Diệu Linh tổn thương
- Ha ha. Ra là thế. Anh bảo chú rồi. Sống mà cứ phải nghĩ người ta nói làm cái gì? Người ta nói sao thì kệ. Chú không thẹn với bản thân là được. Mà người ta con gái còn không ngại, chú ngại cái gì nhỉ. E lệ như thiếu nữ ấy
Nghe xong toàn bộ câu chuyện của Minh Huy, Thành Trung cười ha hả. Thành Trung đổi cách xưng hô. Lúc này, tong mắt Thành Trung, Minh Huy thật nhát chết, ngớ ngẩn, nhưng cũng thật thú vị, rất đáng để chơi thân.
Minh Huy gãi gãi đầu. Điều này thì bản thân anh cũng biết, nhưng không hiểu sao không làm được. Anh rất sợ những lời đàm tiếu, sợ làm ảnh hưởng tới Diệu Linh.
Thành Trung lại hỏi tiếp:
- Chú thử nghĩ lại xem, tại sao chú lại phải sợ người ta nói sau lưng?
Minh Huy suy nghĩ một lát rồi trả lời:
- Tôi sợ... tôi bị ghét. Tôi vốn đã chẳng là gì rồi, còn bị mọi người ghét nữa thì tôi sẽ sống thế nào? Cả tôi sợ ảnh hưởng tới Diệu Linh. Cô bé vừa mới vào công ty....
- Dừng được rồi! - Thành Trung ngắt lời Minh Huy. Đấy cậu xem. Cậu vừa tự đánh giá thấp cậu, vừa tự để cao cậu. Tại sao cậu lại không là gì? Cậu là một điều hành tour du lịch, trên cơ bản là cậu là sếp của họ. Cậu chỉ cần ho một tiếng là người ta sẽ im miệng ngay, ai dám đàm tiếu gì? Giống như cậu với lão Quý, cậu có dám ngay mặt động tới lão nửa câu không? Chán việc rồi à? Mà đánh giá cao, cậu cũng biết mình chỉ là hạt cát, cậu nghĩ người ta sẽ thật quan tâm và để bụng tới một hạt cát à? Người ta nói, chỉ là để thỏa mãn cái sự "ngứa mồm". Chẳng ảnh hưởng tới cái gì hết! Được rồi. Cứ ngẫm nghĩ đi. Chiều nay sinh nhật tôi. Tôi chẳng mời ai cả. Hay cậu qua đây anh em làm ly rượu.
Thành Trung uống hết ly cà phê, vo tròn cái cốc giấy rồi ném ra ngoài. Minh Huy lại đốt thêm một điếu thuốc, ngẫm nghĩ lời Thành Trung nói. Có phải như vậy không? Là anh đang tự đánh giá thấp bản thân, cũng tự đánh giá cao chính mình? Đột nhiên, Minh Huy nhận ra, mặc dù anh ra đời làm việc đã 4 5 năm, nhưng cũng chưa thực sự trưởng thành về mặt tâm tính. Anh vẫn là một tấm chiếu chưa trải, vẫn còn chút lòng của thanh niên.
Thấy Minh Huy im lặng, Thành Trung vỗ vai anh:
- Nghe thấy anh nói không đấy. Chiều sinh nhật anh. Anh chẳng có bạn bè gì cả. Qua anh chơi!
- Ok anh ơi.
Chờ tới khi nghe được câu nói xác nhận của Minh Huy, Thành Trung mới cất bước rời đi. Minh Huy cũng trở lại phòng làm việc của mình. Trong đầu anh suy nghĩ rất nhiều về lời Thành Trung nói. Càng ngẫm nghĩ, anh lại càng thấy đúng. Hình như, suốt thời gian vừa rồi, anh đã dần dần tự gò ép mình thành một kẻ ngớ ngẩn, không biết vị trí mình ở đâu.
Cuối cùng cũng nghĩ thông! Tại sao anh phải sợ lời đàm tiếu, nói xấu sau lưng? Anh phải làm, như cái cách mà anh đối phó với mấy bà hàng xóm vậy! Nói thì nói đi. Đã làm sao chứ?
Minh Huy quay lại, đang định bắt chuyện với Diệu Linh xin lỗi cô về chuyện ban sáng. Nhưng lúc này quay ra, anh mới phát hiện, Diệu Linh đâu? Vị trí ngồi của cô ở ngay bên cạnh anh để tiện bề "học hỏi". Hèn gì mà hôm nay không nghe thấy giọng nói dễ nghe của cô vang lên bên tai.
- Có ai thấy Diệu Linh đâu không?
Minh Huy hỏi mọi người trong phòng. Mọi người cũng rất nể mặt mà trả lời anh, nói rằng ngày hôm nay Diệu Linh không vào phòng. Minh Huy giật mình. Không lẽ mình đã làm cô gái này tổn thương rồi? Hay là lời qua tiếng lại của mấy người ban sáng lọt vào tai cô, khiến cô buồn? Mặc kệ là vì sao, với tư cách là người bạn, cũng là "tiền bối" hướng dẫn cho Diệu Linh, Minh Huy phải đi tìm cô!
Anh vội vàng bỏ ra ngoài. Anh hỏi thăm nhiều người, một số thì không biết Diệu Linh là ai. Một số biết Diệu Linh thì đều nói không biết cô ở đâu. Minh Huy vô cùng lo lắng. Tất cả là tại anh. Vì cái gì mà phải sợ cơ chứ. Không phải chỉ là một cái dựa vai hay sao?
Minh Huy lấy điện thoại ra gọi, nhưng Diệu Linh không bắt máy. Đây đã là cuộc gọi thứ N rồi. Minh Huy lo lắng. Không lẽ cô gái này lại bỏ việc luôn hay sao...
Minh Huy đi tìm khắp nơi, không thấy hình bóng cô gái xinh đẹp ấy. Anh đã quyết định bỏ cuộc. Có lẽ, Diệu Linh bị tổn thương, đã bỏ đi rồi... Tất cả là tại anh. Một cô gái hồn nhiên, xinh đẹp như vậy, mà anh lại nỡ chỉ vì vài lời nói không đâu vào đâu làm tổn thương cô.
Mùi thức ăn bay qua, Minh Huy quayd đầu nhìn, chợt nhận ra đây là phòng ăn của công ty. Đây cũng là nơi duy nhất anh chưa đi tìm. Nhưng anh nghĩ cô cũng chẳng tới đây làm gì. Giờ này, có lẽ cô đã về nhà, ôm nỗi uất ức, thậm chí, có thể là khóc.
Minh Huy nhớ lại, ngày hôm qua hai người còn cùng nhau ăn trưa ở đây. Vậy mà giờ, anh lại làm người con gái ấy bỏ đi mất. Minh Huy bần thần, nhìn vào cái góc hai người từng ngồi chung. Trong đầu anh hiện lên một ký ức đẹp...
Ô!!
Minh Huy giật mình. Cái chỗ ngồi kia hiện giờ có một cô gái đang ngồi. Nhìn qua bóng lưng quen thuộc, Minh Huy nhận ra. Kia không phải Diệu Linh thì là ai?
- Diệu Linh!
Minh Huy vội vàng chạy tới, do gấp quá, nên giọng nói của anh hơi lớn.
Diệu Linh giật thót tim, nhưng cô không quay đầu lại. Bờ vai mỏng manh run rẩy. Một chút gió chẳng biết từ đâu lùa qua mái tóc cô.
- Diệu Linh. Tại sao em lại ngồi đây. Có biết anh rất lo lắng không?
Minh Huy thấy cảnh này, lòng lại cảm thấy tội lỗi. Có lẽ Diệu Linh tới đây hồi tưởng lại một chút kỷ niệm. Haiz... Là anh không tốt.
- Diệu Linh!
Minh Huy lại cất tiếng gọi. Anh chầm chậm bước tới, đứng cách cô một đoạn.
Diệu Linh lắc lắc đầu, không đáp. Cô đứng ở đó. Cơn run rẩy càng lúc càng mạnh hơn, thậm chí còn chen vào những cái nấc. Minh Huy nhìn cảnh này chợt cảm thấy lòng hơi nhói một cái. Anh có xúc động muốn chạy tới, ôm cô gái nhỏ bé kia vào lòng, bảo vệ, chở che cho cô ấy mọi buồn vui, gian khó trong cuộc sống. Nhưng chợt nhớ lại, hai người có là gì của nhau? Có lẽ, chỉ là ảo giác thôi!
Minh Huy chầm chậm bước tới. Bàn tay ấm áp khẽ đặt lên vai Diệu Linh... Đột nhiên Diệu Linh quay lại, miệng cô còn ngậm một cái thìa ăn kem nho nhỏ. Hai bên má phồng ra, xung quanh miệng thì dính đầy kem lạnh.
- Em xin lỗi. Đừng mách sếp vụ em trốn đi ăn kem nha tiền bối - Diệu Linh mếu máo.
Đệch! Lần này thực sự Minh Huy chửi thành tiếng. Hóa ra cô gái này ngồi đây ăn kem không vào làm ạ. Vừa rồi run rẩy không quay lại chắc là vì muốn phi tang chứng cớ nên nhét hết kem vào miệng đây mà. Minh Huy thực sự muốn nói anh lo lắng thế nào thế nào, anh sợ em buồn, tổn thương thế nào... rồi xin lỗi cô. Nhưng mà nhìn thấy cảnh này á, có mà xin lỗi vào... mắt. Minh Huy đành đè nén hết mọi cảm giác khác, anh giả như trách cứ Diệu Linh:
- Ầy. Hóa ra ngồi đây ăn kem. Hại anh lo lắng. Đang cần xây dựng một chương trình tour, em mau về làm đi.
- Vâng. Mà tiền bối, em nghe người ta nói...
- Hả người ta nói gì - Minh Huy vội vàng hỏi.
- Hí hí. Nãy em ngồi ăn kem có một bà chị hỏi em có phải người yêu của anh không. Hí hí. Em bảo là phải đấy. Trông bà ý ghen tỵ lắm đấy. Hóa ra tiền bối cùi bắp thế này mà có chị gái thầm thích nha. - Diệu Linh đùa một tiếng, kể lại trải nghiệm sáng nay.
Minh Huy sững sờ. CMN. Anh còn đang lo lắng em giận dỗi vì tin đồn đấy đây này, em lại còn đi đính chính ! Thật là....
- Nhanh đi về!
Minh Huy gõ đầu Diệu Linh một cái, hai người vừa cười cợt, vừa trở lại văn phòng. Một chuyện tưởng chừng huyên náo, cuối cùng lại kết thúc thật bình thường! Chỉ khác là sau sự kiện này, hai người lại càng gần nhau hơn. Minh Huy đã bắt đầu nhận thức được rằng vị trí của anh đang ở đâu, những chuyện gì anh cần quan tâm, những thứ bỏ đi gì mà anh có thể gạt ra ngoài!
Một ngày chầm chậm qua đi. Minh Huy và Diệu Linh càng lúc càng thân nhau hơn, dường như sắp trở thành của nhau tới nơi rồi vậy. Rất nhanh giờ làm kết thúc. Minh Huy chuẩn bị ra về thì chợt nhớ ra lời mời của Thành Trung. Ngẫm nghĩ, anh quyết định đi. Thành Trung đã cho anh rất nhiều bài học quý, anh quyết định sẽ "làm thân" với Thành Trung!
Ầy. Đã bao lâu rồi anh chưa đi tham dự một bữa tiệc sinh nhật nhỉ? Kể từ cái ngày anh "xuống dốc không phanh", anh đã làm gì còn cái bè nào đâu mà đi dự sinh nhật. Hôm nay, có lẽ anh phải khơi lại chút càm giác này mới được!
Đăng bởi | Huydamvan1 |
Thời gian | |
Lượt đọc | 16 |