nhìn cô, đôi mắt đỏ ánh lên vẻ kinh ngạc.
“Ở lại… đây?”
“Đúng vậy,” cô gật đầu, giọng nói tràn đầy chân thành. “Quản gia nhà tôi đang nghỉ phép, mà tôi thì cần một người giúp đỡ việc hàng ngày. Anh cao thế này chắc cũng khỏe, có thể làm việc được, phải không?”
Lời nói của cô đơn giản nhưng không hiểu sao lại mang đến cho Sở Tư Ngọc cảm giác an ủi. Cô không hỏi thêm, không dò xét quá khứ của anh, chỉ đưa ra một lời mời với sự chân thành thuần khiết.
“Tôi… không biết mình có thể làm gì,” anh khẽ nói, vẻ do dự hiện rõ trong ánh mắt.
Thẩm Ấu Sơ cười rộ lên, một nụ cười tươi tắn như ánh nắng ban mai.
“Không sao cả. Tôi sẽ chỉ anh. Coi như giúp tôi nhé.”
Sở Tư Ngọc nhìn cô hồi lâu. Cuối cùng, anh khẽ gật đầu.
“Nếu cô không ngại… tôi sẽ thử.”
“Vậy thì tốt quá!” Thẩm Ấu Sơ vui vẻ nói, rồi quay người bước về phía cửa. “Đi nào. Để tôi dẫn anh vào.”
Sở Tư Ngọc lặng lẽ theo sau cô. Trong lòng anh vẫn là một mớ hỗn độn, nhưng sự hiện diện của cô như một ngọn lửa nhỏ sưởi ấm tâm hồn lạnh lẽo. Anh không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng ngay lúc này, cô là ánh sáng duy nhất dẫn lối cho anh.
Đăng bởi | Yoometien |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 2 |