Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bí mật động trời

Tiểu thuyết gốc · 1970 chữ

Khi Minh Huy tới địa chỉ mà Thành Trung đưa cho anh thì đã là 7 giờ tối. Nhìn cảnh vật xung quanh Minh Huy khá ngạc nhiên. Anh không ngờ một hotboy như Thành Trung lại ở một nơi bình thường và hẻo lánh như vậy. Đây là một khu đường phố cổ kính, hai bên có hàng cây bàng khe khẽ đung đưa trong gió thu. Lá vàng rơi đầy sân. Đèn đường sáng heo hắt. Tất cả đều khiến cho Minh Huy chợt nhớ về quê nhà.

Ầy. Cũng chỉ còn vài tháng nữa là đến Tết rồi nhỉ. Quê. Đó là một danh từ thiêng liêng mà không ai không có. Danh từ ấy đại biểu cho nơi có cha, có mẹ, có từng tấc đất, từng ngọn cây đã thấm nhuần vào từng hơi thở. Nơi mà bất cứ thứ gì, dù là xã hội hiện đại, dù là tiền bạc, công danh, cũng không thể thay thế được.

Nơi mà ai cũng muốn trở về...

Gạt bỏ suy nghĩ qua một bên, Minh Huy đưa tay nhấn chuông cửa. Chờ một lúc mà chưa thấy ai ra mở, Minh Huy rảnh rỗi ngắm nhìn ngôi nhà của Thành Trung. Đó là một ngôi nhà hai tầng không có gì bắt mắt, bên ngoài là một bờ tường không cao lắm bao bọc một khoảng sân. Nhưng đột nhiên Minh Huy có một suy nghĩ kỳ lạ. Với địa thế ngôi nhà này, chỉ cần lên tầng hai đưa mắt ra ngoài liền có thể bao quát phạm vi 300 mét quanh ngôi nhà không một góc chết!

Ầy. Chết thật. Cái máu "game thủ" nó nổi lên khiến anh suy nghĩ linh tinh rồi! Minh Huy vỗ đầu, cười thầm một tiếng. Đúng lúc này thì tiếng cửa mở phát ra, Thành Trung hồ hởi bước ra ngoài:

- Chú em đến rồi hả. Vào nhà nào. Anh đợi chú mãi!

Minh Huy tay cầm hộp quà nhỏ, mỉm cười chào Thành Trung. Bên trong hộp quà là một chiếc Zippo đời cổ mà anh đã mất vài năm mới sưu tầm được. Bình thường thì anh rất quý nó. Nhưng so với một người bạn thì thứ gì mà bằng chứ?

Thành Trung rất thoải mái mở cổng, đón lấy hộp quà trên tay Minh Huy. Anh mở ra luôn, chiếc Zippo màu vàng cổ kính, trên thân khắc họa hình một con rồng trung hoa, phát ra ánh sáng đẹp long lanh khiến Thành Trung cực kỳ thích thú.

Nói ra cũng thật lạ, hai người mới chỉ quen thân một chút, vậy mà Minh Huy đã trở thành vị khách duy nhất trong tiệc mừng sinh nhật của Thành Trung. Nghĩ bậy một chút, hai người sẽ thành vai chính trong một bộ tiểu thuyết đam văn mỹ rồi. Nhưng không nha. Đây là một bộ võng du!

- Chúc mừng sinh nhật ông anh nhá! - Minh Huy chúc mừng

- Ha ha. Được được. Vào nhà. Uống rượu, ăn thịt! - Thành Trung phấn khởi bá vai bá cổ Minh Huy lôi vào nhà.

Trong nhà Thành Trung đã chuẩn bị sẵn hai chai rượu. Minh Huy chỉ nhìn thoáng qua liền giật mình. Đó là loại Chivas Royal Salute 21 Year Old - là kết quả của sự pha trộn sành điệu của 21 loại rượu Whisky hảo hạng từ 5 vùng Whisky của Scotland. Minh Huy với tư cách là người đi khắp năm châu bốn bể liền biết sự quý giá của hai chai rượu này. Anh nhìn Thành Trung:

- Uầy. Ông anh kiếm đâu hai chai rượu quý như thế?

- Haha. Quà của ông cụ anh đấy. Ông làm quan chức nhà nước, được người ta biếu tặng lúc nghỉ hưu. Cơ mà ông mất mà chưa kịp dùng. Nay anh đặc biệt lấy ra đãi chú. Thấy thành ý của anh chưa?

