Mật Thất Dưới Tượng Phật
Sau khi lắng nghe lời chỉ dẫn của vị hòa thượng, Thanh Vân và Lệ Ngọc đứng trước bức tượng Phật khổng lồ. Tượng được tạc từ đá cẩm thạch trắng, toát lên vẻ trang nghiêm và thần thánh. Đôi mắt của tượng dường như đang nhìn thấu tâm can của hai người.
Lão hòa thượng giơ tay, vận nội lực truyền vào một điểm trên đế bức tượng. Tiếng "cạch cạch" vang lên, một cánh cửa ngầm chậm rãi mở ra từ phía sau tượng. Một luồng khí lạnh phả ra, kèm theo mùi ẩm mốc của thời gian.
“Các con hãy bước vào,” lão hòa thượng nói. “Nhưng nhớ rằng, không phải ai cũng có thể vượt qua được thử thách bên trong. Mật thất này không chỉ là nơi cất giữ bí mật, mà còn là nơi khảo nghiệm lòng kiên trì và chính tâm.”
Thanh Vân và Lệ Ngọc gật đầu, ánh mắt kiên định. Họ bước vào mật thất, để lại lão hòa thượng phía sau. Không gian bên trong tối om, chỉ có ánh sáng từ ngọn đèn cầy le lói trên tường. Những bức phù điêu cổ xưa khắc họa những trận chiến khốc liệt giữa chính và tà, những vị anh hùng hy sinh vì lý tưởng, và cả những kẻ gục ngã trước sức mạnh của lòng tham.
Đường hầm dẫn sâu vào lòng đất. Thanh Vân và Lệ Ngọc bước chậm rãi, cảnh giác quan sát từng ngóc ngách. Đột nhiên, từ phía trước, một tiếng gầm vang lên. Một con thú dữ hiện ra từ bóng tối, toàn thân phủ đầy lông đen tuyền, đôi mắt đỏ ngầu như lửa.
“Cẩn thận!” Thanh Vân hét lên, rút kiếm ra.
Con thú lao tới với tốc độ kinh hoàng, móng vuốt sắc nhọn xé toạc không khí. Lệ Ngọc cũng nhanh chóng rút kiếm, phối hợp với Thanh Vân. Hai người chia nhau tấn công, mỗi chiêu thức đều mạnh mẽ và chính xác.
Thanh Vân vận dụng chiêu “Phong Vũ Trảm”, thanh kiếm xoáy lên thành một cơn lốc nhỏ, nhắm thẳng vào con thú. Nhưng con thú không dễ bị khuất phục, nó nhảy lên cao, tránh đòn, rồi bổ nhào xuống với sức mạnh khủng khiếp. Đất đá dưới chân Thanh Vân vỡ vụn, cậu lùi lại, cố gắng giữ thăng bằng.
Lệ Ngọc tranh thủ cơ hội, dùng chiêu “Nguyệt Quang Lưu Ly”, một đường kiếm lóe sáng như ánh trăng, xé ngang thân con thú. Một tiếng rú đau đớn vang lên, con thú ngã xuống, máu đỏ thẫm lan ra nền đất. Nhưng ngay khi cả hai tưởng rằng trận chiến đã kết thúc, thân thể con thú tan biến thành làn khói đen, tụ lại thành một hình bóng mờ ảo.
“Đây không phải là thú thật,” Lệ Ngọc nhận ra. “Nó chỉ là ảo ảnh được tạo ra để thử thách chúng ta.”
Thanh Vân gật đầu, ánh mắt nghiêm trọng. “Nếu đã là thử thách, thì sẽ còn nhiều điều chờ đợi phía trước.”
Họ tiếp tục tiến vào sâu hơn. Không gian trở nên nặng nề, như thể một lực lượng vô hình đang đè nặng lên vai họ. Cuối đường hầm, một cánh cửa đá lớn chắn ngang, trên cửa khắc đầy những ký tự cổ xưa.
Lệ Ngọc chăm chú nhìn, cố gắng giải mã. “Những ký tự này nhắc đến bốn đức tính: lòng nhân từ, sự khiêm nhường, ý chí kiên cường, và tâm hồn trong sáng. Chúng ta phải thể hiện đủ những điều này thì cánh cửa mới mở ra.”
Thanh Vân nhìn kỹ cánh cửa, rồi chậm rãi đặt tay lên. “Để ta thử.”
Cậu nhắm mắt, tập trung tâm ý. Tâm trí Thanh Vân hiện lên những hình ảnh về những lần cậu chiến đấu vì người vô tội, những lúc cậu giữ vững chính đạo dù đối mặt với hiểm nguy. Một luồng sáng dịu nhẹ tỏa ra từ bàn tay cậu, lan tỏa lên cánh cửa. Từng ký tự trên cửa sáng lên, rồi dần tan biến. Cánh cửa chậm rãi mở ra, để lộ một căn phòng lớn phía trong.
Căn phòng chứa đầy những cổ vật quý giá, từ những cuốn kinh thư bọc vàng đến những vũ khí được khảm ngọc. Nhưng ở giữa căn phòng, nổi bật nhất, là một quả cầu ánh sáng lơ lửng. Quả cầu tỏa ra một luồng khí tức mạnh mẽ, nhưng không hề đáng sợ.
“Đây chính là…” Thanh Vân thốt lên.
“Trường Sinh Quả!” Lệ Ngọc đáp, mắt sáng rực. “Bí mật mà bao người mong muốn tìm kiếm.”
Nhưng ngay khi họ tiến đến gần quả cầu, không gian rung chuyển. Từ bốn góc căn phòng, những bức tượng đá khổng lồ chuyển động, đôi mắt đỏ rực như lửa. Chúng vung những vũ khí nặng nề, nhắm thẳng vào hai người.
“Chúng ta phải chiến đấu!” Thanh Vân hét lên, siết chặt thanh kiếm.
Một trận chiến mới bắt đầu, khốc liệt và căng thẳng hơn bao giờ hết…
Đăng bởi | hoangdinh2125 |
Thời gian |