Bước đầu.
Tất cả điều liên quan tới tu hành. Làm cậu thật phấn khích: " Con đường siêu phàm của mình sẽ bắt đầu từ đây."
Cậu nhanh chóng bỏ con cá vào sọt gỗ, rồi thêm chút gỗ phía trên để che đậy. Cứ thế vác lên vai lấy sức chạy một mạch về chỗ buôn bán cá.Trên đường khá vắng do đã về đêm. Những nơi cậu trải qua ai cũng để ý đồ vật to lớn cậu vác trên vai. Nhưng chỉ nhìn một chút rồi thôi không hỏi gì.
' Vác gỗ thôi mà. Ngày nào chẳng nhìn thấy.' Đó là lời nói biểu hiện rõ rệt trên gương mặt họ.
Câu nghĩ thầm may mắn.
Vòng vèo mấy vòng. Vào được khu buôn bán. Cậu thấy được tấm bản bán cá quen thuộc. Nhanh chóng tăng tốc bước chân. Khi đến nơi, một ông lão đang hút thuốc nhàm chán ngồi ở sau quầy hàng thỉnh thoảng nhìn ngó xung quanh một chút. Trùng hợp hai ánh mắt của cậu và ông lão trùng nhau. Ông lão đứng dậy vẫy vẫy tay lên gọi cậu: " Đến bán cá hả, lại đây cháu ơi, bán cho ông vừa nhanh vừa công bằng." Vừa kêu cậu ông vừa nở nụ cười.
Nghe xong, miệng cậu nhếch lên cười mỉm. Cậu tiến tới chỗ ông lão.Miệng vừa cười vừa nói:
" Ông Tư làm gì phải kêu cháu. Cháu dù sao cũng là khách hàng quen của ông. Sao lại nỡ bội bạc ông sang chỗ khác bán chứ. Mà không có quen, thì bán chỗ ông là giá cả công bằng nhất chỗ này rồi. Hahaha.. Đúng không ông."
Ông Tư liếc mắt nhìn cậu thanh nhiên trước mắt. Nói lại giọng đầy vui vẻ: " Hahaha.. Thằng Nhất này chỉ giỏi nịnh bợ. Ai biết được có lẽ cháu sẽ đổi người mua thì sao. Dù sao lòng người là thứ khó hiểu nhất." Vừa nói ông vừa nhìn về phía cậu.
Thấy cậu không trả lời. Khuôn mặt ông bình tĩnh trở lại hỏi cậu:" Thôi không đùa với cháu nữa. Vậy hôm nay cháu câu được gì nào. Lần đầu tiên thấy cháu về muộn như này. "Nhưng khi thấy hai tay trống trơn của cậu cùng sọt gỗ vẻ mặt ông đầy ngờ ngợ.
" Mà cá câu được của cháu đâu.
Hôm này làm tiều phu à."
Nghe lời ông nói. Cậu mới nhanh chóng ngiêng người vào trong quầy. Ghé vào bên tai ông thì thầm: " À ông ơi. Cháu hôm nay câu được cá này. Phải là ngàn năm không có một. Ông mà thấy chỉ có trợn mắt. Cháu bỏ trong sọt, không thể lộ con cá ở đây được. Hay ta vào sau quầy rồi cháu cho ông xem." Vừa nói cậu vừa để ý có vài người vô tình hay cố ý quét mắt về bên này.
Nói xong cậu đứng người lại như ban đầu. Nhìn ông với một bên nháy mắt ra hiệu.
Ông Tư nghe xong, một tay giơ lên vuốt râu một tay để ra sau. Còn hai con mắt xoay tròn như đang suy nghĩ. Được một lúc ông gật gật đầu. Đưa tay vẫy vẫy về phía cậu rồi chỉ về phía sau quầy. Ông cũng tiến ra sau luôn.
Nhận được tín hiệu của ông cậu nhanh chân đi theo hướng ra phía sau quầy.Sau quầy hàng của ông được bao phủ kín mít bằng ngỗ như một nhà kho. Với đồ đạt chất thành đống. Cậu còn để ý được có một cánh cửa phía cuối nhà kho.
" Chắc ngoài cửa là nơi ông làm cá hay gì đó." Cậu nghĩ vậy khi nhìn về phía cánh cửa.
Đang nghĩ ngợi thì một cánh tay vỗ vào vai cậu. Cậu giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ rồi nhìn về phía trước. Thấy ông nhìn cậu với vẻ bất đắc dĩ.
" Sao đứng ngây người ra thế. Sao!. Lần đầu thấy nhà kho à.Mà trong đây là an toàn và ổn thỏa rồi. Lấy con cá cho ta coi, bí ẩn như nào mà cháu thần thần bí bí thế."
Cậu ngãi đầu, ngượng cười. Rồi để sọt xuống sàn. Đưa tay vén đống củi phía trên ra. Dần dần có thể thấy được thân hình bóng loáng của con cá trong sọt hiện ra: " Đây đây. Đảm bảo ông nhìn thấy là hết hồn luôn."
Cùng lúc cậu đẩy ra toàn bộ số gỗ trên bề mặt. Để lộ ra hoàn toàn thân hình của con cá.
