Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trận Chiến Đầu Tiên

Tiểu thuyết gốc · 931 chữ

Bóng đêm phủ xuống khu rừng rậm rạp, tiếng lá khô bị dẫm nát vang lên rợn người. Lâm Nhất đứng tựa lưng vào một thân cây to, ngực phập phồng vì căng thẳng. Trước mặt hắn là một kẻ địch thực sự — một tu sĩ đã bước vào Luyện Huyết cảnh, cơ bắp cuồn cuộn, từng bước chân như dồn ép không khí xung quanh.

"Ra đây đi, tiểu tử! Ta biết ngươi ở đó…" Giọng khàn đục vang lên, mang theo sự tự tin của kẻ mạnh.

Lâm Nhất không đáp, chỉ siết chặt bàn tay, móng tay gần như cắm sâu vào da thịt. Đây không phải là thú hoang vô tri, mà là một con người — một tu sĩ có trí tuệ và thủ đoạn. Bước vào trận chiến này, hắn hiểu rõ nếu mình thất bại, kết cục sẽ là cái chết.

Hắn khẽ nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn áp nỗi sợ hãi đang len lỏi trong từng mạch máu. Lâm Nhất biết rằng trong lúc này, chỉ cần dao động một khắc, sinh tử đã định.

Cuộc chiến nổ ra đột ngột.

Tu sĩ kia lao đến như một con mãnh thú, nắm đấm to bằng miệng bát xé gió bổ thẳng vào Lâm Nhất. Hắn lách người sang một bên, nhưng dù đã nhanh nhất có thể, vẫn cảm nhận được luồng khí mạnh mẽ sượt qua, để lại một vết rách dài trên tay áo. Da thịt bên dưới tê dại vì lực quyền cường bạo.

Không có thời gian để do dự, Lâm Nhất xoay người phản công, thi triển Liệt Quyền. Quyền pháp tuy thô sơ nhưng hắn đã khổ luyện suốt nhiều ngày, từng cú đấm đều hướng vào những điểm yếu trên cơ thể đối thủ. Cổ, nách, sườn — những nơi mềm yếu nhất.

Thế nhưng, tên tu sĩ huyết nhục kia chỉ cười gằn, dùng tay trần đón đỡ từng cú đấm của hắn. Lớp da thịt của kẻ kia dường như rắn như thép, mỗi lần bị đánh trúng lại như một tảng đá lớn chặn lại.

"Chỉ có vậy thôi sao?"

Bị chế giễu, nhưng Lâm Nhất không nao núng. Hắn biết sức mạnh trực diện không phải lợi thế của mình. Tận dụng sự linh hoạt, hắn liên tục di chuyển, từng bước chân khẽ chạm đất không một tiếng động, dẫn dụ đối phương vào một bẫy rập đơn giản — một cái hố được ngụy trang dưới lớp lá rụng.

Thế nhưng tên tu sĩ nhếch mép, đôi mắt đỏ ngầu ánh lên sự khinh thường. "Trò vặt này mà cũng dùng với ta sao?"

Gã nhẹ nhàng né tránh, không mắc bẫy.

Thời gian trôi qua, Lâm Nhất bắt đầu thấm mệt, từng hơi thở trở nên nặng nề. Cơ thể hắn dù đã quen chiến đấu nhưng chênh lệch cảnh giới là không thể phủ nhận. Trong khi đó, đối thủ của hắn vẫn còn sung mãn, thậm chí còn tỏ ra thích thú như mèo vờn chuột.

"Ngươi không phải đối thủ của ta, quỳ xuống, có lẽ ta sẽ cho ngươi chết một cách nhẹ nhàng!"

Giọng nói đầy ngạo mạn, nhưng Lâm Nhất không để nó lay động. Hắn biết mình không thể đấu sức, chỉ có thể đấu trí.

Khi tưởng như đã đến đường cùng, một ý nghĩ lóe lên trong đầu Lâm Nhất. Hắn giả vờ hụt chân, lảo đảo ngã xuống, tạo ra một sơ hở chết người. Khoảnh khắc đối phương lao đến, ánh mắt tràn đầy sự hưng phấn tàn độc, cho rằng hắn sắp đoạt mạng Lâm Nhất.

Ngay lúc đó.

“Rầm!”

Lâm Nhất bất ngờ xoay người, dùng hết sức bình sinh tung một cú Liệt Quyền vào đầu gối kẻ địch. Đây chính là điểm yếu của mọi con người, dù có luyện đến đâu, đầu gối vẫn luôn là khớp xương mỏng manh.

Tiếng xương gãy vang lên.

Tên tu sĩ rú lên vì đau đớn, khuỵu xuống. Đôi mắt hắn trợn ngược, không thể tin rằng một tên nhãi con lại dám dùng thủ đoạn bẩn thỉu như vậy.

Không bỏ lỡ cơ hội, Lâm Nhất lập tức rút ra con dao đá thô sơ — thứ mà hắn đã mài giũa từng ngày trong rừng — nhắm thẳng vào cổ đối phương mà đâm. Lưỡi dao tuy không sắc bén nhưng lực đâm đầy tuyệt vọng của hắn đã đủ để xuyên qua lớp da thịt.

Máu bắn ra, nóng rực.

Tên tu sĩ vùng vẫy trong đau đớn, nhưng đầu gối bị phá hủy, hắn không thể đứng lên được. Chỉ trong chốc lát, đôi mắt đỏ ngầu ấy dần lịm đi, sinh mệnh tắt ngấm.

Sau khi kết thúc trận chiến, Lâm Nhất gần như kiệt sức, cả người run lên vì căng thẳng. Hắn ngồi phịch xuống đất, nhìn bàn tay nhuốm đầy máu tươi.

"Ta đã giết người rồi…"

Câu nói vang lên trong tâm trí, vừa là sự chấn động, vừa là một cột mốc khắc sâu. Đây không còn là cuộc sinh tồn với thú dữ, mà là cuộc chiến giữa người và người. Từ giờ phút này, hắn đã bước thêm một bước trên con đường tàn khốc này — con đường của kẻ mạnh.

Một cơn gió lạnh lẽo thổi qua khu rừng, nhưng Lâm Nhất không cảm thấy lạnh. Chỉ có đôi mắt hắn, sâu thẳm và vô định, như đã đánh mất một thứ gì đó mãi mãi.

Bạn đang đọc Huyền Giới Chí Tôn sáng tác bởi 0353696272
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 0353696272
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.