Minh Huy cười ha hả. Dù mới quen với Thành Trung nhưng phong cách của ông anh này khiến anh cảm thấy cực kỳ thoải mái, không hề câu nệ. Hai người nhanh chóng chén chú chén anh, thời gian trôi đi cực kỳ nhanh chóng. Thoáng cái đã qua hai giờ đồng hồ. Hai chai Chivas đã hết hơn một nửa. Minh Huy mặt đỏ bừng, mắt cũng lim dim. Anh thực sự là một kẻ uống rất được nhưng cũng không tránh khỏi say. Minh Huy rút ra bao thuốc lá rẻ tiền, đốt một điếu.

Phát hiện Minh Huy đã say, lời nói cũng trở nên "liêu xiêu", Thành Trung bỗng nhiên đổi sắc mặt, trở nên nghiêm túc tới mức khiến người ta sởn gai ốc. Cái nhìn của anh ta trở nên sắc bén, như có thể nhìn thấu tất cả mọi chuyện của người ngồi đối diện.

- Này. Chú có biết công ty mình có một vụ buôn bán giá cả cả tỷ đô không?

Minh Huy đã say say, nhưng tinh thần vẫn cố gắng giữ chút tỉnh táo, nghe được lời Thành Trung nói, anh cố gắng lục lọi trí nhớ, nhưng phần là vì rượu, phần là thật sự anh không biết có vụ nào lớn như thế ở công ty cả. Anh mới lắc lắc đầu:

- Làm gì có. Chắc ông anh nhầm!

- Có! Chú mau nói đi. Phi vụ Thượng Hải. Chú có tham gia không?

Khi nói lời này, giọng của Thành Trung cực kỳ đanh thép, giống như chất vấn tội phạm, lại mang theo ý cực kỳ khẳng định.

- Thượng Hải cái gì. Ông anh say hơn cả thằng em này rồi!

Minh Huy hơi bị "chấn trụ", nhưng men say bốc lên, anh lại cười cợt trả lời.

Cạch!

Thành Trung không nói hai lời, rút từ dưới bàn ra một khẩu súng đen ngòm. Anh ta lên đạn, khẩu súng nhét thẳng vào miệng Minh Huy:

- Khôn hồn thì khai ra!

Minh Huy bị tiếng quát và sự uy hiếp của khẩu súng mà tỉnh cả rượu. Anh bàng hoàng nhìn Thành Trung. Anh chưa bao giờ nghĩ tới người bạn mới quen này lại trở nên đáng sợ như vậy. Nhưng mấu chốt là anh thật sự không biết Phi vụ Thượng Hải nào cả. Có vài chương trình du lịch tới Thượng Hải nhưng du lịch gì mà tới cả tỷ đô cơ chứ? Nhất thời, anh không biết trả lời thế nào.

Thành Trung dường như đã hết sự kiên nhẫn. Anh giơ súng sát mang tai Minh Huy mà bóp cò. Khẩu súng này hiển nhiên là loại chất lượng cao, âm thanh phát ra vô cùng êm. Cảm giác viên đạn sượt qua mang tai khiến Minh Huy cảm thấy đau rát. Anh hốt hoảng:

- Em không biết gì hết. Không biết phi vụ Thượng Hải nào cả!

Thành Trung nổi nóng, dùng báng súng đập Minh Huy, ép chặt đầu Minh Huy xuống bàn. Minh Huy bị đau nhưng nào dám chống lại, anh chỉ có thể giương mắt hoảng sợ nhìn Thành Trung.

Phập!

Một con dao sáng bóng đâm xuống trước mặt Minh Huy. Lưỡi dao sắc bén găm thẳng xuống chiếc bàn gỗ rồi từ từ di chuyển qua mặt của anh, tìm tới phía cổ họng.

- Làm ơn tha cho em. Em thật sự không biết gì hết! - Minh Huy cuống cuồng nói. Cảm giác cái chết tới thật gần khiến anh hoảng sợ vô cùng.

Lưỡi dao sáng bóng chạm vào cổ Minh Huy. Chỉ khẽ chạm thôi cũng khiến cho cổ Minh Huy rách ra một miếng. Máu tươi trào ra. Minh Huy muốn la hét, nhưng anh cảm thấy nếu anh có bất cứ manh động gì thì thứ cắt ra tiếp theo chính là đầu của mình.

Lưỡi dao không có chuyển động tiếp khiến Minh Huy vô cùng căng thẳng. Phút chốc thời gian như dừng lại. Không gian yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy nhịp tim Minh Huy nện thật mạnh.

