Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Huyền Cơ Của Trường Sinh Quả

Tiểu thuyết gốc · 1013 chữ

Bốn bức tượng đá khổng lồ bắt đầu di chuyển, mỗi bước chân của chúng khiến mặt đất rung chuyển như có động đất. Thanh Vân và Lệ Ngọc vừa kinh ngạc vừa cảnh giác. Cả hai không thể lùi bước, bởi quả cầu ánh sáng – Trường Sinh Quả – đang lơ lửng ngay trước mặt, phát ra ánh sáng rực rỡ như lời mời gọi đầy mê hoặc.

“Lệ Ngọc, cô lui lại phía sau, để tôi cản chúng!” Thanh Vân nói, ánh mắt đầy kiên định.

“Không! Ta sẽ không để ngươi một mình đối mặt với bốn con quái vật này!” Lệ Ngọc đáp lại, giọng chắc nịch. “Ngươi đã quên chúng ta là đồng đội sao?”

Cả hai không còn thời gian tranh luận. Một trong những bức tượng đã vung cây chùy khổng lồ xuống, sức mạnh của nó khiến không khí như bị xé toạc. Thanh Vân lách mình né tránh, nhưng luồng khí từ đòn tấn công vẫn làm cậu cảm nhận được áp lực đáng sợ.

“Cẩn thận, đây không phải là những bức tượng thông thường. Chúng mang theo một loại linh khí mạnh mẽ, giống như được yểm bùa!” Thanh Vân hét lớn.

Lệ Ngọc nhanh chóng rút ra đôi song kiếm, cơ thể nhẹ nhàng như một cánh bướm. Cô di chuyển linh hoạt, đón đầu một trong những bức tượng khác. Với chiêu “Song Nguyệt Tề Phá”, hai đường kiếm sắc bén lao đến như ánh trăng đôi, cắt qua lớp đá dày.

Tuy nhiên, ngay khi lớp đá bị chém nứt, những bức tượng liền phát sáng. Vết nứt không những tự động lành lại mà còn phát ra luồng khí lạnh lẽo, khiến động tác của Lệ Ngọc bị chậm đi.

“Không thể dùng sức mạnh thông thường để phá hủy chúng!” Lệ Ngọc nhận ra.

Thanh Vân cũng đã thử chiêu “Phong Lôi Cuồng Trảm”, nhưng kết quả tương tự. Những đòn tấn công dù mạnh mẽ đến đâu cũng chỉ để lại những vết nứt nhỏ rồi lập tức biến mất.

“Chúng ta cần nghĩ cách khác!” Thanh Vân lùi lại, mắt đảo quanh căn phòng để tìm manh mối.

Lúc này, ánh mắt của cậu dừng lại trên những bức phù điêu trên tường. Các hình vẽ mô tả rõ ràng cảnh bốn bức tượng đá canh giữ Trường Sinh Quả. Bên cạnh chúng, có hình ảnh một người đang đặt tay lên quả cầu, trong khi ánh sáng từ quả cầu tỏa ra khắp căn phòng.

“Lệ Ngọc, tôi nghĩ tôi hiểu rồi! Chúng ta không cần phá hủy những bức tượng này. Chúng chỉ là thử thách để kiểm tra lòng can đảm và sự sáng suốt. Chỉ cần chạm vào Trường Sinh Quả, chúng sẽ dừng lại!”

“Nhưng làm sao đến được đó? Chúng không để chúng ta tiếp cận dễ dàng đâu!”

Thanh Vân cắn răng, ánh mắt lóe lên ý chí quyết tâm. “Tôi sẽ đánh lạc hướng chúng. Cô hãy tranh thủ thời cơ, tiếp cận quả cầu!”

Lệ Ngọc lưỡng lự, nhưng ánh mắt kiên định của Thanh Vân khiến cô không thể từ chối. “Được, nhưng cẩn thận đấy!”

Cậu gật đầu, lập tức lao thẳng vào giữa bốn bức tượng. Với tốc độ nhanh như chớp, Thanh Vân liên tục thay đổi vị trí, tung ra những đòn tấn công để thu hút sự chú ý. Các bức tượng đồng loạt quay sang cậu, vung vũ khí tấn công.

Lệ Ngọc lợi dụng lúc này, vận dụng khinh công nhẹ nhàng tiếp cận quả cầu. Cô cảm nhận được luồng khí từ quả cầu tỏa ra, vừa ấm áp vừa mạnh mẽ. Nhưng khi cô chuẩn bị đưa tay ra chạm vào, một lực đẩy vô hình bắn cô lùi lại.

“Thanh Vân! Có một tầng bảo vệ quanh quả cầu!”

Thanh Vân thở dốc, nhưng vẫn giữ vững tinh thần. “Vậy chỉ còn cách phá vỡ nó. Nhưng cô phải cẩn thận, đừng sử dụng quá nhiều sức mạnh. Tôi sẽ kéo dài thời gian!”

Cả hai nhanh chóng phối hợp. Thanh Vân tiếp tục thu hút sự chú ý của các bức tượng, trong khi Lệ Ngọc dùng kiếm tạo ra những đợt sóng linh lực để làm suy yếu tầng bảo vệ quanh quả cầu.

Trận chiến kéo dài như vô tận, mồ hôi đẫm ướt áo cả hai. Nhưng cuối cùng, lớp bảo vệ quanh Trường Sinh Quả bắt đầu xuất hiện những vết nứt. Ánh sáng từ quả cầu càng lúc càng mạnh hơn, như thể đang chờ đợi ai đó đến giải thoát.

“Lệ Ngọc, nhanh lên!” Thanh Vân hét lớn, khi nhận ra sức mạnh của các bức tượng đang ngày càng gia tăng.

Cô gật đầu, tập trung toàn bộ linh lực vào một đòn cuối cùng. Thanh kiếm phát sáng rực rỡ, mang theo ý chí kiên định, đâm thẳng vào lớp bảo vệ. Một tiếng "rắc" vang lên, và lớp bảo vệ vỡ tan thành từng mảnh.

Lệ Ngọc lao tới, đặt tay lên quả cầu. Một luồng sáng chói lòa bao phủ toàn bộ căn phòng. Các bức tượng lập tức dừng lại, trở về vị trí ban đầu như chưa hề chuyển động.

Ánh sáng tắt dần, để lộ quả cầu giờ đã trở thành một viên ngọc nhỏ trong tay Lệ Ngọc. Viên ngọc phát ra ánh sáng dịu nhẹ, mang lại cảm giác thanh tịnh và an lành.

“Chúng ta đã thành công,” Lệ Ngọc nói, giọng nhẹ nhõm.

Thanh Vân ngồi phịch xuống, thở hổn hển. “Nhưng đây chỉ mới là bước khởi đầu. Tôi cảm nhận được, sức mạnh của viên ngọc này không hề tầm thường. Nó chắc chắn còn ẩn giấu nhiều bí mật.”

Cả hai rời khỏi mật thất, lòng đầy lo lắng xen lẫn kỳ vọng. Trường Sinh Quả đã nằm trong tay họ, nhưng liệu đây có phải là món quà thực sự, hay là khởi đầu cho những hiểm họa chưa từng lường trước?

Bạn đang đọc Huyễn Đạo Trường Sinh sáng tác bởi hoangdinh2125
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoangdinh2125
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.