Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bái Sư Đế Thiên

Phiên bản Dịch · 1603 chữ

Trong đại điện, khi Tiêu Vân dứt lời, không khí lập tức trở nên nặng nề. Tất cả mọi người, từ Thánh chủ Hỗn Độn Thánh địa cho đến Đế Thiên, đều không giấu nổi vẻ chấn động. Ánh mắt của họ dồn cả vào Tiêu Vân, xen lẫn sự khiếp sợ và bất ngờ.

Lôi Tổ, sắc mặt nghiêm nghị, lớn tiếng nói: "Thần tử, ngươi đang nói cái gì? Ngươi có hiểu rõ ý nghĩa của thân phận Thần tử không? Thân phận này đại diện cho truyền thừa tối cao của Hỗn Độn thánh địa, là hạt giống được chăm bẵm cẩn thận nhất! Vậy mà ngươi lại muốn từ bỏ?"

Bất Diệt lão tổ cũng trầm giọng: "Thần tử, ngươi cần phải suy nghĩ kỹ càng. Có được thân phận Thần tử, ngươi sẽ nhận được tài nguyên tu luyện phong phú nhất. Nhưng nếu từ bỏ, ngươi chỉ là một đệ tử thái thượng trưởng lão, đãi ngộ sẽ kém xa so với Thần tử."

Thánh chủ Hỗn Độn Thánh địa cũng nhìn Tiêu Vân, sắc mặt nghiêm túc nhắc nhở: "Thần tử, ngươi nhất định phải cân nhắc kỹ càng, không thể hành động theo cảm tính."

"Thần tử…" Đế Thiên cũng chẳng biết nói gì thêm. Hắn chỉ mong muốn Tiêu Vân tu luyện "Hỗn Độn Kinh" để đúc thành Hỗn Độn thể, nhưng việc từ bỏ thân phận Thần tử là một cái giá quá lớn. Đây là vị trí mà vô số đệ tử khát khao, là điều mà chỉ những kẻ điên rồ mới có thể chối từ.

Trong lòng Tiêu Vân thở dài. Chính hắn cũng không muốn từ bỏ thân phận Thần tử, nhưng vì cơ hội đốn ngộ mười lần kia, hắn đành chấp nhận đánh đổi.

Suy nghĩ kỹ lưỡng, ánh mắt Tiêu Vân kiên định. Hắn cúi đầu, cung kính nói: "Chư vị lão tổ, chư vị lão cổ đổng, đệ tử nguyện ý từ bỏ thân phận Thần tử. Nếu đệ tử có thể luyện thành ‘Hỗn Độn Kinh’, đúc thành Hỗn Độn thể, thì chẳng mấy chốc đệ tử sẽ có thể trở thành Thần tử một lần nữa. Ngược lại, nếu không thành, đệ tử cũng không xứng đáng với danh hiệu Thần tử."

Lời nói của Tiêu Vân khiến tất cả đều kinh ngạc và trầm mặc. Họ không ngờ rằng, thanh niên này lại có một tấm lòng quả cảm và nghị lực lớn lao đến vậy. Từ bỏ vị trí Thần tử, để rồi tự mình cố gắng đoạt lại, điều này cần một sự quyết đoán phi thường.

Trong thâm tâm các lão tổ, lẫn các lão cổ đổng, đều dấy lên sự kính nể, nhìn Tiêu Vân với ánh mắt tán thưởng.

Sau một hồi im lặng, một lão cổ đổng chậm rãi nói: "Nếu Thần tử có quyết tâm và nghị lực lớn như vậy, chúng ta sao có thể không ủng hộ? Theo ý Thần tử mà làm đi."

Mọi người nghe vậy đều gật đầu đồng tình, không ai phản đối thêm lời nào. Các lão tổ và lão cổ đổng lần lượt quay lưng rời đi, để lại trong đại điện chỉ còn Thánh chủ Hỗn Độn Thánh địa, Đế Thiên và Tiêu Vân.