- Hầy. May thật. Quả nhiên anh không có nhìn nhầm người. Mà chú còn chưa "vãi tè" ra, cũng tính là gan dạ đấy nhờ.

Đột nhiên Thành Trung thở phào một tiếng, buông Minh Huy ra. Minh Huy được thả lỏng, ngã vật ra sàn nhà. Anh thở hồng hộc, mồ hôi lạnh vã ra, cảm giác cả cơ thể như không còn sức lực. Anh oán hận nhìn Thành Trung đang ngồi vắt hai chân lên bàn.

- Anh là ai?

Khó khăn lắm Minh Huy mới nói ra một câu như vậy. Anh cực kỳ hoảng sợ. Đây không phải là trò chơi, mạng chỉ có một. Lỡ anh bị chính người bạn mới này giết thì không còn hồi sinh đâu!

- Được. Nếu chú đã thành tâm muốn biết, thì anh đây cũng sẽ trả lời. Đặc vụ Nguyễn Thành Trung. Số hiệu 101197. Đội trưởng đội đặc công bí mật Thăng Long. Anh tới đây điều tra một vụ buôn bán người xuyên quốc gia.

Minh Huy há to miệng, cố gắng hít thở. Anh thực sự rất shock. Công ty anh là việc suốt mấy năm trời bỗng dưng trở thành mục tiêu để đặc công quốc gia điều tra? Chuyện này thật là một bí mật động trời mà!!

- Sao. Tiêu hóa được chưa. Anh theo dõi chú một năm nay. Thấy chú rất đáng giá trở thành người giúp đỡ anh. Một màn vừa rồi là để chắc kèo rằng chú sạch thôi. Có hứng thú làm ít công việc kịch tính không?

Thành Trung thoải mái mà cầm lên một chai Chivas ngửa cổ uống. Minh Huy cái miệng đã há to đến độ muốn rách cả ra.

- Cứ ngẫm nghĩ đi rồi cho anh câu trả lời thuyết phục!

- Nếu em nói không thì sao? - Minh Huy hỏi lại.

- Ầy. Chú nghĩ là nếu chú từ chối thì chú có bước ra khỏi đây được không? Ít nhất là cho tới khi anh phá xong vụ này!

- Cmn. Rõ là bị anh em hại thảm mà!

Minh Huy bi phẫn mà nói một câu. Rõ ràng anh có làm gì đâu, lại bị người mà anh cho rằng sẽ trở thành bạn tốt kéo vào cái vòng xoáy này!

- Nếu phi vụ thành công anh sẽ "tham ô" cho chú một ít "tang vật". Tỷ như... ờ... 10% số tiền tang vật của đám tội phạm. Chắc cũng cỡ vài triệu đô. Anh nghe nói bố chú ốm nặng thì phải.

Thành Trung trước là đập Minh Huy một cây gậy, sau đó lại đặt thêm một củ cà rốt. Chiến thuật cây gậy và củ cà rốt này lúc nào cũng hữu hiệu mà!

Minh Huy đã định từ chối. Nhưng chẳng hiểu sao, trong lòng anh lại có một cảm giác vô cùng phấn khích. Chẳng lẽ đây mới là bản tính thật của anh: thích thì nhích, không sợ gì hết, hệt như một sát thủ!

- Được. Chiến thì chiến. Sợ gì bố con thằng nào!

- Nhưng anh phải nói trước. Nếu bị phát hiện, có thể cả anh và chú đều sẽ bị phanh thây xé xác, thậm chí liên lụy cả người nhà. Chú có dám làm không?

- Chơi!!

Minh Huy càng nghe Thành Trung đe dọa, anh càng phấn khởi, như bị "tẩu hỏa nhập ma" vậy. Đã chơi. Chơi tới cùng luôn!!

- Được. Vậy từ mai, chú bắt đầu tham gia khóa đặc huấn địa ngục của anh! Tới. Uống cạn!

Thành Trung ném chai Chivas tới. Minh Huy đưa tay ra bắt được. Hai người uống một ngụm lớn! Và chính từ đây, cuộc đời Minh Huy đã bắt đầu thay đổi!

Đúng lúc này, điện thoại của Minh Huy reo lên tín hiệu S.O.S !

Bạn đang đọc Hư Vực Thần Giới - Hắc Y Nhân sáng tác bởi Huydamvan1
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Huydamvan1
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.