Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bí Ẩn Sau Trường Sinh Quả

Tiểu thuyết gốc · 923 chữ

Sau khi rời khỏi mật thất, Thanh Vân và Lệ Ngọc vẫn cảm nhận được dư âm mạnh mẽ từ trận chiến với những bức tượng khổng lồ. Viên ngọc – Trường Sinh Quả – nằm gọn trong tay Lệ Ngọc, ánh sáng dịu dàng phát ra từ nó như một hơi thở sống động.

Trên đường trở về, khu rừng vốn yên tĩnh nay trở nên khác lạ. Gió rít mạnh, cây cối đung đưa dữ dội như muốn cản bước họ. Những dấu hiệu kỳ quái không ngừng xuất hiện: đàn chim đột nhiên bay loạn, mặt đất rung chuyển nhè nhẹ, và tiếng rì rầm như đến từ lòng đất.

“Có vẻ như việc lấy được Trường Sinh Quả đã đánh thức thứ gì đó,” Thanh Vân nói, ánh mắt sắc bén nhìn về phía trước.

Lệ Ngọc gật đầu, nhưng khuôn mặt không giấu được sự lo lắng. “Chúng ta cần nhanh chóng rời khỏi đây và tìm hiểu rõ hơn về nguồn gốc của nó.”

Cả hai đẩy nhanh tốc độ, vượt qua khu rừng dày đặc. Khi gần ra khỏi khu vực, bầu trời đột nhiên tối sầm lại. Một tiếng gầm lớn vang lên, làm chấn động không gian. Trước mặt họ, từ dưới đất, một sinh vật khổng lồ vọt lên.

Đó là một con Thổ Hùng Linh Thú, thân thể to lớn với lớp lông màu đất như được bọc trong đá. Đôi mắt đỏ rực của nó nhìn chằm chằm vào viên ngọc trong tay Lệ Ngọc, miệng gầm gừ dữ tợn.

“Thổ Hùng! Nó là hộ vệ cuối cùng của Trường Sinh Quả!” Thanh Vân kêu lên.

Thổ Hùng không chờ đợi, nó lao tới với tốc độ kinh hoàng, vung đôi tay to lớn nhằm thẳng vào cả hai. Thanh Vân lập tức rút kiếm, chặn đòn tấn công đầu tiên. Lực từ cú va chạm mạnh đến mức cậu bị đẩy lùi mấy trượng, mũi kiếm rung lên dữ dội.

“Lệ Ngọc, cô lùi lại! Tôi sẽ giữ chân nó!” Thanh Vân hét lớn.

“Không được, ta sẽ không bỏ mặc ngươi một mình đối đầu với con quái vật này!” Lệ Ngọc nói, ánh mắt kiên quyết.

Cả hai phối hợp nhịp nhàng, vừa chiến đấu vừa tìm cơ hội phản công. Thanh Vân tập trung tấn công vào những điểm yếu của Thổ Hùng, còn Lệ Ngọc sử dụng tốc độ và sự linh hoạt để làm rối loạn nhịp điệu của nó.

Mỗi cú đấm của Thổ Hùng như một ngọn núi đổ xuống, khiến đất đá xung quanh bắn tung tóe. Nhưng nhờ sự kiên trì và phối hợp ăn ý, Thanh Vân và Lệ Ngọc dần tìm ra quy luật trong đòn tấn công của nó.

“Đòn cuối cùng đây, phối hợp nhé!” Thanh Vân nói lớn.

Lệ Ngọc nhanh chóng hiểu ý. Cô lao lên, tung chiêu “Song Nguyệt Vô Ảnh”, tạo ra những luồng sáng sắc bén nhằm đánh lạc hướng Thổ Hùng. Trong khi đó, Thanh Vân tập trung toàn bộ linh lực vào kiếm, tung ra chiêu “Phong Lôi Phá Đỉnh”.

Thanh kiếm xé toạc không gian, đâm thẳng vào giữa trán Thổ Hùng – nơi phát ra ánh sáng mờ mờ giống như lõi năng lượng của nó.

Một tiếng gầm đau đớn vang lên, và Thổ Hùng ngã gục. Lớp đất đá trên người nó dần tan biến, để lộ một khối tinh thạch lấp lánh bên trong.

“Đây là… Thổ Hồn Tinh?” Thanh Vân kinh ngạc.

Lệ Ngọc bước tới, cẩn thận nhặt khối tinh thạch. “Có vẻ như nó là phần thưởng dành cho kẻ chiến thắng. Khối tinh thạch này chứa đựng linh lực của Thổ Hùng, có thể giúp tăng cường khả năng điều khiển nguyên tố đất.”

Cả hai không dám ở lại lâu. Sau khi thu thập mọi thứ, họ nhanh chóng rời khỏi khu rừng.

---

Khi trở về ngôi làng gần đó, họ gặp lại Ngọc và Minh Triết, hai người đã ở đây để chờ đợi tin tức. Nhìn thấy họ trở về an toàn, cả nhóm thở phào nhẹ nhõm.

“Các ngươi không sao chứ? Chúng ta nghe thấy tiếng động lớn từ phía khu rừng, cứ tưởng đã xảy ra chuyện gì.” Minh Triết hỏi, ánh mắt đầy lo lắng.

“Bọn ta ổn, nhưng thứ chúng ta mang về thì không đơn giản.” Thanh Vân giơ viên ngọc Trường Sinh lên.

Ngọc nhìn chằm chằm vào viên ngọc, ánh mắt thoáng qua vẻ ngạc nhiên. “Viên ngọc này… nó mang một loại khí tức rất lạ. Có lẽ chúng ta nên nhờ sư phụ hoặc ai đó hiểu biết hơn để xem xét kỹ.”

Cả nhóm đồng tình. Dù đã giành được Trường Sinh Quả, nhưng những bí ẩn xung quanh nó vẫn còn nhiều điều chưa được giải đáp.

---

Đêm đó, trong khi mọi người đang nghỉ ngơi, Thanh Vân không ngủ được. Cậu ngồi bên cạnh ngọn lửa, nhìn chằm chằm vào viên ngọc. Càng nhìn, cậu càng cảm thấy như bị hút vào một không gian khác.

Bất ngờ, một giọng nói vang lên trong đầu cậu:

“Ngươi… muốn trường sinh bất tử sao?”

Thanh Vân giật mình, nhưng viên ngọc trong tay không có gì thay đổi. Cậu nhìn quanh, nhưng không thấy ai khác.

Giọng nói ấy lại vang lên, lần này rõ ràng hơn:

“Hãy cẩn thận… Trường Sinh Quả không chỉ mang lại sự sống, mà còn mang theo sự hủy diệt.”

Bạn đang đọc Huyễn Đạo Trường Sinh sáng tác bởi hoangdinh2125
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoangdinh2125
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.