Cậu đắc ý nhìn ông rồi nói với giọng đầy khoe khoang: " Cháu câu mãi mới được đó. Cá độc lạ như này chắc chỉ có trong thôn là cháu, may mắn nghìn năm mới gặp được." Nói xong cậu nhìn ông với ánh mắt đầy vẻ tự hào.Ông Tư sau khi nhìn thấy con cá thì đứng hình nãy giờ. Nhưng khi nghe được lời cậu. Thì vội tỉnh lại, mở miệng đáp lại ngay: " Thôi đi ông tướng. Tôi biết ông tài giỏi ông may mắn được chưa. Mà cháu đừng vội mừng.
Nhưng chỉ đến thế. Con cá này thôn ta cũng đã có người câu được rồi. Chứ không phải mỗi cháu là gặp được đâu."
Cậu cãi lại ngay: " Ông đừng có đùa cháu. Nếu có người câu được thì sao cháu không có nghe thấy người thôn ta bàn tán gì đâu."
Ông Tư đáp trả lại cậu:
" Ông không thèm so đo với cháu. Cái thằng vừa yếu kiến thức mà còn vênh váo. Ta nói cho cháu biết. Con cá trước mặt có tên gọi là Mặc Ngư Long.
Chỉ là con cá này số lượng rất rất ít hay phải gọi là hiếm. Vì đó mà trăm năm may ra bắt được có hai con. Vì thế được nhiều phú quý thu mua với giá cả siêu cao. Ai ai chẳng biết."
" Mà thằng cả ngày im lặng như câm như cháu. Cháu không hỏi thì ai thèm nói ra." Ông Tư vừa giải thích vừa nhìn về cậu với vẻ trêu đùa.
Mặt cậu dần đỏ lên khi nghe lời ông nói. Cậu nhanh chóng chuyển chủ đề: " À à ....mà con cá này nếu bán đi được bao nhiêu phiến hả ông."Ông thấy cậu né tránh bằng cách chuyển chủ đề nhưng không so đo. Nghe cậu hỏi giá. Ông bảo ngay: " Hahaha. Cháu thử đoán xem nào. "
Cậu suy nghĩ một hồi rồi trả lời ông: " Theo như ông bảo Mặc Ngư Long này rất hiếm. Cộng thêm toàn người giàu mua thì giá chắc chắc sẽ rất cao. Cháu mạnh dạn đoán tầm một một phiến vàng.". Cậu nhìn ông cậu cười với vẻ đầy tự tin. Theo cậu nghĩ giá này là hợp lý nhất rồi.
Ông Tư thấy cậu tự tin như thế cũng không nói gì. Chỉ nhẹ nhàng ho nhẹ một cái rồi trả lời: " Cháu đoán rất được nhưng ông rất tiếc. Cháu đoán vừa sai mà còn kém đáp án đúng khá xa rồi con Mặc Ngư Long này bán ít nhất từ năm phiến vàng trở lên."
Nhìn cậu ủ rũ khi nghe thấy kết quả ông lại bổ sung thêm: " Cháu không cần buồn ai mà chẳng có lúc thua. Mà giá càng cao thì người được lợi không phải là cháu sao." Rồi ông Tư vỗ vai cậu như động viên.
Cậu như được giác ngộ. Mắt dần có thần thái trở lại, vui mừng nói: " Ông nói đúng. Mắc lỗi sai không sao. Quan trọng kiếm được tiền. Vậy ông giúp cháu bán con cá này được không. Tại cháu sợ xã giao cộng thêm do là người từ bên ngoài đến không có mối quan hệ hay nhân mạch gì. Với lại nhìn cháu còn trẻ như này sợ bị bắt chẹt." Cậu nhìn ông Tư với ánh mắt long lanh đầy vẻ tội nghiệp.Ông Tư gật gật đầu, rồi nói: " Nhưng trước đó ta có một điều kiện."
Sau đó ông giơ bàn tay phải lên rồi gấp một ngón lại quơ quơ trước mặt cậu." Biết đây là gì không?."
Cậu trả lời:" Là bốn ngón tay."
Ông gật gật đầu:"Đúng." Rồi ông mỉm cười nhìn cậu. "Ta lấy bốn phần mười."
Cậu nghe lời ông mà lòng đau như cắt.: " Ông gì mà tàn ác thế. Tình ông cháu quen biết lâu ngày. Vậy mà ông lỡ nào ra tay ăn nhiều vậy. Ông lễ tình ông cháu ta quen biết. Cháu chia 7:3 được không. Ông ba cháu bảy. Vừa hợp lý lại không mất tình cảm "Ông chỉ cười cười vừa lắc đầu ngao ngán.: " Ta đây ăn vậy là ít rồi đó. Ông không nể tình cháu là phải chia 5:5. Lấy cháu 4:6 là tốt lắm rồi. Mà cháu nhờ người khác cũng khó, mà chưa chắc đã uy tín với ăn ít như ông. Chưa kể lên lòng tham mà đánh giết nhau ông cũng nhìn thấy nhiều.
Vậy đồng ý không. Cháu nhờ ông bán. Ông cháu mình chia 4:6. Không đồng ý cháu sang người khác mà nhờ." Nói xong ông xua tay như đuổi khách.
Đăng bởi | yy48429861 |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |