Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lần Đầu Thí Luyện Ngoại Cảnh

Tiểu thuyết gốc · 1128 chữ

Theo lời dặn, Tô Vũ và Tô Nhu rời Tĩnh Vân Phong, băng qua mấy dải hành lang trên cao, đến một ngọn núi tĩnh mịch có tên Diêu Quang Phong – nơi Lăng Hư Trưởng Lão lui về ẩn tu. Khung cảnh ở đây ít người qua lại, cây cối um tùm, linh khí dày đặc đến bất ngờ.

Hai đệ tử kí danh quỳ trước một tiểu viện gỗ. Tiếng cọt kẹt vang lên, cánh cửa mở, Lăng Hư xuất hiện. Lão mặc đạo bào trắng, tay cầm quạt, nụ cười hiền hòa:

“Các ngươi đến rồi à. Vào đi.”

Bên trong, không gian đơn sơ, chỉ một bàn trà và vài chiếc ghế gỗ. Tô Vũ, Tô Nhu kính cẩn ngồi dưới, Lăng Hư rót trà, ánh mắt quét qua hai người:

“Tốt, các ngươi đều tiến bộ. Tô Vũ, ngươi đã lên Luyện Khí tầng ba phải không? Tốc độ so với xuất thân phế vật là đáng khen.”

Hắn ngạc nhiên, “Sư phụ biết hết ư?” Dù sao, Lăng Hư là cao nhân, đoán cảnh giới cũng không lạ. Hắn khiêm tốn: “Đệ tử vẫn còn kém, mong sư phụ chỉ giáo.”

Lăng Hư gật đầu, chuyển sang Tô Nhu: “Còn ngươi, tư chất không xuất chúng, nhưng tâm trí bền bỉ. Từng chút một thăng tiến cũng ổn.”

Hai người nghe lời khen, vui mừng nhưng không dám tỏ thái quá. Chờ Lăng Hư vào đề chính, lão chậm rãi:

“Ta đã nghe tình hình Tĩnh Vân Phong, cả việc Liệt Phong gây hấn. Chuyện này, các ngươi không cần quá bận tâm. Thay vào đó, ta muốn các ngươi tham gia một thí luyện ngoại cảnh cùng ta, xem các ngươi có tiềm lực hay không.”

“Thí luyện ngoại cảnh?” – Tô Vũ và Tô Nhu tròn mắt.

“Sáu ngày tới, ta sẽ mở một tiểu bí cảnh thuộc quyền quản lý của ta, gọi là Bách Thảo Cốc. Bên trong có vô số thảo dược, linh thú. Ta sẽ cho các ngươi rèn luyện, thu thập Lăng Tiên Thảo – một loại dược liệu quý. Lấy được càng nhiều, ta sẽ tưởng thưởng càng lớn.”

Hai người hưng phấn. Có cơ hội đi cùng trưởng lão, ắt an toàn, lại thu được tài nguyên. Chỉ sợ bí cảnh khó lường.

Thấy phản ứng, Lăng Hư cười: “Không phải đi cùng ta, mà các ngươi tự vào bí cảnh. Ta chỉ mở cổng, còn bên trong nguy hiểm cỡ nào, các ngươi tự xoay xở. Nếu may mắn, thu được thêm bảo vật khác. Nhưng nhớ, mạng sống đặt lên hàng đầu.”

Một cơn gió lạnh thổi vào phòng, gợi ý nguy hiểm. Tô Vũ gật đầu: “Đệ tử hiểu. Quyết không phụ sự tin tưởng của sư phụ.”

Tô Nhu cũng nghiêm túc: “Đệ tử sẽ nỗ lực hết sức.”

“Được.” – Lăng Hư lấy ra hai tấm phù lệnh khắc hoa văn mây, trao cho họ. “Phù này giúp các ngươi mở cánh cửa ở rìa Diêu Quang Phong, dẫn vào Bách Thảo Cốc. Nhưng chỉ giới hạn ba ngày, sau đó cổng đóng. Hãy nắm chắc thời gian.”

Còn chưa kịp hỏi thêm, ông phẩy quạt, mỉm cười: “Ra về chuẩn bị đi. Ta muốn kiểm chứng thực lực thật sự của các ngươi, không chỉ qua mấy cuộc tỉ thí đơn giản.”

Hai đệ tử hiểu ý, hành lễ rồi rời tiểu viện. Ra ngoài, nhìn núi đồi tĩnh mịch, họ không giấu được khát khao. Thí luyện ngoại cảnh do chính trưởng lão cho phép, phần thưởng chắc chắn không tầm thường.

“Ta sẽ tận dụng cơ hội này tìm tài nguyên đột phá nhanh hơn.” – Tô Vũ siết tay, linh cảm Bách Thảo Cốc ẩn chứa nhiều kỳ duyên lẫn nguy cơ. Thậm chí, có lẽ sư phụ cố tình bố trí chướng ngại để thử thách học trò.

Trở lại Tĩnh Vân Phong, hai người tranh thủ sắm sửa. Tô Vũ dùng điểm cống hiến đổi thêm vài phù chú phòng thân, mua đan trị thương dự phòng. Tô Nhu cũng gom linh thạch mua công cụ giải độc.

Tuy nhiên, họ giữ kín chuyện này, không muốn kẻ khác phá rối. Ngay cả Lộ Hành hay Lam Tĩnh cũng chưa biết. Bởi lẽ, bí cảnh riêng của Lăng Hư trưởng lão thường bảo mật, không dành cho đám đông.

“Khéo mà an bài.” – Tô Vũ nhủ thầm. “Nơi ấy chính là ‘vũ đài’ đầu tiên sư phụ muốn ta chứng tỏ. Ta sẽ cố hết sức.”

Thời gian mấy ngày trôi nhanh. Đến hẹn, Tô Vũ và Tô Nhu lén rời Tĩnh Vân Phong, leo lên dãy đá cheo leo phía sau Diêu Quang Phong. Ở đó, họ gặp một cánh cửa đá khắc hình hoa sen. Dán “phù lệnh” lên, tia sáng lóe, không gian rung động nhẹ. Cửa đá mở ra, phía trong toát lên luồng khí ấm, phảng phất mùi dược thảo.

“Đi thôi!” – Cả hai bước vào. Tầm nhìn mờ ảo, cảnh vật xoay chuyển. Giống như cảm giác truyền tống lúc họ mới nhập tông, nhưng quy mô nhỏ hơn. Trong nháy mắt, họ đã đứng giữa một vùng thung lũng rộng lớn, Bách Thảo Cốc hiện ra trước mắt.

Ánh mặt trời phủ lên những luống cỏ cao ngang gối, từng đám hoa dại đủ màu nở rộ, đâu đó tiếng thú kêu. Tựa hồ một “ốc đảo” đầy sức sống. Chỉ có điều, trong bầu không gian này, linh lực dày hơn bình thường, chứng tỏ trận pháp vẫn đang duy trì.

“Đẹp thật, nhưng cẩn thận đấy.” – Tô Nhu cảnh giác, cầm chắc vũ khí.

Tô Vũ gật đầu. Hắn dỏng tai nghe ngóng, linh lực toàn thân sẵn sàng bộc phát. Hơi gió thổi qua tóc, mang mùi thảo mộc thoang thoảng. Họ bắt đầu dấn bước, khao khát khám phá và thu thập Lăng Tiên Thảo, món dược liệu sư phụ yêu cầu.

Chưa đi được bao xa, bỗng cỏ dại rung lên, một con Hoả Linh Thố màu cam xồ ra, hung hãn chồm về phía họ. Ánh mắt đỏ rực như lửa, miệng đầy răng nhọn, khác hẳn thỏ thường. Tô Vũ lao lên, một chiêu đoản kiếm đâm xuyên, con thú giãy giụa kịch liệt trước khi gục.

“Mở màn bất ngờ.” – Hắn cười khổ. “Nơi này chẳng yên bình đâu.”

Họ tiếp tục tiến vào sâu, cảnh giác mọi hướng. Trong lòng cả hai đan xen hưng phấn và lo lắng. Không ai biết Bách Thảo Cốc còn cất giấu những gì. Nhưng khi thí luyện ngoại cảnh kết thúc, họ chắc chắn trưởng thành thêm một bậc — hoặc phải trả giá đắt.

Bạn đang đọc Huyền Hoàng Chí Tôn sáng tác bởi bacsit
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bacsit
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.