Thánh chủ Hỗn Độn Thánh địa nhìn Tiêu Vân với ánh mắt phức tạp, khẽ thở dài, rồi nói: "Tiêu Vân, nếu đây là lựa chọn của ngươi, thì chúng ta sẽ tôn trọng quyết định ấy. Từ hôm nay, ngươi sẽ là đồ đệ của Đế Thiên Thái Thượng trưởng lão, địa vị tương đương với những đệ tử của các Thái Thượng trưởng lão khác."

"Đa tạ Thánh Chủ!" Tiêu Vân cung kính hành lễ.

Thánh chủ Hỗn Độn Thánh địa nhẹ gật đầu, sau đó quay người bước đi, bóng lưng dần khuất sau cánh cửa đại điện.

Tiêu Vân quay sang, cúi đầu cung kính hành lễ: "Đệ tử Tiêu Vân, bái kiến sư tôn!"

Đế Thiên nhìn Tiêu Vân, trong ánh mắt không khỏi lộ ra một chút bất đắc dĩ, cười khổ: "Không ngờ ngươi lại từ bỏ thân phận Thần tử. Nói ra, lão phu cũng có phần trách nhiệm trong chuyện này."

Tiêu Vân nghiêm túc đáp: "Sư tôn không cần tự trách. Đây là do đệ tử kiên quyết muốn tu luyện ‘Hỗn Độn Kinh’, không liên quan đến sư tôn."

Nghe những lời chân thành này, Đế Thiên trong lòng có chút động lòng. Hắn trầm giọng nói: "Nếu đã vậy, vi sư cũng cam đoan, trong khoảng thời gian 100 năm thọ nguyên còn lại, nhất định sẽ dốc hết sức bồi dưỡng ngươi, tuyệt đối không giữ lại điều gì."

Lời này làm Tiêu Vân kinh ngạc. Hắn lập tức hỏi: "Sư tôn, ngài chỉ còn 100 năm thọ nguyên thôi sao?"

Trong lòng Tiêu Vân tràn ngập sự lo lắng. “Ta vừa mới bái sư, sư tôn đã sắp hết thọ nguyên, sau này làm sao mà dựa vào?” Nghĩ đến đây, hắn có chút hối hận vì đã từ bỏ thân phận Thần tử. Trong lòng thầm trách hệ thống đã khiến hắn rơi vào tình cảnh khó xử này.

Đế Thiên thở dài, giải thích: "Đồ nhi còn chưa rõ. Những người ở cảnh giới Siêu Phàm như ta, chỉ có ngàn năm thọ nguyên. Vi sư năm nay đã chín trăm tuổi, cho nên chỉ còn lại 100 năm nữa."

Tiêu Vân cau mày, vội hỏi: "Sư tôn, có cách nào để gia tăng thọ nguyên không?"

Đế Thiên lắc đầu, đáp: "Chỉ có đột phá lên Thiên cảnh, thọ nguyên mới có thể tăng lên hai ngàn năm. Nhưng vi sư tu luyện ‘Hỗn Độn Kinh’, mỗi một bước tiến đều vô cùng khó khăn, nên chỉ sợ rất khó để đột phá đến Thiên cảnh."

Hiểu ra tình hình, Tiêu Vân lại tò mò hỏi tiếp: "Sư tôn, đệ tử hoàn toàn mù mờ về tu luyện. Xin sư tôn giảng giải cho đệ tử biết về các cảnh giới tu luyện."

Đế Thiên bật cười: "Là sư phụ của ngươi, những điều này ta nhất định sẽ truyền dạy. Nhưng giờ chúng ta hãy rời khỏi nơi này, đi đến động phủ của ta."

Nói đoạn, Đế Thiên triệu một đóa mây trắng, đưa Tiêu Vân bay hướng về phía xa.

Trên đường đi, Đế Thiên từ tốn giải thích: "Người tu luyện chúng ta có mười bốn cảnh giới, từ thấp đến cao, lần lượt là Luyện Thể, Tụ Khí, Thần Kiều, Động Thiên, Tế Linh, Thức Tỉnh, Xuất Khiếu, Niết Bàn, Siêu Phàm, Thiên Cảnh, Thánh Nhân, Đại Thánh, Chuẩn Đế, và cuối cùng là Đại Đế."

Tiêu Vân nghe mà không khỏi thán phục: "Thật nhiều cảnh giới! Không trách sư tôn tu luyện nhiều năm như vậy mà vẫn chỉ mới đạt tới cảnh giới Siêu Phàm."

Hỗn Độn Thánh địa hiện ra trước mắt với khung cảnh tuyệt đẹp. Là Thái Thượng trưởng lão, động phủ của Đế Thiên tất nhiên không tầm thường. Trước mắt Tiêu Vân là một dải núi trùng điệp, thác nước đổ xuống ba ngàn trượng, các loài trân cầm quý hiếm bay lượn, tạo nên khung cảnh kỳ ảo tựa chốn tiên gia.

Trên ngọn núi ngập tràn linh khí, phong cảnh hữu tình, Đế Thiên và Tiêu Vân hạ xuống từ đóa mây trắng.

"Đồ nhi, nơi này chính là Đế Phong, động phủ tu luyện của vi sư. Từ nay về sau, ngươi sẽ tu luyện ở đây.” Đế Thiên giới thiệu.

Tiêu Vân ngước nhìn, thấy ngọn núi này đồ sộ vô cùng, trên đó là những cung điện tinh xảo, thể hiện sự hưng thịnh trong quá khứ. Tuy nhiên, hắn nhận ra rằng hiện tại những cung điện này dường như không còn ai ở, khiến toàn bộ ngọn núi chìm vào tĩnh lặng, không hề có chút sinh khí nào.

Tiêu Vân không nói nhiều, chỉ ngoan ngoãn theo sau Đế Thiên, tiến vào tòa Thiên Điện lớn nhất trên ngọn núi. Đây là cung điện xa hoa, tinh mỹ nhất trên Đế Phong, toát lên vẻ uy nghi và trang trọng.

Đế Thiên bước vào đại điện, vừa đi vừa nói: "Nơi này trước kia là chỗ ở của vi sư. Hiện tại, ta sẽ giao lại nó cho ngươi."

Tiêu Vân lập tức khom mình, nói: "Đệ tử nào dám nhận sự ưu ái lớn như vậy!"

Đế Thiên cười khoát tay, nhẹ nhàng đáp: "Vi sư đã không còn ở đây từ lâu rồi. Giờ ta thường tĩnh tọa bên bờ sông để lĩnh hội Đại Đạo. Thiên Điện đã bỏ trống một thời gian dài, hiện tại cũng thích hợp cho ngươi ở lại tu luyện."

Nghe vậy, Tiêu Vân không từ chối nữa, khẽ gật đầu.

Ngay lúc ấy, một lão giả tóc trắng từ phía trước tiến tới, cung kính cúi mình chào: "Bái kiến chủ nhân, bái kiến thiếu chủ."

Đế Thiên nhìn Tiêu Vân, chỉ vào lão giả tóc trắng rồi giới thiệu: "Đây là tùy tùng của ta, ngươi có thể gọi hắn là Phúc bá. Để hắn dẫn ngươi đi tham quan một lượt Đế Phong, làm quen với nơi này. Khi đêm đến, lúc tinh lực nồng đậm, vi sư sẽ truyền dạy ngươi ‘Hỗn Độn Kinh’, giúp ngươi bước vào con đường tu luyện."

Tiêu Vân cung kính đáp: "Vâng, sư tôn!" rồi nhìn theo bóng Đế Thiên khuất dần khi hắn rời đi.

Bạn đang đọc Huyền Huyễn: Ta Đốn Ngộ Hỗn Độn Thể (Bản Dịch) của Diệp Đại Đao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ConNgo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 572

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.